Bách Luyện Thành Thần

“Cái gì? Vậy mà cũng tính là qua được sao!”

“Rõ ràng là do đá Nguyên Từ Thần hư rồi, vậy mà cũng được tính là thông qua, Thiên Hạ Thương Minh cũng có phần mất uy tín quá rồi đấy!”

“Mắc cười thật? Vậy ta cũng đi thử xem! Nói không chừng cũng qua được ấy chứ.”

Nghe thấy câu trả lời của lão già râu cá trê, phần lớn võ giả đang đứng vây xem lập tức bùng nổ, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ không phục.

Đại đa sổ võ giả ở đây đều là võ giả chiếu Thần cảnh, hơn nữa hầu như là đều là chiếu Thần Thất Trọng đến chiếu Thần cửu Trọng.

Nhưng bọn họ cơ bản đều đứng xem cho vui thôi. Đương nhiên cũng muốn xem thử thực lực của những võ giả khác một chút, rồi so sánh với thực lực của bản thân, suy đoán và đánh giá xem mình có chút khả năng lấy được tư cách để báo danh hay không.

Kêt quả không nhìn còn đỡ, mà càng nhìn lại càng hoảng sợ, đừng nói là đám võ giả có thực lực chiếu Thần cảnh Bát Trọng, Cửu Trọng như bọn hắn, cho dù là võ giả chiếu Thần Chung Cực thì tỉ lệ thông qua cũng thấp tới đáng thương.

Không phải tất cả võ giả đều được sinh ra từ những đại gia tộc, rất nhiều võ giả độc lập, hoặc là võ giả trong những tông môn nhỏ nên cũng không có được bao nhiêu tiền. Mặc dù cũng có một nhóm người trong bọn họ thật sự có khoảng một viên đá chân nguyên cực phẩm, nhưng mà dù có nóng đầu đi nữa thì cũng không nỡ nám cho lão giả râu cá trê kia đâu.

Dù sao xác suất thông qua cũng quá thấp, tuỳ tiện ném ra rất có thể sẽ như nước đổ lá khoai. Đâu phải ai cũng có thể kiếm tiền như nước. Đối với võ giả chiêu Thần cảnh mà nói, kiêm được một viên đá chân nguyên cực phẩm là điều không dề chút nào.

Nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, một thằng nhóc chiếu Thần Cảnh Tam Trọng không biết chui từ đâu ra, dùng một đòn không có tí thu hút nào, mà lực lôi điện chứa trong một quyền ấy cũng vô cùng ít, yếu ớt đến đáng thương mà lại khiến đá Nguyên Từ Thần đổi màu trong thời gian tận một nén nhang!


Loại chuyện này dù là ai cũng đều cảm thấy khó có thể tin nổi. Vậy nên bọn họ chỉ có thể cho rằng đây là vì đá Nguyên Từ Thần hư mất rồi!

Thật ra La chinh có qua hay không cũng không liên quan quái gì tới đám võ giả này, chẳng qua là nghe thấy lão râu cá trê tuyên bố La chinh được thông qua thì trong lòng bọn họ cảm thấy vô cùng không công bằng, vậy nên từng người một hét lên: “Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà tên này được tính là thông qua hả?”

“Đến loại người thế này mà cũng có thể thông qua được, vậy thì chúng ta cũng có thể thông qua!”

“Đây là danh dự của Thiên Hạ Thương Minh sao? Ăn gian thì cứ nói thẳng đi!”

“Thật không hiểu Thiên Hạ Thương Minh đang nghĩ cái gì. Thực lực Chiếu Thần cảnh Tam Trọng thì cho dù có báo danh cũng không có khả năng thông qua vòng loại được, để hắn tham gia đại hội võ đạo là muốn đi tìm chết à?”

Vào lúc phần lớn võ giả đang láo nháo, thì lão già râu cá trê nhướng mày, vẻ mặt lạnh lẽo, bất ngờ quát to một tiêng: “Câm miệng hết cho ông!”

Sau tiếng hét to này của lão ta, lồ tai của đám võ giả chiếu Thần cảnh này lập tức rung lên ong ong. Nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của lão, ai nấy lập tức khép chặt miệng lại theo bản năng.

Lão già râu cá trê nhìn đám võ giả này, trong hai mắt tràn đầy vẻ châm chọc, nghĩ thầm: cái đám ngu ngốc như các ngươi thì biết cái mọe gi! Lúc nãy lực lôi điện trong tay thiếu niên này đúng là rất yếu, nhưng nó lại vô cùng tinh thuần, giổng như đang ẩn chứa quy tắc hệ Lôi vô cùng mãnh liệt!

“Ta nói hắn thông qua thì chính là thông qua, nếu các ngươi có thể làm được thì tất nhiên cũng có thể giao tiền ra thử!” Lão già râu cá trê không giải thích với đám võ giả này làm gì, chỉ cứng rắn ném ra một câu, quay mặt đi lại lộ ra vẻ ôn hoà nói chuyện với La chinh: “Ngươi tên là gì?”

“La Chinh.” La chinh thản nhiên nói.


“ừ.” Lão già râu cá trê nhớ kỹ cái tên này, cầm bút lông viết hai từ La Chinh xuống Minh bài, sau đó đưa lại cho hắn,.

La Chinh cũng không ở lại lâu làm gì. Nêu như đã báo danh xong rồi, thì sau đó hắn phải đối mặt với thi vòng loại. Sau khi cất Minh bài xong, La chinh cũng nhanh chóng rời đi.

Đợi sau khi La chinh rời khỏi đó, có không ít võ giả lao về phía lão già râu cá trê, lao nhao móc đá chân nguyên cực phẩm trong tay mình ra! Mấy viên đá chân nguyên cực phẩm này được cất trong túi áo bọn họ đã lâu, bọn họ đoán vừa rồi hoặc là Thiên Hạ Thương Minh động tay động chân, hoặc là đá Nguyên Từ Thần đã xảy ra vấn đề gì đó.

Có điều vẫn có vài võ giả cảm thấy khả năng đá Nguyên Từ Thần xảy ra vấn đề lớn hơn một chút. Bởi vì nếu Thiên Hạ Thương Minh có động tay động chân thì cũng không cần khoa trương dữ vậy làm gì, để thời gian đổi màu của đá Nguyên Từ Thần kéo dài trọn một nén nhang. Động tay động chân như thê cũng quá giả.

Vào lúc này ngay cả lão già râu cá trê cũng không ngờ rằng bởi vì cuộc khảo hạch của La chinh thôi mà doanh thu của chồ ghi danh lập tức tăng mạnh!

Đám võ giả ném đá chân nguyên cực phẩm tới đây giống như không muốn sống nữa, hy vọng có thể thông qua cuộc khảo hạch báo danh.

Những võ giả này cứ đứng đây do dự mãi, chẳng qua là vi chưa đủ tự tin vào thực lực của chính mình. Bản thân còn không tin vào thực lực của mình thì làm sao mà thông qua khảo hạch được chứ? Vì vậy mới không có ai trong đám bọn họ thông qua khảo hạch được!

Ngược lại, lão già râu cá trê rất vui vẻ. Thân là trưởng lão của Thiên Hạ Thương Minh mà lại bị phái tới chồ ghi danh này nên lão vốn đã ghim một bụng tức giận rồi. có điều lão cũng có tư cách được chia lợi nhuận từ doanh thu ở đây, mà bây giờ nhìn lại thì có vẻ thu nhập cũng không ít, lại nói lão cũng nên cảm ơn La chinh mới phải…

Sau khi báo danh thành công, La chinh đi xuyên qua thành Thiên Khải, chỉ một lát sau đã tìm được nơi tổ chức thi vòng loại ở trong thành.


Đây là một toà cung điện to lớn, cung điện này được xây dựng hơi đặc sắc, nạm vàng treo ngọc khắp nơi, biểu hiện rõ tài lực hùng hậu của Thiên Hạ Thương Minh.

Trong toà cung điện này, có khoảng ba bốn trăm võ giả đang rộn ràng tập hợp. Những võ giả này chia thành tổp ba, tốp năm, phân bố rải rác trong đại sảnh.

Cuộc thi vòng loại này đã tổ chức được mười ngày rồi, đổi với nội dung khảo hạch, trong lòng phần lớn võ giả cũng có nắm chắc một chút. Bọn họ biết rất rõ, trong vòng khảo hạch tiếp theo đều có thể trở thành đối thủ cạnh tranh của nhau. Mấy trăm người này đều thông qua khảo hạch của đá Nguyên Từ Thần nên thực lực so với nhau cùng sẽ không quá yếu, vì vậy đều lộ ra một chút cảnh giác đối với những người khác. Lúc gặp một số VÖ giả độc lập đặc biệt mạnh mẽ thì còn phải hết sức cẩn thận.

Sau khi La chinh đưa Minh bài của bản thân ra cho thủ vệ ờ cửa cung điện xem, thì cất bước đi vào trong.

Lúc La Chinh vừa mới bước vào cung điện, trong số ba bốn trăm võ giả ngược lại có hơn phân nửa số người, đặt ánh mắt lên người La chinh. Trên mặt phần lớn võ giả đó đều toát ra vẻ bất ngờ.

Vị võ giả tên Ngao Tường thông qua khảo hạch lúc trước nay đã ở trong cung điện, sau khi hắn kinh ngạc liếc mắt đánh giá La Chinh vài lần, mới xác định tu vi của La chinh thật sự chỉ mới đến Chiêu Thần cảnh Tam Trọng. Ngao Tường là một trong số ít võ giả lấy tu vi chiếu Thần chung Cực để thông qua khảo hạch báo danh, điều này đủ khiến hắn cảm thấy kiêu ngạo rồi. Dù sao phần lớn võ giả chiếu Thần chung Cực, hoàn toàn không có cách nào làm đá Nguyên Từ Thần đổi màu được, mà Ngao Tường hắn không chỉ làm được, thậm chí còn khiến đá Nguyên Từ Thần đổi sang màu đỏ trong thời gian ba nhịp hô hấp lận đấy.

Thành tích như thê này, đã vượt qua không ít võ giả Thần Đan cảnh rồi.

Thê nhưng Ngao Tường lại không ngờ, thậm chí còn có võ giả Chiêu Thần cảnh Tam Trọng cũng thông qua được khảo hạch báo danh!

“Thằng nhóc này, có chút đặc biệt.” Ngao Tường cúi thấp đầu, hờ hững nói.

Nhưng Ngao Tường lại không biết, La chinh không chỉ khiến đá Nguyên Từ Thần đổi màu, mà hơn nữa lại còn khiên thời gian đổi màu của nó kéo dài tới tận một nán nhang.

Trong những võ giả tham dự thi vòng loại, vẫn chưa có ai làm được điều đó!


cảm thấy hứng thú với La chinh, nhất định không chỉ riêng mình Ngao Tường.

Trong những võ giả tiến vào cung điện này, thực lực yếu nhất thì cũng là Chiếu Thần chung Cực, còn tu vi của phần lớn võ giả ở đây đều là Thần Đan cảnh sơ kỳ, còn một phần nhỏ khác là Thần Đan cảnh trung kỳ!

Đây đều là những người nổi bật trong đám võ giả độc lập. Không mượn dùng tài nguyên của đại tông môn mà có thể tu luyện đến trình độ như thê thì cấp bậc thiên phú ít nhất cũng được xem như thiên tài cấp Địa.

Hai vị võ giả Thần Đan cảnh trung kỳ nhắm mắt lại, dựa vào vách tường cung điện dưỡng thần, từ đầu tới cuối hai người này cũng không mở mắt ra nhìn qua, có điều bọn hắn cũng phát hiện ra sự tồn tại của La chinh.

“Đúng là kỳ lạ quá, thậm chí còn có một thằng nhóc chiếu Thần Tam Trọng vào đây được.” Một vị võ giả trong đó nói khè.

Một vị võ giả khác cũng mở to mắt, liếc nhìn đánh giá La Chinh, sau đó nhắm mắt lại không thèm đếm xỉa tới nữa:

“Đúng là Chiếu Thần Tam Trọng, hình như có chút thiên phú đặc biệt, có lẽ là có lĩnh ngộ rất sâu đổi với một loại lực quy tắc nào đó.”

“Đợi sau khi bắt đầu thi vòng loại, đi đùa bỡn hắn một chút không?” Rõ ràng vị võ giả kia có chút hứng thú với La chinh.

“Đừng buôn nừa. Mục tiêu của chúng ta là vào vòng trong, đừng gây rắc rối.” Một vị võ giả khác thản nhiên nói.

Cho dù đối mặt với nhiều cường giả Thần Đan cảnh như vậy, nhưng vẻ mặt của La chinh cũng không thay đổi chút nào. Hắn là một võ giả, nhưng cũng là một con người có máu có thịt sống sờ sờ, thỉnh thoảng trong lòng cũng sẽ thấy chấn động, trong cái tâm võ đạo cũng có chồ lỏng lẻo nhất định. Nhưng khi hắn đã xác định được mục tiêu của bản thân thì lòng sẽ cứng như tảng đá!

Hắn muốn giết chết Tư Diệu Linh thì nhất định phải vượt qua được cuộc thi vòng loại trước mắt này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận