Sau khi tiến vào cung điện, La chinh vừa mới bước về phía trước hai bước thì đã có một tên võ giả sắc mặt trắng bệch chắn trước mặt hắn, hai cánh tay khoanh trước ngực, không kiêng nể gì đứng đánh giá La chinh.
“ơ, Chiếu Thần Tam Trọng! Ta rất muốn biết làm sao ngươi báo danh được thế?” Tên võ giả mặt trắng kia chặn trước mặt La Chinh cười hắc hắc nói.
La Chinh liếc mắt đánh giá người này, theo dao động chân nguyên truyền ra thì thực lực hẳn là Thần Đan cảnh sơ kỳ.
“Tránh ra.” La chinh lạnh lùng nói.
Hắn tới đây là để tham gia thi đấu vòng loại, không muốn gây chuyện sinh sự làm gì. Huống chi nơi này còn là địa bàn của Thiên Hạ Thương Minh, ra tay ở chồ này thì không lý nào Thiên Hạ Thương Minh lại bỏ qua được.
“Chậc chậc.” Võ giả mặt trắng lắc đầu: “Bản lĩnh không lớn, nhưng khẩu khí cũng không nhỏ. Nói cho ta biết, làm sao mà ngươi thông qua được khảo hạch của đá Nguyên Từ Thần thế?”
Trán La chinh hơi nhăn lại một chút, trong mắt toát ra một chút bất đắc dĩ, đi tới đâu cũng có người gây sự với mình. Sau khi suy nghĩ một chút thì trên mặt hắn hiện ra một nụ cười nhạt: “Ngươi muôn biết lắm à?”
“Ta đã nói là ta muốn biết rồi, ngươi không có lồ tai à?” võ giả mặt trắng nhướng mày lên.
La Chinh lạnh nhạt liếc nhìn người này một cái, nhả từng chữ một nói: “Ngươi tò mò là chuyện của ngươi, còn ta thông qua khảo hạch đá Nguyên Từ Thần thế nào thì có liên quan gì tới ngươi không?”
Nghe La chinh nói như thế, đám võ giả xung quanh cất lên một trận cười vang. Một võ giả Thần Đan cảnh bị một võ giả Chiếu Thần cảnh đùa bỡn như thế, đúng là một trò cười lớn.
Có điều với tư cách là người bị đùa bỡn, tất nhiên tên võ giả mặt trắng kia cười không nổi. Gã vốn có dáng vẻ ốm yếu, sắc mặt trắng bệch, nhưng giờ trong tiếng cười vang của phần lớn võ giả, trên mặt gã hiện lên một tầng ửng hồng khác thường.
“Ngươi…” Hai hàm răng của gã rung lên lập cập, ngay sau đó đã muốn ra tay.
Nhưng vẻ mặt của La chinh lại vần như thường, thản nhiên nhìn chằm chằm vào mặt gã ta giống như một con cá sấu đang ẩn núp dưới đầm sâu.
Lúc ở Thượng Giới, La chinh không chỉ lĩnh ngộ chín loại lực quy tắc căn bản mà còn khiên linh hồn của mình bước chân vào Chiên Hồn cảnh. Quan trọng hơn cả là vào gần hai tháng cuối cùng, hắn mượn dừng mật thất tu luyện của Nhân tộc Long mạch, cắn nuốt một giọt tinh huyết chân Long và mười giọt máu Chân Long, nên ngoài việc tu vi bất ngờ tăng mạnh thì thực lực cũng theo đó tiến bộ hơn rất nhiều.
Đặc biệt là công pháp thánh giai như Vạn sát sinh Tử Luân đã được La Chinh tu luyện đến tầng thứ ba rồi.
Lúc trước khi La chinh tu luyện tầng thứ nhất đã có thể nhẹ nhàng đánh bại Trác Bất Phàm, hơn nữa khi đó La chinh chỉ mới là Tiên Thiên cảnh. Bây giờ La chinh đã bước vào chiếu Thần Tam Trọng, thực lực lại càng tăng mạnh vượt bậc. Từ lúc hắn xuất hiện trong Thăng Long Đài, đến lúc ra tay với Khương Vân Phi của Huyết Mộc Nhai, dựa vào những lý giải của mình đối với quy tắc không gian, La chinh chỉ dùng một quyền đã đánh cho Khương vân Phi bị thương nặng rồi.
Nếu như võ giả mặt trắng trước mặt này muốn ra tay, thì ngược lại hắn có thể nắm lấy cơ hội này, kiểm tra lại thực lực của chính mình.
vì vậy sắc mặt La chinh bình tĩnh nhìn chằm chằm vào gã võ giả ấy, từng bộ phận trên cơ thể đã lặng lẽ kéo căng ra, vận sức chờ phát động, chỉ còn chờ tên trước mặt này ra tay mà thôi.
Đáng tiếc trong nháy mắt tên võ giả mặt trắng này muốn ra tay thì một vị chấp sự của Thiên Hạ Thương Minh đi ra, đen mặt cảnh cáo: “Ra tay ở đây, lập tức huỷ bỏ tư cách thi vòng loại! Trục xuất khỏi thành Thiên Khải!”
Nghe thấy lời cảnh cáo của chấp sự, vẻ mặt tên kia lập tức thay đổi. Đã có được tư cách thi vòng loại thì tất nhiên hắn sẽ không muốn bị trục xuất như vậy, chỉ có thể nhịn trước thôi!
Gã chỉ vào chóp mũi La chinh nghiên răng nghiên lợi nói: “Ngươi chờ đó cho ta! Lúc thi đấu vòng loại, ta sẽ làm cho ngươi vô cùng thê thảm.”
“Hy vọng được như thê.” La chinh cũng lạnh lùng nói.
Cho dù là thi vòng loại, hay là thi đấu vòng trong, La chinh đều muốn dùng trạng thái tốt nhất để nghênh đón, vì vậy hôm nay hắn mới không kiêng dè chút nào, hắn muốn điều tiết ý chí chiến đấu của mình đến trạng thái cao nhất!
Nhìn thấy La chinh không hề lùi bước, hơn nữa dáng vẻ còn vô cùng tự tin, đám võ giả đang xem náo nhiệt khác cũng hơi bất ngờ. Chẳng lẽ thằng nhóc chiêu Thần Tam Trọng này thật sự nắm chắc trận chiến với Thần Đan cảnh sơ kỳ sao? Hay là hắn đang che giấu thứ gì đó?
Trung Vực lớn như vậy, số người trong đó được tính bằng mấy trăm tỉ, số võ giả ước tính cũng tới hàng chục tỉ. có cái gọi là trong rừng lớn chim gì cũng có, vậy nên trong hơn mấy chục tỉ võ giả xuất hiện vài người có thể chất đặc biệt, hoặc là có thiên phú kỳ lạ cũng là điều bình thường.
Có điều cùng chỉ có vài người đoán như vậy thôi, phần lớn sổ còn lại thì không thèm ngó tới La chinh làm gì. Phần lớn võ giả đều cho rằng La chinh cũng chỉ là một thằng nhóc chiếu Thần cảnh, kiêu ngạo như thế chỉ khiến mình chết nhanh hơn chứ được cái gì đâu. Thằng nhóc này hoàn toàn không thể nào vượt qua thi vòng loại được, hơn nữa sau khi bị loại còn phải đối mặt với những phiền phức của tên võ giả mặt trắng kia, căn bản là hắn đang tìm đường chết cho nhanh thôi.
Đúng vào lúc này, phía trước cung điện có một vị võ giả trung niên mặc áo khoác ngoài màu nâu đi tới, mọi người cùng rõ có lẽ thi vòng loại cũng sắp bắt đầu rồi, vậy nên sự chú ý cũng rời khỏi người La chinh.
Vị võ giả trung niên kia nói với giọng điệu hùng hồn: “Các vị không ngại ngàn dặm xa xôi đến đây để tham gia đại hội võ đạo do Thiên Hạ Thương Minh tổ chức, ta thay mặt Thiên Hạ Thương Minh cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”
Thiên Hạ Thương Minh này không hổ là biết làm ăn buôn bán, chỉ tổ chức đại hội võ đạo thôi mà nói chuyện cũng dề nghe như vậy. Mà cũng bởi vì thế, Thiên Hạ Thương Minh mới lôi kéo được không ít những võ giả độc lập có thực lực mạnh mẽ; trong đó thực lực của một số võ giả độc lập thậm chí còn sánh ngang với tông chủ tông môn tứ phẩm!
“Chúc mừng mọi người đã báo danh thành công, tiếp theo là tới giai đoạn thi vòng loại. Trong giai đoạn này, cuối cùng chúng ta sẽ chọn ra ba người để tiến vào vòng trong thi đấu.” Võ giả trung niên tuyên bổ.
“Chỉ có ba người tiến vào vòng trong thi đấu? Hơi phiền phức rồi đấy…”
“Mấy trăm người tranh giành ba suất, xác suất này cũng nhỏ quá rồi đó!”
“Hắc hắc, một suất chắc chắn là của ta.”
Mọi người nghe thấy chỉ có ba suất vào vòng trong thì lập tức đều xôn xao. Từ trong vài lời thảo luận ở đây cũng có thể nhìn ra tâm tính của những võ giả này, cái tâm võ đạo của họ cùng có thể phân chia cao thấp được ngay.
Có người lo lắng vì suất vào vòng trong quá ít, mà bản thân lại khó nổi bật xuất chúng trong đám mấy trăm võ giả này, nhưng có người lại tràn đầy tự tin, cứ cho rằng mình chính là một trong ba người đó. Cũng có người tâm tư thâm trầm, đi tính xác suất bản thân mình giành được một suất vào vòng trong!
Trên mặt mồi người đều lộ một vẻ khác nhau, có chờ mong, có dè dặt, có cẩn thận, có lo lắng.
Nêu như vào lúc này có người đặt ánh mắt lên trên mặt La Chinh, sẽ phát hiện trong đôi mắt của La chinh đã bị một loại niềm tin cố chấp chiếm lấy, cái này là niềm tin tất thắng.
Vòng đấu loại diễn ra trước khi vòng trong khai mạc, mồi ngày đều được mở ra, vì vậy mồi ngày đều có ba người có tư cách tiến vào vòng trong.
Nêu như đến vị trí đứng đầu trong thi vòng loại mà La chinh cũng không lấy được, vậy thì hắn hoàn toàn không cần phải tham gia thi đấu vòng trong làm gi nữa. Dù sao hắn cũng muốn giết Tư Diệu Linh! Tư Diệu Linh là Thần Đan cảnh trung kỳ, hơn nữa còn có Âm Thể Tử Cực giống La Yên, lại là người được Thôi Tà bồi dường, vậy thì nghĩ thôi cũng biết khó giải quyết tới mức nào.
Vì vậy một bước trước mắt này cùng chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
“Ta sẽ nói thật kỹ quy tắc thi vòng loại này cho mọi người…” Sau đó võ giả trung niên kia dùng giọng nói vang dội, bắt đầu giải thích quy tắc của thi vòng loại. Giọng nói của hắn rõ ràng, tổc độ nói cũng vừa phải, bốn trăm võ giả cũng yên lặng lại, cẩn thận lắng nghe.
Trong thi vòng loại có một từ “thi” nên thật ra nó cũng là một đợt khảo hạch, cũng không chỉ là một trận đấu đơn thuần mà hơn nữa còn một cuộc khảo hạch được Thiên Hạ Thương Minh bố trí một ảo trận khổng lồ.
Ảo trận khổng lồ này vượt xa những ảo trận mà La chinh đã từng nhìn thấy. So ra thì ảo trận đã từng nhìn thấy ở Thanh Vân Tông thật sự chỉ là món đồ chơi con nít thôi.
Võ giả trung niên mất nửa nén nhang mới giải thích quy tắc hết một lần, sau đó bước sang bên cạnh một bước, khẽ vươn tay kéo tấm màn treo trên vách tường cung điện xuống.
“Quy tắc cũng đã giải thích rõ ràng rồi. Các vị có thể tiến vào trong ảo trận được rồi!” Võ giả trung niên mỉm cười, lại bổ sung thêm một câu: “Chúc các vị may mắn!”
Sau tấm màn treo ở đằng kia chính là lối vào của ảo trận khổng lồ này. Lối vào hoàn toàn tối đen, không có bất kỳ tia sáng nào. Phần lớn võ giả tham gia thi vòng loại nối đuôi nhau đi vào, bóng từng người, từng người biến mất ở chồ lối vào.
La Chinh vào sau cùng, vốn cũng được xếp đứng ở vị trí cuối cùng. Trước khi đi vào, võ giả trung niên kia mới chú ý đến La Chinh, sau đó cũng nhận ra tu vi của La chinh nên trên mặt hiện lên đầy vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó đã cười nói với La Chinh: “Chúc ngươi may mắn.”
“ừm, cảm ơn.” La chinh điềm tĩnh đáp lời, sau đó chui vào trong ảo trận.
Lúc này võ giả trung niên mới sờ mũi mình, nghĩ thầm đúng là gặp quỷ rồi. cử hành thi vòng loại nhiều ngày như vậy, cho dù là võ giả Chiếu Thần chung Cực cũng vô cùng hiếm thấy, sao lại bất ngờ nhảy ra một tên chiêu Thần Tam Trọng thê này? Hơn nữa võ giả trung niên này cảm nhận được sự tự tin rõ ràng của La chinh! chẳng lẽ hắn còn có ý định tăng tu vi trong lúc thi sao?
Sau khi La chinh tiến vào trong ảo trận thì phát hiện bản thân đang ở trong một không gian trắng xoá, hình dáng phong cảnh xung quanh cũng từ từ lộ rõ ra.
Xung quanh là một thảo nguyên xanh bát ngát, xuất hiện cùng với thảo nguyên chính là một toà tháp nhỏ cao cờ ba người. Phía trên toà tháp nhỏ này có ghi hai từ “La chinh”, mà đứng phía trên toà tháp nhỏ ấy là một vị cung thủ đang cầm cây cung dài trong tay!
“Ảo trận này, thiết kế cũng thú vị thật.” Trên mặt La chinh hiên ra môt nu cười.