Đám đệ tử đến từ ngũ đại tông môn nhị phẩm thì tâm lý còn cân bằng một chút, nhưng tâm lý của đám đệ tử đến từ Vân Điện lại khó mà cân bằng nổi.
La Chinh là tên củ hành kia? Cái tên xuất thân từ Thanh Vân Tông đó không phải chỉ giành được một vị trí đứng đầu thôi à? Trước kia lần nào cũng là đệ tử Vân Điện giành được vị trí đệ nhất, sao không thấy đệ tử Vân Điện được nhận Vân bài màu tím?
Thấy mọi người ồn ào nhốn nháo, dáng vẻ tràn đầy căm phẫn, sắc mặt một vị chấp sự Vân Điện trầm xuống: “Còn lao nhao nữa thì ta vứt các ngươi xuống hết!”
Vân Điện là ở trên trời đấy, cao hơn mặt đất cả nghìn mét, có điều tất cả những đệ tử ở đây vốn đều là Chiếu Thần Cảnh, có ném xuống cũng không chết được. Chẳng qua ý uy hiếp trong những lời này không phải là muốn ném chết bọn họ, mà là đuổi bọn họ ra khỏi Vân Điện.
Phần đông đệ tử Vân Điện nghe nói như thế, ai nấy lập tức ngậm miệng lại. Để lên được Vân Điện không biết đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, có vài đệ tử là do cả đại gia tộc dốc hết tâm huyết để bồi dưỡng, bọn hắn đỏ mắt thì đỏ mắt, nhưng nếu bị đuổi ra khỏi Vân Điện chỉ vì chuyện này thì cũng quá xui xẻo.
Thật ra trong lòng hai vị chấp sự Thần Đan Cảnh này cũng rất khó chịu. Bọn họ nghĩ mãi mà cũng không hiểu, rốt cuộc tên La Chinh này có lai lịch gì? Sao phần thưởng ban cho người đứng đầu lại là Vân bài màu tím? Chẳng lẽ là kẻ được Điện chủ độc sủng sao? Điện chủ thuần khiết như ngọc, đến nay vẫn chưa có người để song tu bầu bạn, sao lại có thể như vậy…
Khó chịu thì cứ khó chịu, bọn họ cũng không thể xen vào được. Thế giới võ giả chính là như thế, không có công bằng gì để mà nói. Dù sao cũng biết rõ, có lẽ La Chinh có một chỗ dựa rất lợi hại là được rồi, không nên tuỳ tiện đi gây sự với hắn.
Vì vậy thái độ của hai vị chấp sự này lại càng khách khí hơn với La Chinh, gần như là dùng hai tay dâng Vân bài màu tím kia lên cho La Chinh.
Sau đó hai vị chấp sự Vân Điện này mới giải thích một số điều cần chú ý trong Vân Điện cho mấy tên đệ tử, kể cả phương pháp sử dụng bí cảnh tu luyện và một số khu vực cấm không được vào… Nội quy của Vân Điện vô cùng nhiều, sau khi mất gần nửa canh giờ để nói qua một lượt rồi hai vị chấp sự mới rời đi.
Phần lớn đệ tử Vân Điện lập tức chia thành tốp năm tốp ba tản đi, còn ba người La Chinh, Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu thì lại cùng nhau đi ra khỏi Tinh Anh Đường, có lẽ tiếp theo là đi nhận một vài thứ lặt vặt, rồi sắp xếp phòng ở của chính mình.
Nhưng mới vừa ra khỏi Tinh Anh Đường, ánh mắt La Chinh đã rơi vào một tấm bản đồ cực lớn trên vách tường.
“Đây là bản đồ Trung Vực.” Hoa Thiên Mệnh lên tiếng trước.
Trước kia lúc La Chinh còn ở Đông Vực thì cảm thấy Đông Vực bao la rộng lớn, nhưng khi nhìn thấy tấm bản đồ Trung Vực này hắn lại hiểu rõ vì sao có người lại nói Đông Vực chỉ là một nơi hẻo lánh nho nhỏ mà thôi.
