Bách Luyện Thành Thần

Một đám chân nguyên màu tím đen dần dần tiêu tan đi, ánh mắt mọi người cũng dời từ không trung về mặt đất, cuối cùng dừng lại trên mặt La
Chinh.

Nói một cách tương đối thì độ kinh ngạc của Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu cũng đỡ hơn đám Trác Bất Phàm, Kim Xảo Ngưng và Bách
Lý Hồng Phong một chút, dù sao bọn họ đã biết thực lực chân chính của
La Chinh rồi. Chẳng qua là bởi, tuy La Chinh từng thao túng chân nguyên
Thiên Ma cắn nuốt Chính Khí Ca của Châu Đan, thế nhưng quy mô đó rất
nhỏ, bọn họ không ngờ rằng chân nguyên Thiên Ma của La Chinh có thể
chiếm đoạt đến loại mức độ này!

Người thực sự thấy được sự biến thái từ chân nguyên Thiên Ma của La Chinh, chính là đám Đế Quân thành
Bạch Đế như Vân Lạc và đám Hứa Hưu. Trừ những người đó ra thì còn có
những võ giả như Ngũ Nhạc Tán Nhân và những người cùng chờ để tiến
vào Tiên Phủ là có ấn tượng khắc sâu nhất, nhưng tất cả bọn họ đều đã
chết ở Tiên Phủ rồi.

Mà ngoài Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu
ra, trong lòng Bách Lý Hồng Phong, Trác Bất Phàm, Kim Xảo Ngưng cùng với vị đệ tử Vân Điện kia đang trải qua một hồi chấn động thật dài. Bọn họ rất khó tưởng tượng được một tên Tiên Thiên Cảnh lại có thể làm ra
động tĩnh lớn như vậy...

“Chúng ta không có loại pháp bảo như
Chân Nguyên Chung nên không thể chứa đựng thêm chân nguyên được. Nhiều
chân nguyên như vậy, sợ rằng phải lãng phí...” Lúc này người nói chuyện
là Kim Xảo Ngưng, nàng biết có một loại pháp bảo gọi là Chân Nguyên
Chung, có thể tạm thời chứa đựng chân nguyên trong đó. Thế nhưng cho dù
có Chân Nguyên Chung thì cũng không có tác dụng lắm, bởi vì không gian
trong Chân Nguyên Chung cũng có hạn, không thể dung nạp hết đám chân
nguyên như tầng mây này.

“Vậy thì cho nổ thôi.” La Chinh mỉm cười: “Nhắm mắt lại!”

Trong chân nguyên Thiên Ma có lẫn những ngôi sao, từng ngôi, từng ngôi bắt
đầu nổ. Mỗi ngôi sao khi nổ lại toát ra ánh sáng màu trắng dữ dội, lóa
mắt, cả đám chân nguyên khổng lồ như vậy mà nổ thì gần như chiếu rọi
toàn bộ tiểu thế giới u ám này, giống như đêm trăng sáng, giống như
toàn bộ thế giới đều là một màu trắng, không có bất kỳ một cái bóng
ma nào có thể tồn tại.


Mọi người lập tức theo phản xạ nhắm hai
mắt lại, dưới cường độ ánh sáng cao tới mức còn hơn cả mặt trời tới vô
số lần, cho dù là La Chinh cũng phải nhắm mắt. Đám người Trác Bất Phàm
thì càng sợ hãi, than thầm trong lòng. Nếu như toàn bộ uy lực nổ của
chân nguyên này mà áp lên người một võ giả thì e là ngay cả võ giả
Thần Đan Cảnh cũng khó ngăn chặn... Trên đời này sao lại có công pháp
biến thái như vậy? Lẽ nào La Chinh tu luyện một quyển công pháp thánh
giai? Vấn đề là trong Thanh Vân Tông - một tông môn nhị phẩm nho nhỏ kia thì lấy đâu ra công pháp thánh giai?

Lúc này chỉ có một người
không nhắm mắt, đó là vị đệ tử Vân Điện kia, hắn gần như hoàn toàn
không bị luồng ánh sáng mạnh mẽ này ảnh hưởng, mở to mắt, chăm chú nhìn chằm chằm ánh sáng trên bầu trời, sắc mặt hết sức phức tạp. Không đúng, năng lượng bộc phát ra cũng không phải là năng lượng của chính chân
nguyên Thiên Ma, ta có thể cảm nhận trong đó có khí tức của Tinh, lẽ
nào La Chinh là quán tưởng Tinh? Có thể quán tưởng Tinh đến trình độ
này? Người này làm thế nào vậy?

Chỉ dựa vào chân nguyên Thiên Ma
thì đương nhiên không thể, thứ La Chinh cho nổ tung cũng không phải chân nguyên Thiên Ma mà là những ngôi sao xen trong đó. Tuy đệ tử Vân
Điện này kiến thức rộng rãi, thế nhưng hắn không thể biết là La Chinh
đã lấy được bức Nhật Nguyệt Tinh Thần từ trong Tiên Phủ.

Đợi sau khi ánh sáng dần dần tắt đi, mọi người dựa vào chút ánh sáng còn sót
lại thì thấy trên mặt đất có rất nhiều những khối màu đen.

Những khối màu đen này trông giống như bánh mật, mềm mềm nằm dưới đất tạo thành những khối nhỏ như nắm tay, nơi nào cũng có.

“Đây là!” Mắt Bách Lý Hồng Phong sáng quắc, bước qua một bước nhặt từ dưới
đất lên một khối, trên mặt nở nụ cười vui mừng: “Cái này giống thứ trong rương màu đỏ ở cửa thử luyện ẩn! Chúng có thể tăng cường linh hồn!”

“Cái gì? Có thể tăng cường linh hồn?” Trác Bất Phàm nhướn lông mày. Cho dù
là hắn cũng không thể bỏ qua thứ tốt như thế này, nhưng đâu đâu cũng có thứ này, thật sự tốt như vậy?

La Chinh cũng chú ý tới. Vật màu đen này dường như được sinh ra sau khi giết chết Hắc Ma Yểm, chúng
giống thứ trong rương màu đỏ như đúc.

Đương nhiên Bách Lý Hồng
Phong hiểu rõ giá trị của nó. Tăng cường linh hồn gì đó, sau khi dùng có lợi vô cùng, nghĩ cũng biết quý tới mức nào rồi đấy! Chẳng qua cái thứ
này có một chút gì đó không giống thứ trong rương báu lắm, sau khi vật

màu đen trong rương màu đỏ xuất hiện thì tự động bắn vào trong đầu,
giống như có linh tính còn sống, còn vật màu đen này thì không.

Có lẽ hơi nóng vội một chút nên Bách Lý Hồng Phong định nuốt cái khối đen
xì này, trong lòng La Chinh thầm mắng một câu ngu ngốc, vừa định mở
miệng ngăn cản thì vị đệ tử Vân Điện kia lạnh lùng nói: “Đây là tinh
hoa của Hắc Ma Yểm, có kịch độc, nuốt xuống, trong nháy mắt sẽ ăn mòn
hết lục phủ ngũ tạng của ngươi. Nếu ngươi muốn chết thì nuốt vào đi.”

Lúc này Bách Lý Hồng Phong đã đặt khối Ma Yểm Tinh Hoa này ở bên mép,
nghe thấy vậy liền biến sắc, lập tức ném ra ngoài: “Không, không thể
nào?”

“Thứ màu đen ngươi lấy được trong cửa thử luyện ẩn là
tinh hoa linh hồn, có cùng nguồn gốc với thứ này. Thử Luyện Giả Chi Lộ
nuôi dưỡng Hắc Ma Yểm chính là để lấy thứ này, thế nhưng bọn họ còn
dùng bí pháp đặc biệt để xóa đi độc tố của Ma Yểm Tinh Hoa.” Đệ tử Vân Điện tiếp tục lạnh giọng nói.

