Biển lửa Phần Thiên mênh mông rộng lớn bắt đầu từ từ rút xuống, lộ ra
một cái ụ đá, cách đó không xa là đám võ giả nhảy từ trên đài cao xuống, rồi lại phi nhanh về phía trước.
La Chinh và Bách Lý Hồng Phong nhanh chóng đi xuyên qua, lướt qua đài cao, nhảy lên ụ đá, đi theo sau những võ giả này.
Trong quá trình này, La Chinh cố ý tăng nhanh tốc độ của mình, muốn bỏ rơi
Bách Lý Hồng Phong, nhưng tốc độ của hắn còn nhanh hơn cả La Chinh, nếu
tốc độ của La Chinh tăng lên thì hắn lại càng nhanh hơn, nếu tốc độ của
La Chinh giảm xuống, hắn cũng giảm tốc độ xuống theo, hơn nữa còn không
ngừng lải nhải bên cạnh La Chinh.
“La Chinh, rốt cuộc trong rương màu bạc ở tầng thứ ba chứa thứ gì thế?” Bách Lý Hồng Phong hỏi.
Nghe thấy vấn đề này, La Chinh trợn mắt liếc nhìn Bách Lý Hồng Phong. Hỏi
đến chuyện này rõ ràng là cực kỳ ngu ngốc, sao La Chinh có thể nói cho
hắn biết được chứ?
Sau bị La Chinh liếc cho một cái, Bách Lý Hồng Phong cũng không ngang ngược nữa mà cười ngượng một cái rồi lại đổi chủ đề khác: “La Chinh, ngươi có cảm thấy, độ khó của cửa thử luyện ẩn kia
quá cao hay không?”
Độ khó quá cao?
Đúng là La Chinh có cảm giác này.
Toàn bộ Thử Luyện Giả Chi Lộ từ đầu đến giờ, ngoài cửa thử luyện ẩn ra thì
La Chinh cũng chưa gặp phải nơi nào khó. Có lẽ cũng có đệ tử tinh anh đã bỏ mạng, nhưng đó là do thiếu may mắn, hoặc nên nói là do không có thực lực.
Nhưng độ khó của cửa thử luyện ẩn này đúng là cao đến biến thái.
Ban đầu La Chinh nhìn thấy cửa thử luyện ẩn này, mục tiêu của hắn chính là rương màu đen ở tầng cao nhất!
Kết quả cuối cùng hắn dùng hết toàn lực cũng chỉ lấy được phần thưởng trong rương màu bạc ở tầng thứ ba mà thôi.
Về phần thực lực của con Lang Vương đen thui ở tầng thứ tư kia thì đúng là đã vượt ngoài tưởng tượng của La Chinh. Khi không hoàn toàn chắc chắn,
La Chinh buộc phải lựa chọn tạm thời rút lui.
Rõ ràng độ khó của
cửa thử luyện ẩn này được bố trí quá cao, cho dù là đệ tử tinh anh của
những tông môn lớn, muốn lấy được rương màu đỏ ở tầng thứ nhất cũng là
đã khó khăn vô cùng, tên đệ tử Vân Điện kia chính là một ví dụ. Đệ tử
Vân Điện có thể tiến vào Thử Luyện Giả Chi Lộ thì thực lực đều có thể
xếp vào nhóm đứng đầu ở tông môn nhị phẩm, nhưng đến rương ở tầng thứ
nhất cũng không lấy được, đúng là không muốn để người khác lấy những
rương bên trên.
Chính vì những rương này khó lấy được như vậy nên phần thưởng trong đó mới lớn đến thế, cho dù là Vân Điện thì chỉ sợ bên trong cũng không có những thứ này.
Thử nghĩ một chút, nếu Thử
Luyện Giả Chi Lộ là do Vân Điện tạo ra thì sẽ đặt loại công pháp thánh
giai như Vạn Sát Thiên Tử Luân vào làm phần thưởng sao? Tất nhiên là
không thể!
Loại tuyệt học cao nhất này sẽ không tuỳ tiện truyền
ra ngoài chứ đừng nói là làm phần thưởng cho đệ tử Vân Điện, cho dù là
nhân vật có cấp bậc như đám người Thạch Kinh Thiên cũng khó có khả năng
đạt được.
Ngọn nguồn của bí mật, có lẽ là ở trên người Huyết Ma Đại Đế.
Cường giả có thể xưng là “Đế” thì chỉ sợ cái di tích viễn cổ này đã từng là một thế lực của tông môn lục phẩm.
Bởi vì một nguyên nhân nào đó mà La Chinh không biết, cuối cùng thế lực
tông môn lục phẩm này bị tiêu diệt, mà có lẽ Huyết Ma Đại Đế cũng bị
thương nặng, hoặc là vì nguyên nhân nào khác mà rời khỏi đây. Tóm lại,
Huyết Ma Đại Đế đã mang tất cả nền tảng của tông môn lục phẩm này bỏ vào trong Thử Luyện Giả Chi Lộ, đồng thời điều chỉnh lại độ khó của Thử
Luyện Giả Chi Lộ.
Cũng chỉ như vậy mới có thể giải thích tại sao cửa thử luyện ẩn lại khó như thế, vì sao phần thưởng lại kinh người đến vậy!
Nếu như cứ tiếp tục dựa theo suy đoán này thì thứ được đặt trong rương màu
vàng và rương màu đen có lẽ là truyền thừa cao nhất của tông môn lục
phẩm này!
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của bản thân La Chinh
mà thôi. Có điều, dù suy đoán này đúng hay sai thì theo La Chinh, hắn
phải lấy được rương màu vàng và rương màu đen! Còn về phần làm thế nào
để lấy được thì còn phải tính toán kỹ hơn.
“Này! Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta đấy!” Bách Lý Hồng Phong nhìn thấy La Chinh rơi vào trầm tư thì đi đến cạnh rồi nói.
La Chinh nhếch môi, không muốn nói nhảm với hắn, đột ngột tăng tốc lên
nhanh hơn. Có điều Bách Lý Hồng Phong cứ như kẹo kéo, dính chặt vào bên
cạnh La Chinh, hoàn toàn không tách ra được.
Đúng vào lúc này,
trong biển lửa Phần Thiên phía trước bất ngờ phun ra một cột lửa dung
nham cao mười trượng! Sau khi bắn lên không trung, thì dung nham bắt đầu tản ra bốn phía, trong đó không ít bắn tung toé về phía ụ đá, giống như một trận mưa dung nham rào rào trút xuống.
“Mọi người cẩn thận!”
Võ giả trên đường nháo nhào triển khai chân nguyên hộ thể hoặc dùng bảo bối phòng ngự để ngăn cơn mưa dung nham này lại.
Bên ngoài La Chinh hiện ra một tầng kiếm ý, hễ là dung nham bắn tới thì đều bị khí xoáy của kiếm ý bắn ngược ra.
Còn Bách Lý Hồng Phong lại lấy cái áo choàng màu đen kia ra. Nhìn qua thì
cái áo choàng màu đen này của hắn vô cùng bình thường, nhưng trên thực
tế có lẽ cũng là một món pháp bảo đặc biệt, không chỉ có thể che giấu
hoàn toàn hơi thở của hắn mà lúc này còn tạo thành một tầng trường lực
đặc biệt, tất cả dung nham bắn lên người hắn đều tự động chảy dọc xuống
theo tầng lực trường xung quanh áo choàng.
Đợi sau khi cột lửa
dung nham đó biến mất thì mưa dung nham cũng ngừng lại. Lúc này trong
biển lửa Phần Thiên lại hiện ra một con quái vật khổng lồ, cái đầu của
nó dài hơn trăm trượng, thân thể giống như một ngọn núi thật to.
“Thôn Hoả Cự Kình! Đây là Thôn Hoả Cự Kình!”
“Không được hoảng loạn. Thôn Hoả Cự Kình sẽ không chủ động tấn công, tính tình nó rất ôn hoà, chỉ cần không chọc giận nó là được rồi. Nếu như chọc
giận nó, không ai trong chúng ta có thể chịu đựng được!”
Nhìn
thấy con Thôn Hoả Cự Kình này, trong mắt La Chinh cũng loé ra tia khiếp
sợ. Hắn không ngờ trong biển lửa Phần Thiên này lại có một con quái vật
khổng lồ như vậy!
Thôn Hoả Cự Kình lộ ra cái đầu khổng lồ, nằm
rạp trên biển lửa Phần Thiên. Nhìn vẻ ngoài thì nó trông rất giống với
con cá voi ngoài biển, sau lưng có màu xanh, còn phần bụng thì lại màu
trắng, nhưng mà trên cái lưng màu xanh của nó cũng có rất nhiều đường
cong tạo thành đường vân lửa đỏ.
Loại quái vật khổng lồ này, tốt
nhất không nên chọc giận. Nếu như không cẩn thận làm nó nổi giận, chỉ
cần quẫy đuôi một phát là có thể tạo thành một đợt sóng dung nham cao
mười trượng, giết hết tất cả mọi người chỉ trong nháy mắt.
Tuy La Chinh có thể dựa vào cơ thể của mình mà đứng vững trong dung nham đang
thiêu cháy, lúc trước hắn còn tính cùng lắm thì bơi qua biển lửa Phần
Thiên, nhưng bây giờ nghĩ lại thì đúng là người si nói mộng.
Đến
cả loại sinh vật như Thôn Hoả Cự Kình còn có thì chỉ sợ bên trong biển
lửa Phần Thiên này còn có vô số những sinh vật cường đại khác. Trong
dung nham, sao La Chinh có thể là đối thủ của bọn nó chứ?
Vào lúc này, tất cả mọi người đều cẩn thận từng li từng tí, đến thở mạnh cũng
không dám, tốc độ cũng chậm lại, sợ rằng sẽ làm kinh động đến cái con to xác nằm cách đó không xa kia.
Cũng may con Thôn Hoả Cự Kình này
hình như không có hứng thú lắm với mấy tên nhân loại nhỏ bé nên chỉ nổi
lên trên dung nham, lật người một cái rồi lại từ từ lặn xuống, biến mất
trong biển lửa Phần Thiên.
Nhìn thấy Thôn Hoả Cự Kình rời đi, mấy vị võ giả mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới tăng tốc độ lên, chạy như bay.
Mọi người không ngừng tiến lên, thuỷ triều của biển lửa Phần Thiên cũng bắt đầu có biến động. Có điều, dù sao suốt con đường này cũng thuận lợi,
lúc thuỷ triều dâng lên lần nữa thì mọi người đã nhảy lên đài cao tiếp
theo, tránh được đợt thuỷ triều này rồi.
Vốn dĩ La Chinh cho rằng đài cao kế tiếp có lẽ không có ai, cũng giống như cái đài cao đầu tiên, là một nơi để nghỉ ngơi tạm thời nên có lẽ những võ giả trên đó đã nhân đợt thuỷ triều ban nãy rút xuống để đi hết rồi. Dù sao điểm cuối của
biển lửa Phần Thiên cũng ở ngay phía trước, không ai chọn ở lại đây để
lãng phí thời gian.
Nhưng thật bất ngờ, trên đài cao thứ ba này lại rất đông đúc...
Đài cao này vốn không rộng, nhưng dường như đệ tử ngũ đại tông môn nhị phẩm và đệ tử Vân Điện đều tập trung hết ở đây vậy.
“Hoa Thiên Mệnh?” La Chinh nhanh chóng phát hiện ra Hoa Thiên Mệnh trong đám người.
Nhìn thấy La Chinh, trên mặt Hoa Thiên Mệnh lộ ra một nụ cười khổ: “Chúng ta bị chặn ở đây rồi.”
“Chặn ở đây? Phía trước không thể đi qua à?” La Chinh kỳ quái hỏi.
Hoa Thiên Mệnh gật đầu: “Ụ đá phía trước bị phá hỏng rồi.”
“Bị phá hỏng rồi?” La Chinh nhướn mày, trên mặt toát ra vẻ bất ngờ, rõ ràng hắn không ngờ lại xảy ra loại tình huống như thế này.
Ụ đá này
của biển lửa Phần Thiên cũng không phải quá mức kiên cố, trên đường đi
lúc trước cũng có một hai cái bị hư, có điều chút khoảng cách này đối
với võ giả thì cũng không đáng gì, chỉ cần nhảy lên là có thể qua được.
Nhưng mà hơn trăm ụ đá phía trước đã bị phá hỏng rồi, không phải chỉ cần nhảy lên là có thể qua được, mà trong Thử Luyện Giả Chi Lộ lại cấm bay...
Chuyện này giống như ngăn tất cả những võ giả tham gia thử luyện ở lại nơi này.
Xảy ra chuyện này đúng là khiến cho người ta dở khóc dở cười. Nhưng đã đi
đến đây của Thử Luyện Giả Chi Lộ thì cũng không thể đi vòng lại đường cũ được? Vì vậy phần lớn võ giả đều ở lại trên đài cao, bàn bạc đối sách.
Nghe xong lời Hoa Thiên Mệnh nói, La Chinh cũng gật đầu, sau đó lại hỏi: “Sao Bùi Thiên Diệu không ở đây?”
Đài cao này cũng không lớn, La Chinh phát hiện Bùi Thiên Diệu không có ở
đây, mà rõ ràng hắn đã đi trước La Chinh, bây giờ không thấy đâu, chẳng
lẽ bỏ mạng rồi?
Với thực lực của Bùi Thiên Diệu thì không đến mức phải bỏ mạng trong đó.
Hoa Thiên Mệnh cười khổ nói: “Bùi Thiên Diệu đi đường khác rồi.”
“Đường khác? Còn đường nào khác à?” La Chinh ngạc nhiên nói.
“Ừ, Trác Bất Phàm của Vân Điện, Kim Xảo Ngưng của Thải Vân Tông, còn có hai người nữa cùng Bùi Thiên Diệu đều chọn con đường này. Ụ đá đầu của tiên của con đường kia bị gãy khoảng bảy tám cột, nếu muốn đi qua cũng không khó.” Hoa Thiên Mệnh nói.
“Vậy sao các ngươi... phần lớn mọi người lại không đi?” La Chinh hỏi.
“Bởi vì đó là đường chết!” Một vị đệ tử Vân Điện bỗng nhiên chen vào, lạnh lùng trả lời.
Hoa Thiên Mệnh cũng gật đầu: “Thật ra ở phía trước có một ngã rẽ, theo đám
đệ tử Vân Điện bọn họ nói thì ngã rẽ đó chia làm hai con đường, một là
đường sống, cái còn lại là đường chết.”
Đối với Vân Điện mà nói, Thử Luyện Giả Chi Lộ cũng có rất nhiều bí ẩn vẫn chưa có lời giải.
Lúc đi qua con đường này, hầu như tất cả các đệ tử đều chọn “đường sống”.
Cũng không phải không có ai chọn “đường chết”, mà chẳng qua là trong những
đệ tử chọn “đường chết”, chưa ai có thể tiếp tục sống sót. Vậy nên qua
thời gian, hầu như mọi người đều bỏ qua đường chết này, cho rằng đường
sống mới là con đường duy nhất, cái gọi là đường chết chỉ là một cạm bẫy tử vong, hoàn toàn không có cách đi qua.