Ở một góc trên tấm bản đồ cũng vẽ phương hướng, vị trí và độ rộng lớn của Đông Vực. Sau khi so sánh hai nơi, nếu ví Trung Vực là một con voi thì Đông Vực chỉ là một con heo con mà thôi. Nhìn đơn giản từ độ rộng lãnh thổ thì cả hai không cùng cấp bậc.
Đúng lúc bọn họ đang quan sát kỹ lưỡng tấm bản đồ cực lớn kia thì Bách Lý Hồng Phong cũng đi ra. Nhìn thấy La Chinh, hắn lập tức cười hì hì nói muốn đi cùng. Bắt đầu từ Thử Luyện Giả Chi Lộ tên này đã thích đi cùng La Chinh: “Tấm bản đồ này của Vân Điện ghi chép thật rõ ràng, gần như phân chia rõ hết tất cả những thế lực ở Trung Vực này.”
Nếu võ giả Trung Vực muốn có được những tin tức này thì cũng không khó, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bọn La Chinh tiếp xúc với nó.
La Chinh không chỉ tìm được vị trí đánh dấu tông môn tứ phẩm Vân Điện trên bản đồ mà còn tìm thấy ba tông môn tứ phẩm khác, theo thứ tự là Huyết Mộc Nhai, Hắc Sơn Tông, Huyền Âm Quán.
Vân Điện chính là tông môn tứ phẩm đứng đầu trong đó, khoảng cách với tông môn ngũ phẩm cũng chỉ còn một bước ngắn, còn ba tông môn tứ phẩm còn lại cũng chỉ hơi yếu hơn so với Vân Điện một chút mà thôi, số lượng cường giả Thần Đan Cảnh trong đó cũng không ít!
Còn về tông môn ngũ phẩm duy nhất tên là Hư Linh Tông nằm ở vị trí trung tâm của Trung Vực, nơi đó gọi là thành Hư Thiên. Quy mô của tông môn ngũ phẩm này lớn hơn Vân Điện, nghe nói tông chủ của Hư Linh Tông đã tu luyện đến cảnh giới mà người thường khó có thể hiểu được.
La Chinh ghi nhớ hết những tin tức này vào đầu, nhìn thấy không ít nơi còn có tên riêng của người nào đó, hắn lại hỏi: “Sao lại có tên những người kia?”
“Hắc hắc, không phải cường giả nào cũng thích khai tông lập phái, có vài võ giả trời sinh đã quen độc lai độc vãng, hơn nữa bản thân bọn họ cũng không phải người của đại tông môn nào, vì vậy chỉ có thể ghi tên lên đó thôi!” Bách Lý Hồng Phong giải thích. Hắn luôn thích buôn chuyện và nghe ngóng tin đồn, tất nhiên cũng thuộc mấy thứ này như lòng bàn tay: “Ngươi nhìn góc này xem, ‘tôn giả Nam Hoa - Hướng Thiên Tinh’ chính là một vị cường giả ở phía Nam của Trung Vực.”
Tất cả cường giả đều được đánh dấu ở trên này sao? Trong lòng La Chinh hơi động một chút, lướt nhìn mấy cái tên trên bản đồ một lần.
Người được viết tên ở trên bản đồ cũng không nhiều, cơ bản đều là những người đứng đầu ở Trung Vực, tổng cộng chỉ có khoảng mười người mà thôi, có lẽ bọn họ đều đã vượt qua Thần Đan Cảnh!
Ánh mắt La Chinh nhanh chóng dừng lại ở một cái tên, Đông Tà Vương - Thôi Tà!
Người này chính là kẻ đã đưa La Yên đi. Trong nháy mắt khi La Chinh nhìn thấy cái tên này, ánh mắt hắn ngưng lại. Dù hắn không ngừng kiềm chế dòng suy nghĩ của mình, nhưng Bùi Thiên Diệu và Hoa Thiên Mệnh vẫn nhạy cảm nhìn ra sự khác thường của La Chinh.
Bùi Thiên Diệu và Hoa Thiên Mệnh đều biết rõ trên lưng La Chinh phải gánh áp lực rất lớn, gương mặt khổng lồ xuất hiện trên bầu trời Thanh Vân Tông chính là một trong những người mạnh nhất ở Trung Vực, có điều bọn Hoa Thiên Mệnh cũng không biết rõ người này là ai. Vào lúc này, khi nhìn thấy ánh mắt của La Chinh luôn nhìn chằm chằm vào một cái tên, trong lòng bọn hắn cũng đoán ra được bảy phần.
Hoá ra người muốn mang La Yên đi chính là Đông Tà Vương.
“Bách Lý Hồng Phong, thực lực của người này như thế nào?” La Chinh chỉ vào tên Thôi Tà hỏi.
Bách Lý Hồng Phong nháy mắt một cái, cười nói: “Thực lực xem như cũng được.”
Bùi Thiên Diệu và Hoa Thiên Mệnh cũng nhìn chằm chằm vào Bách Lý Hồng Phong, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái. Thực lực xem như cũng được là sao?
Bách Lý Hồng Phong nói tiếp: “Chính là ở Trung Vực không có ai là đối thủ của hắn, đến tông chủ của Hư Linh Tông - tông môn ngũ phẩm cũng kém hắn ba phần! Nói đúng ra thì Thôi Tà là người đứng đầu Trung Vực!”
Nếu như khinh thường có thể giết chết người khác, thì lúc này Bách Lý Hồng Phong đã bị Bùi Thiên Diệu và Hoa Thiên Mệnh khinh thường đến chết hai lần luôn rồi… Trong đầu hai người hiện lên một suy nghĩ, tên Bách Lý Hồng Phong này chính là một thằng ngu, so với thằng ngu Lý Dật Phong kia còn ngu hơn.
La Chinh thì lại không để ý đến câu nói đùa này của Bách Lý Hồng Phong mà chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn cái tên trên bản đồ này.
Thật ra đáp án của Bách Lý Hồng Phong cũng không vượt ngoài dự đoán của La Chinh. Người chỉ nói một câu đã khiến Thanh Vân Tông giao La Yên ra thì thực lực tuyệt đối không tầm thường. Dù sao Thanh Vân Tông cũng là một phần của Vân Điện, Vân Điện không thể nào lại bỏ qua chuyện như vậy.
Khả năng duy nhất chính là Vân Điện cũng không phải đối thủ của hắn.
Mà Vân Điện chính là tông môn tứ phẩm hàng đầu, thế lực ở Trung Vực cũng gần với Hư Linh Tông - tông môn ngũ phẩm kia. Có thể khiến Vân Điện không lên tiếng được câu nào mà mang La Yên đi, chuyện này đã đủ nói lên thực lực của Thôi Tà rồi.
Người mạnh nhất Trung Vực, người đứng đầu Trung Vực…
Đụng phải loại nhân vật tuyệt đỉnh này, chỉ sợ ở trước mặt hắn, La Chinh còn không được coi là một con kiến, chỉ nhỏ bé giống như hạt bụi.
Hắn phẫn nộ, sợ hãi, kích động… Những cảm xúc này không có bất cứ tác dụng nào, vậy nên hắn chỉ có thể bình tĩnh, trầm mặc, rồi lại bình tĩnh, trầm mặc, chỉ như vậy mới có thể khắc chế cảm xúc của mình.
“Này, La Chinh. Ngươi hỏi người này làm gì? Hắn rất nổi tiếng mà, trước đây ở Thanh Vân Tông ngươi chưa nghe nói bao giờ à? Đông Vực các ngươi cũng quá hẻo lánh…”
“Ta còn một ít tư liệu của hắn, nghe nói hắn muốn bố trí đại trận Hợp Hoan gì gì đó, phải lấy ba mỹ nữ cực phẩm để hợp hoan song tu…”
“Hắn còn muốn xưng Hoàng xưng Đế, thành lập Thần Quốc ở Trung Vực. Đây chính là hành động vĩ đại chưa ai thực hiện được trong nghìn vạn năm qua ở Trung Vực… Này! Sao đột nhiên ngươi lại không để ý đến ta, bỏ đi làm gì!”
Bách Lý Hồng Phong cứ lải nhải mãi, còn La Chinh thì từ chối không muốn nghe, lững thững mà đi.
Thấy thế, Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu cũng đi theo. Có điều, lúc rời đi, Hoa Thiên Mệnh hung hăng trợn mắt nhìn Bách Lý Hồng Phong: “Câm miệng!”
Bùi Thiên Diệu lại nhàn nhạt mắng một câu: “Ngu ngốc!”
Vì vậy Bách Lý Hồng Phong liền ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, dáng vẻ đầy uất ức, vẻ mặt buồn rười rượi nói: “Ta có chọc ai đâu chứ?”
Thông qua tấm bản đồ này, La Chinh đại khái cũng hiểu rõ phân bố thế lực ở Trung Vực. Tấm bản đồ này cũng không ghi chép quá kỹ càng, nhưng dù sao cũng không có khả năng Vân Điện lại vẽ bí mật thật sự lên trên bản đồ rồi treo lên công khai.
“La Chinh!”
La Chinh bước nhanh về phía trước, Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu đi theo gọi hắn lại.
“Chuyện gì?” Mặt La Chinh mang vẻ ngơ ngác, chán nản.
Cứ như một người gian nan, vất vả học tập, định ra một mục tiêu lớn lao, hy vọng một ngày nào đó được ghi tên lên bảng vàng. Dưới sự nỗ lực hết mình, cuối cùng hắn cũng lấy được một trăm điểm trong cuộc thi, kết quả đột nhiên phát hiện, nếu muốn thực hiện được mục tiêu này thì hắn phải thi được mười vạn điểm, thậm chí là trăm vạn điểm, nghìn vạn điểm mới có khả năng hoàn thành mục tiêu ấy...
Dường như cái mục tiêu lớn lao này đang treo trên bầu trời xa không thể với kia, rồi cười nhạo La Chinh.
Không phải là không đủ tư cách mà là đến cửa rồi nhưng La Chinh không có cách nào chui vào.
Mặc dù La Chinh cứ nói không thể bỏ cuộc được, nhưng nhìn thấy sự chênh lệch như trời và đất kia thì hắn cũng bắt đầu không thể kéo phần hùng tâm kia dậy nổi, vì vậy hắn phải điều chỉnh lại tâm cảnh của mình.
“Thôi Tà đúng là rất mạnh.” Đôi mày kiếm của Hoa Thiên Mệnh hơi nhếch lên: “Người mạnh nhất Trung Vực thì có lẽ chỉ cần hắn muốn, tiêu diệt Vân Điện chúng ta cũng không phải là việc gì khó! Nhưng mà ta lại có một dự cảm, cuối cùng cũng có một ngày, huynh sẽ giết hắn!”
Bùi Thiên Diệu cũng không nhiều lời, chẳng qua chỉ nhàn nhạt gật đầu: “Ta cũng tin.”
Khuôn mặt không cảm xúc của La Chinh bỗng nhiên thay đổi, dần dần cũng toát ra một chút ý cười, cuối cùng nhếch môi cười nói: “Các huynh, thật sự tin?”
“Đây không phải là lời an ủi huynh đâu. Nếu như để người khác nghe thấy được, chỉ sợ sẽ cảm thấy chúng ta là người si nói mộng mà thôi. Nhưng mà ta lại tin!” Hoa Thiên Mệnh nghiêm mặt nói, Bùi Thiên Diệu cũng gật đầu theo.
Đôi mắt sâu như đầm nước của La Chinh hiện lên một sự rung động phức tạp, phát sáng lên như những ngôi sao lung linh rực rỡ: “Các huynh đã chọn tin tưởng, ta cũng chọn tin tưởng. Cuối cùng cũng có một ngày, ta sẽ giết được hắn!”
Tuy La Chinh không rõ mình có thể đi được bao xa trên con đường võ đạo này, nhưng nếu muốn đi đến đỉnh cao võ đạo thì nhất định phải đối mặt với đối thủ này.