Bách Luyện Thành Thần

Không thể trách vì sao Tông Duệ lại kinh ngạc như thế.

Trong mắt Thanh Long, bút pháp hoàn mỹ cũng không phải chuyện gì quá giỏi. Thượng Giới quá mức rộng lớn, thiên tài trong mỗi chủng tộc và các loại thế lực xuất hiện nhiều vô kể.

Muốn trở thành một vị thần văn sư xuất sắc, thì bút pháp hoàn mỹ gần như là một năng lực cần thiết.

Chỉ là trong một ngày La Chinh đã nắm giữ được bút pháp hoàn mỹ nên vẫn dọa Thanh Long một trận. Cũng chính bởi vì như thế nên Thanh Long mới có thể mắng Tông Duệ và Thương Lỗi là hai tên ngu xi, bởi vì bọn hắn căn bản không xứng để đánh giá thần văn.

Thanh Long cảm thấy bút pháp hoàn mỹ không có gì lớn lao nhưng không có nghĩa Tông Duệ cũng cho rằng như vậy.

Bởi vì ngay cả Tông Duệ cũng không nắm giữ được bút pháp hoàn mỹ, không chỉ mình ông ta không nắm giữ được mà tất cả đại sư phù văn còn sống trong khắp Trung Vực này, cũng không ai nắm giữ được!

Trong lịch sử Trung Vực đúng là đã từng xuất hiện bút pháp hoàn mỹ, nhưng hiện tại thì không. Hai nghìn năm trước có một vị phù văn sư tên là Phong Quan Ngọc từng lĩnh ngộ được bút pháp hoàn mỹ, trong quá trình vẽ phù văn có thể kích phát hoàn toàn đặc tính và năng lượng trong vật liệu! Cho nên vị Phong Quan Ngọc này còn có một biệt hiệu là “Phù Văn Chi Tử”!

Cho dù tới bây giờ thì Phong Quan Ngọc cũng không thiếu tác phẩm được người đời bảo lưu, trong đó tác phẩm nổi danh nhất nằm trong tay một tông môn ngũ phẩm duy nhất ở Trung Vực, đại trận hộ tông của Hư Linh Tông! Đại trận hộ tông kia là tác phẩm hoàn mỹ nhất của Phong Quan Ngọc! Cũng bởi vì có được đại trận hộ tông này nên không biết đã trợ giúp cho Hư Linh Tông vượt qua bao nhiêu kiếp nạn, từ một tông môn tam phẩm nho nhỏ mà phát triển đến đến mức trở thành tông môn mạnh nhất Trung Vực, cũng là tông môn ngũ phẩm duy nhất.

Tuy rằng Hư Linh Tông có thể thăng lên làm tông môn ngũ phẩm cũng bởi người tài trong tông môn bọn họ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, thế nhưng đại trận hộ tông này cũng là nhân tố không thể bỏ qua, rất nhiều thời điểm đã bảo hộ Hư Linh Tông tránh được kiếp nạn.

Khi còn sống Phong Quan Ngọc cũng vẽ không ít phù văn, trong đó không phải chỉ có một cái đại trận hộ tông này còn được lưu truyền tới nay, ngoài ra còn rất nhiều phù văn nhỏ lẻ khác, trong đó phần lớn các phù văn đã mất đi hiệu quả vốn có, không thể kích hoạt được nữa. Nhưng ngay cả như vậy thì cũng bởi vì chúng được chính tay Phong Quan Ngọc vẽ lên nên không ít người thu về làm vật quý. Ở chợ đen và hội đấu giá, những tác phẩm này nhiều lần đều được ra giá trên trời!


Tông Duệ đã từng may mắn được chứng kiến bút pháp hoàn mỹ một lần, đó là khi Điện chủ mang đưa ông ta tới thăm Hư Linh Tông. Hư Linh Tông cố ý khoe khoang, kích phát một phần nhỏ đại trận hộ tông của bọn họ, khi đó bút pháp hoàn mỹ của Phong Quan Ngọc đã khiến Tông Duệ rung động thật sâu. Giờ này nghĩ lại, trong lòng Tông Duệ không còn là ý muốn hâm mộ nữa, người có được bút pháp hoàn mỹ, ông ta chỉ có thể kính trọng, sùng bái mà thôi.

Cho nên lúc này, khi Tông Duệ chứng kiến bút pháp hoàn mỹ, ông ta lập tức quên mất đây là phù văn do La Chinh vẽ ra mà chỉ biết khiếp sợ với bút pháp hoàn mỹ này!

Thời khắc này Thương Lỗi cũng không biết nên nói cái gì cho phải, ông ta và Tông Duệ không nhìn từ cùng một góc độ. Với tư cách là một thương nhân, làm sao Thương Lỗi lại không nghe qua bút pháp hoàn mỹ chứ? Tuy ông ta cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng những phù văn đã mất đi hiệu quả của Phong Quan Ngọc đó có giá trị thế nào ông ta lại cực kỳ rõ ràng.

Đương nhiên, phù văn của Phong Quan Ngọc có được giá trị sưu tầm cao như thế cũng bởi vì danh tiếng của ông ấy, nhưng chính bản thân bút pháp hoàn mỹ đã là một điểm để bán rồi, huống chi hiện tại phù văn này còn có thể được kích phát!

“Ha...”

Thân hình Tông Duệ lóe lên, vẻ mặt kích động túm lấy La Chinh mà hỏi: “Này... Rốt cuộc làm sao vẽ được bức phù văn định thần này? Ngươi có thể nói cho ta biết không?”

Thấy thế thái của Tông Duệ bỗng nhiên như thế, La Chinh lại xem thường. Đây là phù văn sư mạnh nhất Vân Điện? Ta thấy là có mà giống đại họa hơn. La Chinh không hề hoang mang nói: “Buông ra được chứ? Buông ra rồi nói!”

“Xin lỗi! Xin lỗi!” Tông Duệ vội vàng buông tay ra. Ông ta cũng biết mình đã thất thố, thế nhưng lúc này thật sự ông ta chẳng còn quan tâm được gì nữa: “Ngươi có thể nói cho ta biết phù văn định thần này ai vẽ chứ?”

La Chinh bĩu môi, rồi lập tức nói: “Chẳng phải ta vừa nói rồi sao? Chẳng lẽ các ngươi không có lỗ tai à?”


“Là ai?” Tông Duệ và Thương Lỗi đồng thanh hỏi.

La Chinh cảm thấy mình muốn phát điên. Ý trong lời nói của hắn rõ ràng như thế mà cũng không hiểu. Kẻ ngu cũng biết hắn đang ám chỉ là mình vẽ, thế mà hai người này cứ ngu ngốc hết lần này đến lần khác, vì vậy La Chinh chỉ đành thở dài một hơi: “Thần văn định thần này là ta vẽ!”

Hai người nhìn chằm chằm vào La Chinh, gần như đồng thời cùng lắc đầu: “Ta không tin!”

“Thích tin hay không thì tùy. Thương lão bản, định giá phù văn định thần này giúp ta một chút!” La Chinh chẳng muốn dây dưa với Tông Duệ nữa, hắn cũng không có nghĩa vụ phải thỏa mãn tính tò mò của ông ta.

Thương Lỗi híp mắt gật gật đầu. Ông ta là thương nhân, so ra thì cũng tỉnh táo lại nhanh hơn Tông Duệ, dù sao Thương Lỗi cũng tới đây buôn bán, cho dù biết rõ đây là bút pháp hoàn mỹ thì cũng chỉ chú ý tới giá trị trong đó mà thôi.

“Định giá? Phù văn định thần này không thể bán!” Tông Duệ điên điên khùng khùng ngăn lại.

Nghe nói như thế, Thương Lỗi và La Chinh lập tức mặc kệ. Thương Lỗi và Tông Duệ quen thì có quen, nhưng buôn bán là buôn bán, đây là hai chuyện khác nhau!

La Chinh đến nơi này chính là để bán thần văn định thần, nên đương nhiên cũng không thèm nghe lời này của Tông Duệ.

“Muốn bán cũng chỉ có thể bán cho ta!” Tông Duệ lại chêm vào.


Lúc này đây La Chinh nhún nhún vai, biểu thị bán cho ai cũng không sao, nhưng Thương Lỗi thì mặc kệ: “Tông Duệ, ngươi đây cũng mặt dày quá nhỉ? La Chinh đến tiệm của ta là để bán phù văn này cho ta đấy, ngươi xông vào tiệm của ta như vậy lại còn muốn đoạt việc buôn bán của ta?”

“Đoạt thì đã sao? Đây là địa bàn Vân Điện ta, Tông Duệ ta không thể đến à?” Tông Duệ thân là phù văn sư của Vân Điện, tuy mới chỉ ở Thần Đan Cảnh trung kỳ nhưng địa vị còn rất cao, thậm chí địa vị chỉ kém Trác đại tiên sinh, Đại Mộng chân nhân, Cửu Giới thiền sư và mấy vị trưởng lão, còn so với những trưởng lão bình thường thì đều không kém.

Thương Lỗi căn bản cũng không muốn nhượng bộ: “Địa bàn của Vân Điện ngươi? Lời này cũng hay lắm! Những cửa hàng trong chợ này rõ ràng là hợp tác với Thiên Hạ Thương Minh chúng ta mới xây dựng lên, ngươi dám nói nơi này là địa bàn của Vân Điện các ngươi trước mặt Minh chủ Thiên Hạ Thương Minh chúng ta? Nếu ngươi nếu dám nói, ta lập tức không nói hai lời, lập tức rời đi!”

Nghe thấy hai người cứ cãi lộn mãi làm mất cả buổi mà thần văn định thần này cũng không bán được nên La Chinh không kiên nhẫn được nữa, liền nói: “Được rồi, các ngươi không cần ầm ĩ nữa, thứ này ta muốn bán cho ai thì bán! Ai ra giá cao hơn ta liền bán cho người đó, như vậy chẳng phải giải quyết được vấn đề rồi sao?”

Hai người sững sờ, giờ mới hiểu được vấn đề trọng tâm không phải ở trên phù văn định thần mà là trên người La Chinh.

“Ra giá? Ý kiến hay!” Thương Lỗi cười hắc hắc. Thân là người của Thiên Hạ Thương Minh, khả năng của ông ta đương nhiên cao hơn Tông Duệ nhiều.

Tông Duệ cũng khẽ cắn môi, hỏi La Chinh: “Ngươi định bán bao nhiêu tiền? Bao nhiêu ta cũng mua!”

Nghe thấy hai người nói vậy, trên mặt La Chinh mới lộ ra ý cười. Như vậy mới đúng chứ, đây chính là kết quả hắn muốn. La Chinh suy nghĩ một lát rồi mới mở miệng nói: “Dựa theo tiền mua vật liệu hôm qua mà tính thì một bức phù văn định thần phải tốn khoảng một vạn viên đá chân nguyên hạ phẩm, vậy ta liền định giá hai vạn viên đá chân nguyên hạ phẩm đi!”

“Cái gì?” Giá tiền La Chinh đưa ra kiến Tông Duệ và Thương lỗi đơ cả người.

Hai vạn viên đá chân nguyên hạ phẩm

Cho dù mua một bức phù văn bình thường thì giá cũng còn hơn thế này rồi, La Chinh đang suy nghĩ gì vậy?


“50 vạn viên đá chân nguyên hạ phẩm.” Nhưng đang đấu giá cùng người khác, Thương Lỗi lúc này cũng đã tỉnh táo lại, trong hai mắt toát ra vẻ cay độc. Về trình độ phù văn thì ông ta kém xa Tông Duệ, nhưng bàn về làm ăn thì Tông Duệ còn chẳng xứng để xách giày cho ông.

Nhưng trong mắt Tông Duệ đến xách giày còn không xứng kia lại lộ ra vẻ hung dữ, một mạch hô: “100 vạn viên đá chân nguyên hạ phẩm! Ta thanh toán bằng một viên đá chân nguyên cực phẩm!”

Một viên đá chân nguyên cực phẩm tương đương với 100 vạn viên đá chân nguyên hạ phẩm. Khi Thương Lỗi ra giá xong, Tông Duệ lập tức tăng lên gấp đôi.

“Hai viên đá chân nguyên cực phẩm.” Thương Lỗi cũng không chịu yếu thế, tăng lên gấp đôi một lần nữa.

“Bốn viên!” Tông Duệ không chút do dự, tiếp tục tăng gấp đôi.

Lúc này La Chinh đã hơi choáng. Một viên đá chân nguyên cực phẩm tương đương với 100 vạn viên Phương Tinh! Bốn viên là 400 vạn viên Phương Tinh! Hắn không ngờ vẽ thần văn lại có nhiều tiền như vậy! Một bức thần văn định thần này, sao lại đắt giá như thế?

Nếu thật sự tính toán theo giá trị thì một bức thần văn định thần của La Chinh không thể bán được nhiều tiền như vậy, dù sao công năng của thần văn định thần cũng có hạn, chẳng qua cái Thương Lỗi và Tông Duệ nhìn trúng không phải cái công năng của thần văn định thần mà là bút pháp hoàn mỹ được sử dụng để vẽ thần văn này!

Cũng bởi vì cái bút pháp hoàn mỹ này nên một bức thần văn mới có giá cao như vậy!

“Năm, năm viên...” Lúc này Thương Lỗi đã hơi do dự. Nếu đã là thương nhân, ông ta cũng hiểu rõ đạo lý làm ăn. Thần văn định thần này đương nhiên là được vẽ bằng bút pháp hoàn mỹ, nhưng giá trị thực sự mới là thứ thể hiện trong giao dịch, nếu giá cao hơn nữa thì ông ta sợ sẽ lỗ vốn.

Vẻ hung ác trong hai mắt Tông Duệ không hề giảm, cười lạnh nói: “Mười viên! Ta ra mười viên đá chân nguyên cực phẩm!”

Lúc này ông ta đã vứt chuyện Tiểu Điệp dặn dò lên chín tầng mây rồi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận