Đỉnh cao nhất của Vân Điện bị vô số tầng mây dày đặc bao vây, toà cung điện trên tầng cao nhất cũng không phải xây bằng gạch đá mà là dùng từng khối huyền băng được chạm trổ xây thành, đây là một toà Băng Cung.
Huyền băng này trong suốt, sáng long lanh, tản ra khí lạnh rét buốt, cho dù bị ánh mặt trời mùa hè chiếu thẳng xuống trong vạn dặm không mây cũng sẽ không bị tan chảy một chút nào.
Nếu là người bình thường đến gần huyền băng này thì chỉ trong thời gian vài hơi thở thôi, máu cũng sẽ bị đông lại thành khối băng, cả người hoá thành một bức tượng.
Huyền băng được điêu khắc thành ngai cao, hai chân Tiểu Điệp để trần trắng nõn, lười nhác dựa về phía sau, cười hì hì nhìn hòn Tín Khuê trước mắt. Một con băng phượng nho nhỏ đang rúc vào ngực nàng. Thoạt nhìn con băng phượng nhỏ này càng xinh đẹp hơn so với thời gian trước, lông chim cũng dày thêm.
Ở bên cạnh Tiểu Điệp còn có một người trung niên mặc áo xanh, sắc mặt nghiêm túc, đứng bên cạnh không nhúc nhích.
“Được rồi. Đại Mộng chân nhân, bây giờ ngươi cũng nên ra tay rồi.” Tiểu Điệp thản nhiên nói.
Đại Mộng chân nhân cũng là một vị trưởng lão của Vân Điện, am hiểu về phương diện lực lượng không gian và ảo cảnh. Ông và Trác đại tiên sinh có thể được coi là cánh tay trái, bờ vai phải của Vân Điện, thực lực của hai người đều đang ở thời kỳ đỉnh cao, giữa hai người gần như không phân cao thấp.
“Điện chủ, người làm như vậy thật sự có được không?” Đại Mộng chân nhân hơi do dự.
“Cái gì được với không được chứ? Tên nhóc này vô cùng đáng ghét, nên chỉnh hắn từ lâu rồi mới phải!” Tiểu Điệp chun cái mũi khéo léo của nàng lại rồi nói.
“Cho dù hắn được chia một nửa truyền thừa, nhưng cuối cùng vẫn là đệ tử của Vân Điện. Cũng như người đã nói, thiên phú của tên nhóc này cao bất ngờ, đủ để xếp vào hạng thiên tài cấp Thánh, vậy thì hắn cũng đáng được Vân Điện chúng ta bồi dưỡng. Đầu tư những truyền thừa kia trên người hắn cũng không lỗ.” Đại Mộng chân nhân lắc đầu nói.
Tiểu Điệp liếc nhìn Đại Mộng chân nhân, giọng nói bỗng nhiên lạnh xuống như băng: “Phải làm thế nào, ta biết rõ hơn ngươi, cứ làm theo lời ta nói là được.”
Nghe lời Tiểu Điệp nói, Đại Mộng chân nhân lập tức biến sắc, sau đó gật đầu: “Nếu như Điện chủ cho rằng dùng phương pháp này có thể tôi luyện La Chinh, vậy thì tại hạ cũng không còn gì phải lo lắng.”
Thật ra cũng không phải Đại Mộng chân nhân lo lắng cho sự sống chết của La Chinh mà là kinh ngạc về cách làm việc của Tiểu Điệp. Vị Điện chủ này... tuổi tác còn quá trẻ. Trong lòng Đại Mộng chân nhân cảm thán một câu, sau đó khẽ vươn tay, trên mười ngón tay đều xuất hiện mười điểm sáng, những điểm sáng kia nhanh chóng hoá thành những sợi năng lượng màu trắng rồi kéo dài ra ngoài Băng Cung...
La Chinh vẫn còn đang nói chuyện với Tiểu Điệp: “Món quà lớn gì, ngươi nói rõ ra một chút đi!”
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên La Chinh cảm nhận được xung quanh có một tia năng lượng đang chấn động. Bởi vì đã nghe Tiểu Điệp nói, La Chinh cảm thấy đây nhất định không phải chuyện tốt lành gì, vì vậy hắn rút lui, né tránh theo phản xạ.
Hoa Thiên Mệnh ở bên cạnh và đám đệ tử Vân Điện khác đều cảm thấy không hiểu nổi, sao đang êm đẹp mà tên nhóc này lại nhảy nhót?
Ngay sau đó bọn họ liền nhìn thấy thân thể La Chinh cứng đờ, giống như bị người ta sử dụng bùa định thân vậy, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
“La Chinh, huynh làm sao vậy?” Hoa Thiên Mệnh kỳ quái hỏi.
La Chinh lại không trả lời Hoa Thiên Mệnh mà trực tiếp chạy lên phía trên.
Vào lúc này, La Chinh phát hiện thân thể của mình hoàn toàn không còn thuộc về mình nữa rồi. Hắn cảm thấy hình như có một sợi dây nhỏ đã chặt đứt quyền khống chế của hắn đối với thân thể chính mình, sau đó cũng cảm nhận được rất nhiều sợi dây nhỏ nối vào thân thể mình, không ngừng kích thích cơ thể hắn, khiến cho thân thể của hắn làm ra hành động chạy trốn.
Nói một cách khác thì là hắn bị khống chế.
Đây là một trong những năng lực của Đại Mộng chân nhân, có thể cướp quyền khống chế thân thể lúc người khác không kịp đề phòng.
Có điều trong thực chiến, năng lực này của Đại Mộng chân nhân cũng có hạn, người yếu hơn Đại Mộng chân nhân thì không cần phải khống chế, nhưng người mạnh hơn thì Đại Mộng chân nhân lại không thể khống chế được. Tác dụng lớn nhất là để khống chế hình nhân, lợi dụng phương pháp này thì sức chiến đấu của hình nhân sẽ tăng lên rất nhiều, gần như có thể tuỳ theo lòng mình.
La Chinh chạy vội thẳng một đường trong Vân Điện, chỉ một lát sau đã đến trước một toà nhà màu xám.
Thân thể của hắn không tự chủ được mà đi qua, hung hăng đá vào cửa lớn của toà nhà màu xám phía trước.
Toà nhà màu xám này chính là đấu trường mà các đệ tử Vân Điện luận bàn với nhau. Có điều thực lực của đệ tử Vân Điện cũng chia ra cao thấp, bình thường trong toà nhà màu xám này chính là đệ tử Vân Điện cầm Vân bài màu đỏ và Vân bài màu xanh.
Thực lực thì trải dài từ người mới vào Chiếu Thần Cảnh, thông thường tu vi cao nhất cũng chỉ trên dưới Chiếu Thần Lục Trọng.
Lúc La Chinh đẩy cửa ra, một số đệ tử đang luận bàn say sưa trên đấu trường trong toà nhà màu xám, hút mắt nhất chính là trận đấu giữa Trác Bất Phàm và Trác Phi Lăng!
Trác Phi Lăng chính là ca ca ruột của Trác Bất Phàm, lớn hơn Trác Bất Phàm ba tuổi, thực lực cũng mạnh hơn hắn.
Có điều mặc dù Trác Phi Lăng lợi hại hơn Trác Bất Phàm, nhưng địa vị trong nhà lại không bằng Trác Bất Phàm, bởi vì thiên phú của Trác Bất Phàm hơn hẳn Trác Phi Lăng.
Chỉ cần Trác Bất Phàm tiếp tục tu luyện, muốn vượt qua ca ca hắn cũng chỉ là vấn đề về thời gian.
Đương nhiên, ở giai đoạn này thì còn lâu Trác Bất Phàm mới là đối thủ của Trác Phi Lăng. Giờ phút này, trong tay hai người đều cầm trường thương, tấn công lẫn nhau, trong lúc nhất thời thương ảnh bay đầy trời làm cho người ta hoa cả mắt, xung quanh cũng truyền ra từng đợt tiếng khen ngợi trầm trồ.
Dù sao cũng là con trai của Trác đại tiên sinh, huống chi đúng là thực lực của hai người không hề tầm thường! Ít nhất thực lực bọn hắn phát huy cũng vượt xa người cùng cảnh giới!
“Ầm!”
Cửa lớn bất ngờ bị người ta dùng lực mạnh đá văng ra, mọi người nghe thấy tiếng động đó thì đồng loạt nhìn về phía cửa ra vào.
Nơi này chính là đấu trường, nếu tùy tiện khiêu khích thì bất cứ giây phút nào cũng sẽ bị người kéo lên trên đấu trường. Vì vậy lúc mọi người tới nơi này đều vô cùng nhẹ nhàng, khiêm tốn một chút là hành động sáng suốt. Dù sao nếu lỡ như người đi luận bàn thất bại thì cũng không đến nỗi bị ngược đãi quá thảm.
Vì vậy khi nghe thấy có người đạp cửa như thế, trên mặt phần đông tinh anh Vân Điện đều lộ ra vẻ kỳ quái.
Đợi đến lúc mọi người nhìn thấy La Chinh chỉ mới ở Tiên Thiên Cảnh, cả đám đều ngây ngẩn cả người. Từ lúc nào một kẻ Tiên Thiên Cảnh đã có thể trở thành tinh anh của Vân Điện? Từ lúc nào một kẻ Tiên Thiên Cảnh cũng có thể kiêu ngạo như vậy chứ!
Phần lớn trong đám tinh anh Vân Điện này không nhận ra La Chinh, dù sao La Chinh cũng chỉ vừa mới gia nhập Vân Điện, cũng chỉ có một đám võ giả vào cùng hắn mới biết rõ. Người duy nhất ở đây biết lai lịch của La Chinh chính là Trác Bất Phàm!
Bọn hắn đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn La Chinh, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ đến, rốt cuộc tên nhóc này muốn làm gì?
Thật sự là La Chinh không muốn làm gì hết! Trong bụng hắn mắng Tiểu Điệp gần chết, bây giờ coi như hắn đã rõ cái gọi là “món quà lớn” của Tiểu Điệp là cái gì rồi!
Hắn không sợ khiêu chiến đối thủ, nhưng mà Tiểu Điệp này cũng không khỏi quá mức nóng nảy đi? Tốt xấu gì cũng phải để hắn tu luyện thêm một khoảng thời gian nữa, ít nhất chờ hắn đột phá thêm mấy cảnh giới nữa thì tốt hơn, nhưng bây giờ lại khống chế thân thể của hắn xông vào đấu trường này, cũng không khỏi hơi quá đáng...
Chuyện quá đáng hơn còn ở phía sau.
Thân thể La Chinh không tự chủ được đi về phía trước, sau đó dựng một ngón giữa về phía phần lớn đệ tử Vân Điện, đồng thời mở miệng nói: “Một đám phế vật, có ai dám khiêu chiến với ta không?”
Sau khi những lời này được nói ra, hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ, La Chinh thì khóc không ra nước mắt. Cái này hoàn toàn không phải là do mình nói, nhưng đến một ngón tay La Chinh cũng không nhúc nhích được, nên có muốn giải thích cũng không thể.
Tiểu Điệp! Nhất định ta sẽ khiến ngươi phải trả giá thật đắt! Trong lòng La Chinh lại quát ầm lên!
Sau khi nói xong câu đó, bỗng nhiên La Chinh cảm thấy hình như quyền khống chế cơ thể mình lại quay về với mình rồi, hắn vặn vẹo cổ tay mình, trưng ra khuôn mặt tươi cười nói với mọi người: “Thật ngại quá, vừa rồi ta vào nhầm cửa...”
Sau đó La Chinh quay đầu muốn đi ra, nhưng mà Trác Phi Lăng đang đứng trên đấu trường lại cười lạnh một tiếng: “Kiêu ngạo xong lại muốn bỏ chạy? Không có cửa đâu!” Chỉ thấy Trác Phi Lăng đưa tay hất nhẹ, trong nháy mắt cánh cửa lớn của toà nhà màu xám đã bị đóng chặt lại.
“Thật thú vị!” Trác Phi Lăng nhảy xuống đấu trường, đi về phía La Chinh, “Đệ tử trong hàng tinh anh của Vân Điện lại có một tên ở Tiên Thiên Cảnh. Đúng là thật hiếm thấy! Hơn nữa tên Tiên Thiên Cảnh này lại dám lớn lối khiêu chiến chúng ta như vậy thì lại càng hoang đường! Ngươi hỏi ai dám khiêu chiến với ngươi? Vậy thì để ta nói cho ngươi biết, ta dám!”
La Chinh duỗi hai tay ra, làm một động tác hối lỗi, sau đó cười nói: “Vừa rồi... mấy lời kia không phải do ta nói! Các ngươi nghe ta giải...”
“Ca, hắn chính là La Chinh! Là người đứng đầu Thử Luyện Giả Chi Lộ lần này!” Vào lúc này Trác Bất Phàm cũng đi tới, đứng sau lưng Trác Phi Lăng nói.
Trác Bất Phàm vừa nói xong thì mọi người lập tức đã hiểu ra thân phận của La Chinh. Bọn hắn không biết La Chinh, nhưng đều đã nghe qua cái tên La Chinh này! Chính là tên có cảnh giới thấp đến mức khiến người ta tức muốn lộn ruột, nhưng thực lực lại rất mạnh.
“A? Thì ra là thế. Ngươi chính là kẻ khiến cha ta rất tức giận.” Trác Phi Lăng lạnh giọng nói: “Đã như vậy thì cũng không cần giải thích thêm nữa!”
Lúc này Trác Bất Phàm lại nhảy lên phía trước Trác Phi Lăng: “Ca, loại chuột nhắt này không cần ca ra mặt, chỉ ta cũng có thể nhẹ nhàng giết chết hắn! Mấy tên nhãi nhép đi ra từ mấy nơi nhỏ bé như thế, bình thường không biết trời cao đất rộng là gì, đúng là phải dạy dỗ mới khiến bọn hắn biết nghe lời!”
Vốn La Chinh còn muốn giải thích một chút, dù sao hắn cũng bị oan thật mà, nhưng nghe thấy lời Trác Bất Phàm nói, La Chinh bỗng nhiên mất hứng giải thích, dù sao giải thích cũng không rõ được, không bằng kiêu ngạo cho tới luôn đi!
“Dạy dỗ? Không tệ, ta rất thích dạy dỗ, có điều là ta dạy dỗ ngươi!” Lông mày La Chinh hơi nhếch lên, thản nhiên nói.