“Nói cách khác, nơi này có mấy
trăm khối Ma Yểm Tinh Hoa, có thể tinh luyện ra mấy trăm khối tinh hoa
linh hồn?” Trong lòng La Chinh khẽ động, sau đó hỏi.

Một khối
tinh hoa linh hồn đã đủ tăng cường năng lực linh hồn lên một khoảng
nhỏ, nếu có thể tinh luyện ra mấy trăm khối tinh hoa linh hồn thì...

Đệ tử Vân Điện gật đầu, chứng tỏ La Chinh suy đoán rất chuẩn xác.

Nghe nói vậy, mắt mọi người lập tức nóng lên.

Đường chết chính là cửa thử luyện ẩn lớn nhất trong Thử Luyện Giả Chi Lộ, mọi người lựa chọn tiến vào đây, quan trọng là bởi mong muốn đạt được cơ
duyên và lợi ích lớn lao trong Thử Luyện Giả Chi Lộ!

Không ngờ chém giết một trận, suýt chút nữa còn mất mạng nhưng lại chưa có được thứ gì. Đây mới là chuyện buồn bực nhất.

Nhưng bọn họ cũng không ngờ, quanh co một hồi, bỗng nhiên có được cơ duyên lớn như vậy!


Tuy nói Ma Yểm Tinh Hoa chưa được tinh luyện, nhưng một khi tinh luyện thì
căn bản giá trị cũng không thể đo lường được! Cho dù ở trong Trung Vực
thì cũng rất hiếm đan dược có thể tăng cường linh hồn, hơn nữa giá cả
đắt đỏ khiến người ta giận sôi.

Mà dù sau khi dùng dùng những
đan dược này, linh hồn cũng được gia tăng nhưng thường sẽ tăng thêm gánh nặng cho thân thể, thậm chí còn rất khó tẩy được hết độc tố.

Thế nhưng tinh hoa linh hồn thì có thể trực tiếp tăng cường độ linh hồn, số lượng lại nhiều như vậy, đây không phải là cơ duyên lớn thì cái gì mới
là cơ duyên lớn nữa đây?

Có một linh hồn cường đại thì đối với
bản thân chỉ có lợi, không có gì hại, ai có linh hồn cường đại một chút, thậm chí trực tiếp dùng linh hồn tạo ra uy áp thì có thể lấy ra áp chế
quân địch!

“Giờ làm sao chia?” Trác Bất Phàm hỏi một vấn đề quan trọng nhất.

Đệ tử Vân Điện lắc đầu nói: “Ta không cần.”

Trác Bất Phàm thản nhiên liếc mắt nhìn đệ tử Vân Điện một cái, coi như
cũng hiểu chuyện, trên thực tế Trác Bất Phàm cũng không định chia cho
hắn.

Bọn Kim Xảo Ngưng, Bùi Thiên Diệu, Bách Lý Hồng Phong thì
hơi trầm mặc. Cái thứ tốt thế này thì dù là đối với ai, số lượng càng
nhiều càng tốt, nhưng bọn họ còn chưa ra tay, làm sao phân phối?

Nhìn thấy không ai nói lời nào, Trác Bất Phàm bỗng nhiên cười nói: “Như vậy
đi. La Chinh vừa xuất lực nhiều nhất, nhận ba phần được rồi. Hoa Thiên
Mệnh hai phần, một nửa còn lại, ta, Kim Xảo Ngưng và Bùi Thiên Diệu
cùng chia.”

“Thế còn ta?” Tuy Bách Lý Hồng Phong không có to gan
lớn mật, nhưng thực lực của hắn rõ ràng cũng không kém, nghe thấy
phương pháp phân phối của Trác Bất Phàm, gần như hoàn toàn không tính cả hắn vào thì sắc mặt nhất thời trầm xuống.

Ai ngờ Trác Bất Phàm lạnh lùng cười: “Ngươi ngoài việc chạy trốn thì còn làm được gì? Dựa vào cái gì mà phân cho ngươi?”

“Vậy sao? Chẳng lẽ bởi vì ngươi là Trác Bất Phàm thì có thể nói lung tung
à?” Giọng của Bách Lý Hồng Phong bỗng nhiên thay đổi, trong nháy mắt
này, hắn giống như biến thành một người khác, giọng nói khàn khàn mà
tràn đầy sức mạnh, đồng thời hai con ngươi cũng hiện lên hai điểm sáng rực như ngọc.


Vốn dĩ thực lực của Bách Lý Hồng Phong cũng không
kém, bởi vì hắn có hai linh hồn! Trong cơ thể hắn còn có một linh hồn
cường đại khác, chỉ là phần lớn tình huống, cái linh hồn này sẽ không
xuất hiện. Nếu như khi ở tầng hai của cửa thử luyện ẩn, Bách Lý Hồng
Phong thức tỉnh được linh hồn trong cơ thể hắn thì có thể lấy được rương báu ở tầng thứ hai rồi. Đáng tiếc, lúc đó hắn không lựa chọn làm vậy,
sau khi rơi khỏi vách đá thì lại không có cơ hội lên đó lần nữa.

Thấy Bách Lý Hồng Phong thay đổi bất ngờ như vậy, Trác Bất Phàm cũng cười
lạnh một tiếng, thương trắng lập tức xuất hiện trên tay hắn: “Xem ra
chắc là ngươi giấu thực lực của mình rồi. Quả nhiên là như vậy, người
dám vào đường chết mà không có chút tài năng thì đâu có được, chỉ có thể như Chu Thành, chết thảm mà thôi... Nhưng mà, ngươi muốn khiêu chiến
ta?”

Lại thêm một người vượt qua phán đoán của Trác Bất Phàm. Đầu tiên là Hoa Thiên Mệnh, sau đó là La Chinh, giờ lại là cái tên Bách Lý
Hồng Phong nhát gan này. Trác Bất Phàm phát hiện mình thực sự quá coi
thường những người này, thực lực bọn họ không ai là kém hết.

“Nếu như ngươi không thay đổi cách phân phối... Đương nhiên ta sẽ chọn khiêu chiến ngươi.” Bách Lý Hồng Phong rút ra một cây đao từ trong áo
choàng màu đen của mình, đó là một thanh đao bản rộng gáy sắc.

Mắt thấy hai người muốn đánh nhau thì nghe Hoa Thiên Mệnh nói: “Được rồi!
Trác Bất Phàm, phương án phân phối của ngươi nghe hơi quá đáng. Đừng nói Bách Lý Hồng Phong bất mãn, ta và La Chinh cũng bất mãn!”

“Có ý gì?” Sắc mặt Trác Bất Phàm trầm xuống.

Hắn cảm thấy mình đã mất đi quyền nắm giữ đội ngũ trong tay, hoặc là
nói, những người này thực tế cũng không coi hắn là thủ lĩnh hoặc là
người dẫn đầu, chỉ là bản thân hắn tự cho là đúng, cảm thấy mình rất có
quyền uy!

Loại cảm giác này thật không tốt. Trác Bất Phàm là loại con cưng của trời, là thủ lĩnh trời sinh. Trước đây khi cùng đệ
tử Vân Điện mạo hiểm, có lúc nào không phải là hắn quyết định?

Nhưng hôm nay hắn vừa nói một câu thì đã có hai người nhảy ra phản đối!

La Chinh thản nhiên liếc mắt nhìn Trác Bất Phàm: “Ma Yểm Tinh Hoa này cơ
bản đều là ta và Hoa Thiên Mệnh tiêu diệt, ta chỉ cần năm phần.”

Hoa Thiên Mệnh nói: “Ta hai phần, còn lại các ngươi tự chia.”

Bùi Thiên Diệu cũng không nói lời nào, thực tế hắn khá đồng ý với phương án phân phối của La Chinh. Ai xuất lực lớn nhất thì được phân nhiều nhất.
Nếu không phải Hoa Thiên Mệnh và La Chinh ra tay thì cả đám người kia
đều phải chết ở chỗ này, còn phân cái mọe gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận