Các đệ tử quan trọng đi vào đường chết đều còn sống ra khỏi Thử Luyện Giả Chi Lộ, hơn nữa còn lấy được thành tích không tồi, dù là Long bà bà của Thải Vân Tông hay là lão già áo trắng của Tường Vân Tông thì đều rất vui vẻ, đây coi là một kết cục đáng mừng. Chỉ có tông chủ Lam Vân Tông mang vẻ mặt khó coi hỏi: “Chu Thành của Lam Vân Tông ta đâu? Tại sao không nhìn thấy hắn?”
Nghe được câu hỏi của tông chủ Lam Vân Tông, mấy người Hoa Thiên Mệnh đều hơi trầm mặc, cuối cùng vẫn là Trác Bất Phàm nói: “Chu Thành đã ngã xuống trong đường chết rồi.”
Lúc ấy Chu Thành thu thập cây linh thảo trong đường chết, cuối cùng lại bị Hắc Ma Yểm trực tiếp cắn nuốt, hóa thành một đám xương trắng.
Thực ra khi tông chủ Lam Vân Tông nhìn thấy mấy người lũ lượt đi ra mà chỉ có một mình Chu Thành là không thấy đâu, thì trong lòng đã mơ hồ có dự cảm không lành rồi.
Thế giới võ giả tàn khốc như thế, Chu Thành có gan, mạo hiểm đi theo Trác Bất Phàm vào đường chết thì lòng can đảm của hắn cũng đã vượt qua hầu hết các đệ tử khác. Chỉ tiếc là đến cuối cùng, thực lực của Chu Thành lại quá yếu, cho dù là trong Lam Vân Tông thì Chu Thành cũng chỉ xếp hạng thứ tư.
Cho nên Chu Thành đi theo Trác Bất Phàm tiến vào đường chết chính là một lần mạo hiểm, đánh cược rất lớn. Nếu hắn thắng, vậy thì tệ nhất cũng có thể lấy được hạng sáu của Thử Luyện Giả Chi Lộ, nhưng cuối cùng vẫn là thua, tất nhiên phải trả giá bằng sinh mạng.
Tông chủ Lam Vân Tông cũng chỉ có thể lắc đầu. Nhưng hắn lại không biết, Chu Thành chết hoàn toàn là bởi vì sự tham lam của hắn. Nếu hắn không có lòng tham đi ngắt lấy gốc dị thảo màu đen kia thì có lẽ cũng sẽ không bị Hắc Ma Yểm cắn nuốt rồi bỏ mạng.
Trả lời tông chủ Lam Vân Tông xong, Trác Bất Phàm lúc này mới nhìn chằm chằm về phía La Chinh. Đương nhiên Trác Bất Phàm sẽ không tùy tiện buông tha cho La Chinh, huống hồ hắn vốn vô cùng tò mò, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với La Chinh, vì thế hắn trả lời trưởng lão Phí Hàm: “Phí trưởng lão, chúng ta dùng ánh mắt như vậy nhìn La Chinh là bởi hắn vốn dĩ nên là người chết rồi!”
“Người chết? Sao lại nói như thế?” Phí Hàm kỳ quái hỏi.
“Đoạn đường cuối cùng của đường chết phải đi qua một cái vực sâu rất lớn, trên đó có những tảng đá không ngừng trôi nổi nối lên phía cửa ra. Nhưng lúc đi qua đó, năm người chúng ta tận mắt nhìn thấy La Chinh bị tên đệ tử Vân Điện kia kéo xuống!” Trác Bất Phàm nhìn chằm chằm La Chinh cười nói. Hắn biết rõ mình đến hỏi La Chinh thì chắc chắn La Chinh sẽ không nói ra sự thực, nhưng nhờ trưởng lão Phí Hàm gây áp lực cho La Chinh thì hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều!
“A? La Chinh cũng từng nói rồi. Đúng là hắn đã rơi vào một cái vực sâu, nhưng chưa nói là bị tên đệ tử Vân Điện kia kéo xuống.” Phí Hàm gật đầu.
La Chinh không muốn nói, Phí Hàm cũng không thể buộc La Chinh nói được. Nhưng Trác Bất Phàm nói vậy thì mấy vị tông chủ mới hiểu được La Chinh bị đệ tử Vân Điện thần bí kia kéo xuống.
Trác Bất Phàm cười cười rồi lại nói: “Phí trưởng lão, chắc La Chinh cũng không nói, phía dưới vực sâu có một con Giao Long đâu nhỉ?”
“Cái gì?” Nghe được những lời này của Trác Bất Phàm, sắc mặt Phí Hàm lúc này mới thay đổi.
Quan sát thông qua Tín Khuê, Phí Hàm và mấy vị tông chủ đều biết rằng trong Thử Luyện Giả Chi Lộ xuất hiện một con Giao Long rất lớn, cũng nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện rất nhiều dải ánh sáng, bọn họ đoán trong Thử Luyện Giả Chi Lộ có dị biến lớn, nếu không làm sao lại xuất hiện con Giao Long này?
Nhưng không ngờ được rằng con Giao Long này vốn dĩ lại ở bên trong vực sâu kia.
“Lúc chúng ta tiến vào vực sâu kia đã bị con Giao Long này đuổi theo, rõ ràng nó là muốn ăn thịt chúng ta luôn. Về phần vì sao La Chinh lại bị đệ tử Vân Điện kia kéo xuống, lọt vào trong miệng Giao Long mà không những tránh được một kiếp, còn thông qua được Thử Luyện Giả Chi Lộ trước chúng ta... Ta đây cũng không được rõ lắm. Sợ là Phí trưởng lão phải hỏi La Chinh một chút!” Trên mặt Trác Bất Phàm mang ý cười nồng đậm, nhìn chằm chằm mặt La Chinh. Hắn muốn nhìn vẻ mặt của La Chinh lúc này xem là biểu cảm gì.
Ai ngờ La Chinh cứ như không nghe thấy Trác Bất Phàm nói gì, trên mặt chẳng có chút cảm xúc nào!
Không thể không nói, mấy câu của Trác Bất Phàm đúng là gợi lên sự tò mò của các vị tông chủ và trưởng lão Phí Hàm.
Rõ ràng giữa La Chinh và Giao Long, còn có đệ tử Vân Điện kia có một mối liên hệ nào đó, nếu không thì tại sao La Chinh lại êm đẹp đứng ở chỗ này?
Một con Giao Long thành niên như vậy, dù trưởng lão Phí Hàm gặp trúng thì cũng phải nhượng bộ lui binh, La Chinh rơi vào trong miệng Giao Long mà còn có thể sống sót? La Chinh may mắn, nhưng cũng không thể may đến mức này được chứ? Giao Long kia cũng không phải người thân của hắn!
Ngay cả Thạch Kinh Thiên cũng dùng ánh mắt tò mò nhìn La Chinh, giống như rất muốn nghe La Chinh nói ra ngọn nguồn trong đó. Không đợi Phí Hàm lên tiếng, La Chinh đã chủ động chắp tay với Phí Hàm nói: “Phí trưởng lão, thứ cho La Chinh ta không thể nói ra ẩn tình bên trong, bởi vì ta đã đồng ý với vị đệ tử Vân Điện kia nên không thể nói được!”
La Chinh nói chắc như đinh đóng cột, chính là “không thể nói”. Trác Bất Phàm muốn mượn mặt mũi Phí Hàm để ép hắn nói ra sự thật, điểm này không khỏi cũng quá ngây thơ.
Phí Hàm đánh giá La Chinh vài lần, trong lòng lão cũng hơi do dự. Lão nghĩ ngợi một hồi rồi lại hỏi: “La Chinh, ngươi không muốn nói, tất nhiên có lý do của ngươi, nhưng có một vấn đề ta không thể không hỏi, vị đệ tử Vân Điện kia rốt cuộc là ai? Hắn có phải người của Vân Điện chúng ta hay không?”
Thân phận của đệ tử Vân Điện kia liên quan đến đến toàn bộ Vân Điện, cái này hắn chắc chắn phải hỏi cho rõ ràng.
