Bốn mươi trượng...
Ba mươi trượng...
Hai mươi trượng...
Ánh mắt ba người nhìn chằm chằm vào ụ đá phía trước, hy vọng có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.
Trong tình huống chưa biết trước được gì, tưởng tượng thôi cũng biết ba người họ vô cùng căng thẳng. Nếu đây đúng là con đường cụt bình thường thì
ngoài cái chết ra, bọn họ cũng không còn con đường nào khác để đi.
“Màu sắc, màu sắc không giống nhau!” Người đầu tiên nhìn ra điểm khác thường chính là La Chinh, hắn chú ý thấy hình như trên bề mặt dãy ụ đá ở phía
cuối đường cụt có mấy dãy phù văn.
“Xông lên!” Ánh mắt Hoa Thiên
Mệnh sáng lên, cắn răng xông tới, mặc dù không rõ những phù văn kia thể
hiện điều gì, nhưng ít ra cũng đã thấy được một tia hy vọng, bởi vì bọn
họ đã không còn đường lui nữa rồi.
Thuỷ triều dung nham đã dâng lên đến đây, chỉ còn khoảng một mu bàn chân nữa là có thể nhấn chìm ụ đá...
Phía cuối đường cụt có tổng cộng mười cái ụ đá, trên mỗi cái ụ đá đều có một đường phù văn hình tròn, khi La Chinh đạp lên trên thì đường phù văn sẽ phát sáng lên.
Chỉ trong khoảnh khắc La Chinh đã lướt qua mười cái ụ đá, tất cả các ụ đá đã nhảy qua đều phát sáng lên.
Lúc La Chinh đi đến điểm cuối đường cụt thì nơi đó bỗng nhiên xuất hiện một vòng xoáy!
Vòng xoáy này có màu xanh đen, rất giống cái vòng xoáy ngay chỗ cổng vào của Thử Luyện Giả Chi Lộ.
“Có đường!” Ánh mắt La Chinh sáng lên, trên mặt lộ ra nét vui vẻ, rõ ràng là bản thân đã thành công rồi.
Cùng lúc đó Hoa Thiên Mệnh cũng đuổi theo tới nơi, khi hắn giẫm lên ụ đá
cuối cùng thì phía trước lại xuất hiện một vòng xoáy đặt song song.
Mỗi người có một vòng xoáy riêng?
Lúc này người thứ ba cũng xông lên tới, Bách Lý Hồng Phong nhìn thấy vòng
xoáy ở phía trước thì cứ như chết đuối vớ được cọc, tốc độ bay của hắn
nhanh hơn cả La Chinh và Hoa Thiên Mệnh, thậm chí còn nhảy lên vài cái
trên không trung, vững vàng rơi xuống cột ụ đá cuối cùng.
“Ơ?”
Cái vòng xoáy thứ ba không xuất hiện...
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Sắc mặt Bách Lý Hồng Phong trắng bệch, thuỷ triều
dung nham càng ngày càng dâng cao, đã gần dâng đến bề mặt của ụ đá rồi.
Sao chỉ có mỗi hắn là không có vòng xoáy? “Mặc kệ, ta vào trước!”
Bách Lý Hồng Phong nói xong thì chạy lên định chui vào một trong số những
vòng xoáy đó, nhưng mà hắn chỉ vừa mới chui được một nửa, thì có một
luồng sức mạnh cực lớn đẩy hắn bắn ngược ra ngoài.
“Đây không
phải là vòng xoáy do ngươi tạo ra nên ngươi không vào được. Có phải vừa
rồi ngươi bỏ qua ụ đá nào không?” La Chinh trầm giọng hỏi, lúc này dung
nham đã dâng lên rất cao rồi.
“Có. Hình như là...” Bách Lý Hồng
Phong đã căng thẳng đến cực độ, lúc nãy khi nhìn thấy vòng xoáy xuất
hiện, hắn hưng phấn quá độ nên không đạp lên ụ đá thứ tư đếm ngược mà
vượt qua luôn.
“Qua đó đạp một bước!” La Chinh ra lệnh.
“Nhưng mà, nhưng mà...” Cái ụ đá thứ tư kia đã bị dung nham che mất hơn phân
nửa, từ lúc dung nham bắt đầu dâng lên, phù văn lúc ẩn lúc hiện.
“Ngươi có chết hay không cũng không liên quan gì đến chúng ta.” Hoa Thiên Mệnh lạnh giọng nói: “Chúng ta vào thôi La Chinh.”
Thấy thế Bách Lý Hồng Phong cắn răng một cái, nhảy lên cao, xoay một vòng
trên không trung. Vốn thân pháp của hắn cũng rất mạnh, đáp xuống ụ đá
thứ tư cũng rất nhẹ nhàng, giống như một con chim lớn, chân không chạm
đất. Sau khi dùng chân chạm vào phù văn đang phát sáng trên ụ đá thì
nhanh chóng lui trở lại.
Vào lúc này, tất cả ụ đá đã bị dung nham bao phủ, còn La Chinh và Hoa Thiên Mệnh đã lập tức chui vào trong vòng
xoáy, Bách Lý Hồng Phong cũng không còn cách nào khác.
“Ta đạp!”
“Ta đạp!”
“Ta đạp!”
Cũng may Bách Lý Hồng Phong có loại thân pháp quỷ dị, chứ nếu đổi thành La
Chinh hay Hoa Thiên Mệnh thì cũng chẳng làm được như hắn. Hắn có thể
mượn lực trên không trung, đồng thời dựa vào cái áo choàng để giữ vững
độ cao.
Giờ phút này hắn giống như một con gà mái không ngừng hạ
xuống, phí công vung vẩy cánh nhưng vẫn không cách nào để ngừng rơi
xuống được.
Cuối cùng Bách Lý Hồng Phong cũng tạo thành một đường vòng cung, khó khăn lắm mới lăn vào được bên trong vòng xoáy...
“Phù phù!”
Trong nháy mắt xuyên qua được vòng xoáy, Bách Lý Hồng Phong ngã lăn xuống đất một cú thật nặng, sau đó lăn một vòng, ôm thật chặt chân phải của mình, không ngừng rên rỉ.
Trên ụ đá lúc nãy tràn ngập dung nham, sao
nhiệt độ của dung nham này lại cao thế? Mặc dù Bách Lý Hồng Phong chỉ
chạm mỗi mũi chân xuống ụ đá, nhưng chỉ trong nháy mắt đó thôi cũng đã
có một chút dung nham dính vào trên chân hắn.
Không phải ai cũng có loại thân thể biến thái như của La Chinh! Bị dung nham thiêu cháy thì sao lại không đau đớn cho được?
“Bộp...”
Hoa Thiên Mệnh ném một cái bình nhỏ qua: “Ngưng Băng Đan dùng để trị bỏng!”
Bách Lý Hồng Phong lộ ra vẻ mặt cảm kích, vội vàng nuốt đan dược.
La Chinh lại cùng Hoa Thiên Mệnh quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Dù sao đường bọn họ chọn cũng là đường chết, thử thách vừa rồi cũng không
được coi là thử thách thật sự, chỉ cần là người có ý chí kiên định, cắn
răng đi đến cùng là chắc chắn có thể đi qua. Nếu như đã gọi là đường
chết, vậy thì thử thách thật sự còn nằm ở phía sau.
Sau khi xuyên qua vòng xoáy kia, hình như ba người đã tiến vào một không gian độc lập nào đó, ánh sáng trong không gian này lờ mờ, cả bầu trời bên trên đều
xám xịt, chỉ có một chút ánh sáng nhạt nhoà chiếu xuyên xuống dưới, tạo
cho người ta một loại cảm giác áp lực, bí bách, tối tăm không ánh mặt
trời.
Xa xa là là một mảnh rừng đen kịt, càng khiến lòng người
sinh ra sợ hãi, có trời mới biết có cái gì mạnh mẽ, thần bí tồn tại và
núp sẵn trong đó hay không.
“Đi!” La Chinh ra lệnh một tiếng, Hoa Thiên Mệnh liền theo sát sau lưng, Bách Lý Hồng Phong cũng vội vàng
đứng lên, khập khiễng đi theo đằng sau. Mặc dù khả năng khôi phục của võ giả rất mạnh mẽ, cộng thêm Ngưng Băng Đan dùng để trị bỏng mà Hoa Thiên Mệnh đưa, thế nhưng dù sao cũng cần phải có thời gian.
Đến giờ
Bách Lý Hồng Phong mới thấy hơi hối hận vì không lấy được rương màu xanh ở tầng thứ hai. Nếu như lúc đó lựa chọn liều mạng để lấy rương màu xanh kia, hấp thu Huyết Phách Cửu Đầu Long bên trong thì chút vết thương nhỏ này có thể tự động khôi phục chỉ trong nháy mắt.
Trong mảnh rừng đen kịt, nhờ ánh sáng nhạt kia thì vẫn hoàn toàn không thể phân biệt
được đường phía trước ra sao, chỉ có thể dựa vào trực giác để tiếp tục
tiến lên.
Bách Lý Hồng Phong cũng ngậm chặt cái miệng hay lải
nhải kia lại. Dù sao hắn cũng không phải người ngu, nếu không sao lại có thực lực bậc này chứ? Ở chỗ như thế này còn dám lớn tiếng kêu gào là sợ bản thân chưa chết sớm đấy à?
Chưa đi được bao lâu thì mọi người bỗng nghe thấy một tiếng phi tiêu xé gió mà đến rất nhỏ.
“Vút!”
Âm thanh kia rất nhỏ nhưng vẫn bị La Chinh nghe thấy được.
“Cẩn thận!” Bách Lý Hồng Phong nhắc nhở.
Phản ứng của La Chinh cũng rất nhanh, đưa tay kéo Hoa Thiên Mệnh về phía
sau. Một bóng đen thật nhỏ lướt qua bên cạnh Hoa Thiên Mệnh, nhưng cũng
đã đánh trúng vào cánh tay hắn.
Lớp áo trên cánh tay Hoa Thiên Mệnh bị rách, trên cánh tay lại xuất hiện một miệng vết thương thật nhỏ.
“Thứ kia là cái gì vậy?” Hoa Thiên Mệnh cầm Thực Huyết Kiếm trong tay, cảnh giác nhìn xung quanh.
Bóng đen thật nhỏ kia cũng không phải là phi tiêu ám khí gì, bởi vì bọn họ
đều nhìn thấy sau khi nó đánh trúng Hoa Thiên Mệnh thì lại thay đổi
phương hướng, chui vào trong cánh rừng tối như mực kia một lần nữa, vậy
hẳn là loại sinh vật nào đó.
Bách Lý Hồng Phong hít hà, bỗng
nhiên nói: “Ta nhìn thấy. Đó là một loại dơi có hình thể rất nhỏ! Hai
cánh rất mỏng rất sắc bén giống như lưỡi dao vậy. Hoa Thiên Mệnh bị con
dơi cánh dao này cắt một vết.”
“Sao ngươi có thể thấy được?” La Chinh ngạc nhiên nói.
Bách Lý Hồng Phong lại cười hì hì nói: “Ta có thiên phú dị bẩm, chỉ cần có
một chút ánh sáng là có thể nhìn rõ hết mọi thứ như không có gì cản trở. Mặc dù nơi này hơi lờ mờ, nhưng trong mắt ta thì lại không khác bình
thường là mấy!”
Mắt nhìn ban đêm trời sinh...
Lúc này La
Chinh mới phát hiện hai mắt Bách Lý Hồng Phong loé ra một tia sáng màu
xanh thẳm, loại ánh mắt này giống như mắt của mèo vậy, có thể nhìn rõ
mọi thứ xung quanh dưới tình huống ánh sáng cực ít.
“Mọi người cẩn thận, số lượng dơi cánh dao này không ít đâu...”
Bách Lý Hồng Phong vừa dứt lời thì chợt nghe thấy vô số tiếng “vụt vụt vụt vụt vụt vụt...” phá không truyền đến.
Từng bóng đen nho nhỏ được bóng đêm yểm hộ bay vụt về phía ba người. Hai
cánh của mấy con dơi cánh dao này vô cùng lợi hại, chỉ cần bị đánh trúng thì sẽ có một vết thương vừa nhỏ vừa dài.
Nhưng mà đúng lúc này, xung quanh La Chinh và Hoa Thiên Mệnh đồng thời xuất hiện từng vòng
kiếm ý hộ thể, những luồng khí xoáy kiếm ý kia bao bọc lấy hai người cực kỳ chặt chẽ.
Hễ có con dơi cánh dao nào lao về phía bọn họ thì chỉ trong nháy mắt đã bị kiếm ý viên mãn cắt thành mảnh vụn.
Tuy dơi cánh dao sắc bén, số lượng lại nhiều nên khó lòng phòng bị, nhưng
mà thân thể lại vô cùng yếu ớt, kiếm ý hộ thể của hai người La Chinh và
Hoa Thiên Mệnh vừa vặn khắc chế được chúng, đúng là đến bao nhiều thì
chết bấy nhiêu.
“Này...”
Lúc này lại đến phiên Bách Lý
Hồng Phong buồn bực, hắn không có loại kiếm ý mạnh mẽ như của La Chinh
và Hoa Thiên Mệnh, nên rơi vào đường cùng cũng chỉ có thể lấy áo choàng
quấn lấy cơ thể mình, trong nháy mắt che giấu hết hơi thở của mình.
Loại dơi cánh dao này không có mắt, bọn chúng thông qua một phương pháp đặc
biệt để cảm nhận sự tồn tại của con người, cái áo choàng thần khí kia
của Bách Lý Hồng Phong lại có thể hoàn toàn che giấu được hơi thở của
hắn.
Cả ba người ra tay, tiếp tục đi về phía trước trong khu rừng tối đen như mực. Tuy nói đã có phương pháp để ứng phó nhưng ba người
vẫn không mất cảnh giác, dù sao “đường chết” này tiếng tăm lớn như vậy,
không thể chỉ có chút nguy hiểm như thế.
Đi về phía trước, cách đó không xa lại xuất hiện một vòng xoáy.
“Còn phải truyền tống?” Sắc mặt La Chinh hơi đổi.
“Không biết phải truyền tống đi đâu...” Hoa Thiên Mệnh có chút dự cảm không
tốt, dường như bọn họ càng lúc càng đi sâu vào một con đường cùng.
Thứ con người sợ hãi nhất không phải là ma quỷ, mà là không biết gì.
Nếu như mọi người phát hiện ra ma quỷ, thậm chí biết rõ mặt mũi thì ngược lại sẽ không còn sợ hãi như vậy nữa.
Trước đây, khi mọi người tiến vào Thử Luyện Giả Chi Lộ thì cũng biết mình sẽ
có một con đường đi đến điểm cuối cùng, mặc dù con đường này có khó
khăn, nhưng cuối cùng vẫn là một con đường rõ ràng.
Nhưng bây giờ bọn hắn đã đi vào đường chết, mà lại không biết con đường này sẽ đi tới chỗ nào.
Không còn lựa chọn nào tốt hơn, ba người lại xuyên qua vòng xoáy này lần nữa. Vừa mới xuyên qua, bên tai đã truyền tới một tiếng nổ mạnh dữ dội, sau
đó là ngọn lửa hực hực bốc thẳng lên trời.
“Là Nghiệp Hoả!” La Chinh liếc mắt đã nhìn ra, ngọn lửa kia chính là Thanh Liên Nghiệp Hỏa của Bùi Thiên Diệu.
Hắn đang chiến đấu với ai? Ai có thể ép buộc hắn phải dùng đến chiêu thức
này? Một khi hư ảnh Bất Động Minh Vương của Bùi Thiên Diệu khởi động thì mấy ngày sau mới có thể sử dụng lần nữa. Nếu không phải là lúc nguy
hiểm đến tính mạng thì chắc chắn hắn sẽ không sử dụng nó! Rõ ràng, Bùi
Thiên Diệu đã bị rơi vào đường cùng rồi.
“Bùi Thiên Diệu đang giao chiến cùng ai vậy?” Hoa Thiên Mệnh nhìn sang hướng kia hỏi.
“Không biết, chúng ta đi sang đó nhanh lên!” La Chinh dẫn đầu sải bước chân, đi nhanh về phía trước.
Mặc dù trong Thanh Vân Tông bọn họ có quan hệ cạnh tranh, nhưng trong Vân
Điện thì dù sao ba người bọn họ cũng xuất thân từ cùng một chỗ, thời
điểm mấu chốt thì phải rút đao tương trợ.