“Đệ tử có thể nói hắn chắc chắn là người của Vân Điện, nhưng mà thân phận thật sự của hắn thì ngay cả ta cũng không biết.” La Chinh lắc đầu nói.
Phí Hàm thở dài một hơi: “Mỗi người đều có bí mật của mình, Thử Luyện Giả Chi Lộ là nơi Vân Điện chúng ta tuyển chọn đệ tử tinh anh. La Chinh, chuyện này ta tạm thời có thể không tiếp tục truy cứu, chỉ là sau này hy vọng ngươi có thể cho ta một đáp án.”
La Chinh mỉm cười, ánh mắt thản nhiên đảo qua mặt của Trác Bất Phàm, sau đó đứng ở một bên.
Thấy ánh mắt La Chinh, Trác Bất Phàm âm thầm cắn răng một cái, hắn không ngờ Phí Hàm thân là trưởng lão mà lại khách khí với La Chinh như vậy!
Chỉ là hắn không biết, trong cảm nhận của Phí Hàm, tiềm lực tương lai và tầm quan trọng của La Chinh đã vượt qua Trác Bất Phàm hắn. Phí Hàm cũng không bằng lòng ép La Chinh nói ra sự thật. Đối với Phí Hàm mà nói, dù La Chinh có được cơ duyên gì thì cũng đâu liên quan gì tới lão? Vì chuyện này mà đắc tội với tinh anh có tiềm lực lớn của Vân Điện sao? Thân là trưởng lão, Phí Hàm sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc này.
La Chinh sống chết cũng không nói, những người khác cũng không thể cạy miệng của hắn nên cái đề tài này liền tạm thời bị ném qua một bên.
Mấy vị đệ tử cũng đi tới phía sau tông chủ tông môn mình, chờ đợi võ giả trong Thử Luyện Giả Chi Lộ xuất hiện.
Lại qua vài canh giờ nữa, bỗng nhiên từ phía xa xa xuất hiện một bóng dáng màu xám. Cái bóng xám kia đi tới cực nhanh, hơn nữa tốc độ phi hành lúc nhanh lúc chậm, lúc xa lúc gần làm người khác không thể nắm rõ.
Phí Hàm nhìn thấy bóng xám kia liền gật đầu: “Không ngờ Trác đại tiên sinh lại chạy đến.”
Trác Bất Phàm nhìn thấy bóng xám kia, trên mặt lập tức hiện lên một tia tươi cười, hét về phía bóng xám: “Cha!”
Người tới một thân áo xám, phong độ bất phàm, khí thế nội liễm làm người ta nhìn không ra thực lực sâu cạn thế nào. Nhân vật như vậy rõ ràng là cùng cấp bậc với Phí Hàm.
“Phí Hàm!” Trác đại tiên sinh chắp tay với Phí Hàm, Phí Hàm cũng vội vàng làm lễ đáp lại.
Mấy vị tông chủ cũng vội vàng hành lễ: “Bái kiến Trác đại tiên sinh!”
“Ừ!” Trác đại tiên sinh hơi gật đầu với mấy vị tông chủ đang hành lễ, sau đó ông ta lại hỏi: “Bất Phàm, xếp thứ mấy?”
Nghe cha hỏi, sắc mặt Trác Bất Phàm tối sầm lại rồi mới lên tiếng: “Bất Phàm vô dụng, lần này Thử Luyện Giả Chi Lộ chỉ lấy được hạng ba.”
“Hử?” Trác đại tiên sinh hơi bất ngờ với kết quả này, từ trước tới giờ lúc nào ông ta cũng nghe được từ “đệ nhất” từ miệng của Trác Bất Phàm, đã có lúc nào lấy hạng ba?
Từ nhỏ đến lớn, cho dù là ăn cơm Trác Bất Phàm cũng ăn loại gạo Long Huyết đặc biệt, hạt nào hạt nấy đều chắc nịch, hơn nữa hạt gạo đỏ tươi. Tuy lực khí huyết chất chứa trong đó không nhiều lắm, nhưng tích lũy theo tháng ngày, mười năm như một, ngày nào cũng ăn thì nghĩ cũng biết lợi ích đem lại cho thân thể tốt tới mức nào?
Hơn nữa giá gạo Long Huyết vô cùng cao, cho dù là hoàng đế của Phần Thiên Cung trong Đông Vực cũng không thể ăn liên tục được.
Nhưng Trác Bất Phàm thì chưa hề ngừng ăn!
Từ cơm đến đồ ăn, rồi đến công pháp tu luyện, và công phu của sư phụ hắn, cái nào không phải là tốt nhất?
Trác đại tiên sinh đổ cho Trác Bất Phàm không ít công sức, huống hồ Trác Bất Phàm còn kế thừa thiên phú của Trác đại tiên sinh, lĩnh ngộ thương ý viên mãn…
Với căn cơ như thế, Trác Bất Phàm không lấy được danh hiệu đệ nhất thì chính là chuyện kỳ quái nhất. Cho nên từ nhỏ đến lớn, Trác Bất Phàm chưa bao giờ bại dưới tay người cùng tuổi.
Đối với chuyến tham gia Thử Luyện Giả Chi Lộ này, Trác đại tiên sinh cũng rất quan tâm, chẳng qua ông ta có việc nên chưa tới, chờ đến lúc xong xuôi hết mọi chuyện, tới nơi thì lại nghe chữ “thứ ba” từ miệng con trai mình.
Đương nhiên Trác đại tiên sinh sẽ kinh ngạc.
Trong đám đệ tử Vân Điện, có ai có thể thắng Bất Phàm con ta? Triệu Tiểu Hoa của Nam Vương Triệu gia? Không thể nào. Nếu trong Vân Điện cũng không ai có thể thắng được Trác Bất Phàm thì những đệ tử trong tông môn nhị phẩm kia căn bản cũng chẳng có tư cách này.
“Ai lấy được đệ nhất?” Trác đại tiên sinh hỏi.
Trác Bất Phàm chỉ chỉ La Chinh cách đó không xa.
Ngay khi Trác đại tiên sinh phát hiện ra La Chinh mới là Tiên Thiên Tứ Trọng, chân mày rõ ràng nhíu lại.
Nhìn thấy trên mặt Trác đại tiên sinh xuất hiện biểu cảm này, trong lòng Phí Hàm dâng lên một dự cảm không tốt. Phí Hàm rất hiểu tính tình của Trác đại tiên sinh, người này không phải là người khoan dung độ lượng gì, huống chi La Chinh còn đè ép cả Trác Bất Phàm, lấy được danh hiệu đệ nhất, lão sợ Trác đại tiên sinh sẽ gây khó dễ cho kẻ tiểu bối như La Chinh.
Thạch Kinh Thiên cũng chú ý tới vấn đề này. Nhưng chẳng qua hắn chỉ là một vị chấp sự của Vân Điện, ở trước mặt Trác đại tiên sinh, hắn không có quyền nói gì hết.
Sau đó mọi người liền nhìn thấy Trác Bất Phàm khẽ nói cái gì đó bên cạnh Trác đại tiên sinh. Sau khi nói xong, trên mặt Trác đại tiên sinh toát ra nụ cười nhạt, sau đó đi về phía La Chinh.
Cảnh giới Tiên Thiên Tứ Trọng mà lấy được hạng nhất trong Thử Luyện Giả Chi Lộ? Đây hẳn là chuyện cười đi? Trác đại tiên sinh nghe con nói xong đã hiểu, chẳng qua La Chinh này gặp may thôi.
“Ngươi là La Chinh đúng không? Chúc mừng ngươi đạt được danh hiệu đệ nhất Thử Luyện Giả Chi Lộ, sau này trở thành đệ tử tinh anh trong Vân Điện ta, chắc chắn sẽ được tập trung bồi dưỡng.” Trác đại tiên sinh cười nói: “Chẳng qua Thử Luyện Giả Chi Lộ này hình như đã xảy ra dị biến gì đó, ta nghe con ta nói, hẳn là có liên quan tới ngươi. Ngươi hãy suy nghĩ cho Vân Điện chúng ta, nói hết từ đầu tới cuối dị biến xảy ra trong đó và nguyên nhân vì sao ngươi có thể dẫn đầu ra khỏi Thử Luyện Giả Chi Lộ đi.”