Không thể nói đám người Thiên Hạ Thương Minh kia coi thường La Chinh, dù sao ảo trận này vốn không phải chuẩn bị cho loại võ giả Chiếu Thần Cảnh như La Chinh, thậm chí không phải dành cho võ giả Chiếu Thần Chung Cực.
Độ khó kinh người của ảo trận này thật ra nhằm vào võ giả Thần Đan Cảnh, số ít võ giả Chiếu Thần Chung Cực có thể vào trong đó chỉ có thể chống đỡ tối đa đến đợt thứ sáu và thứ bảy thì tòa tháp đã bị hủy diệt.
“Cứ quan sát kỹ trước đã. Dù có thế nào thì một phù văn sư như hắn lại có thể vượt qua khảo hạch ghi danh, khiến đá Nguyên Từ Thần đổi màu thì coi như cũng giỏi lắm rồi.” Mặc Nhạc Chương lắc đầu. Mặc dù ông ta rất bội phục La Chinh với tư cách là phù văn sư, nhưng khảo nghiệm ở ảo trận này cũng không phải so tài ở phương diện phù văn, mà là thực lực của võ giả!
“Thật ra ta cũng tò mò, rốt cuộc thằng nhóc này làm sao vượt qua được khảo hạch ghi danh.” Võ giả trung niên cười nói.
Tu vi của La Chinh thật sự quá gây chú ý, bởi vì thấp đến mức thái quá. Một võ giả Chiếu Thần Tam Trọng đứng giữa một đống võ giả Thần Đan Cảnh, muốn người khác không chú ý cũng không được.
Võ giả trung niên liền nói: “Ta đã phái người tới chỗ lão Tiêu rồi, để lão mang bản ghi chép của cuộc khảo hạch ghi danh tới đây, không biết giờ này lão đã tới chưa.”
Mấy người đang bàn tán rôm rả thì có người bước qua cửa điện. Đó là vị lão giả râu cá trê ở nơi ghi danh, cũng là lão Tiêu trong lời của võ giả trung niên.
Mặc Nhạc Chương thấy lão Tiêu liền tươi cười gọi: “Lão Tiêu, chúng ta vừa mới tự hỏi xem ngươi đang ở đâu thì người đã tới rồi!”
Lão Tiêu gật đầu, ánh mắt dời sang hòn Tín Khuê khổng lồ, mở miệng hỏi: “Ta muốn biết vị võ giả tên La Chinh đạt thành tích thế nào trong ảo trận?”
Nghe lão Tiêu chỉ mặt gọi tên, muốn xem thành tích của La Chinh, gương mặt Mặc Nhạc Chương và võ giả trung niên đều lộ vẻ kỳ quái. Sau đó Mặc Nhạc Chương hỏi: “Lão Tiêu, không biết tại sao ngươi lại muốn biết thành tích của hắn?”
Lão Tiêu cười khà khà, lắc đầu không nói lời nào, ánh mắt tập trung trên Tín Khuê. Trên đó đúng lúc hiển thị hình ảnh của La Chinh, bên cạnh còn có thông tin cụ thể.
“Thời gian vượt qua đợt thứ nhất đứng thứ ba trăm chín mươi hai?” Lão Tiêu hơi ngẩn người. “Sao lại kém như vậy?”
Thành tích hiện tại của La Chinh thật sự ngoài dự đoán của lão.
Thấy vẻ mặt lão Tiêu như vậy, Mặc Nhạc Chương và võ giả trung niên càng kinh ngạc hơn. Mặc Nhạc Chương lập tức nói: “Sao vậy? Thành tích này của La Chinh rất bình thường mà. Hắn mới là Chiếu Thần Tam Trọng, hơn nữa còn là một phù văn sư…”
“Phù văn sư?” Lão Tiêu kinh ngạc kêu lên, nhìn chằm chằm Mặc Nhạc Chương.
Mặc Nhạc Chương bật cười: “Lão Tiêu ngươi đúng là mau quên. Tin này là do ta lấy được từ thành Vân Hải, chẳng phải ta từng nói ở đó có một phù văn sư sao? Tên nhóc này có bút pháp hoàn mỹ, sớm muộn gì cũng trở thành đại sư phù văn.”
Vẻ mặt lão Tiêu như gặp quỷ, cả kinh kêu lên: “Trời ơi!”
“Sao thế?” Mặc Nhạc Chương nhìn bộ dạng điên điên khùng khùng của lão Tiêu, người này bình thường không như vậy.
Lão Tiêu ném cho Mặc Nhạc Chương một bản danh sách: “Ngươi tự nhìn xem!”
Mặc Nhạc Chương kỳ quái nhìn chằm chằm lão Tiêu, sau đó vừa mở bản danh sách kia ra liền thấy một cái tên trên đó, đương nhiên đó là hai chữ “La Chinh”.
Đây là danh sách thành tích của khảo hạch ghi danh, bình thường thì thành tích cao nhất mới có thể đứng ở vị trí đầu tiên, cho nên khi Mặc Nhạc Chương thấy La Chinh xếp hạng nhất, trong lòng càng thêm tò mò, ánh mắt dõi theo kết quả dưới cái tên này, cuối cùng thấy được thành tích của hắn là thời gian một nén nhang!
“Khụ khụ…” Mặc Nhạc Chương mãnh liệt ho khan mấy tiếng. “Thời gian một nén nhang, lão Tiêu, có phải ngươi viết nhầm rồi không?”
Đá Nguyên Từ Thần là cái gì?
Đó là vật được lấy từ núi Nguyên Từ Thần nơi đáy sâu trong Bạo Loạn Tinh Hải, vô cùng cổ quái, không phải vàng hay sắt, vạn vật bất xâm, hơn nữa còn không cách nào luyện hóa hay luyện khí.
Thiên Hạ Thương Minh đã nghiên cứu thứ này mấy chục năm, nhưng các luyện khí sư trong Trung Vực đều bó tay. Cuối cùng, phát hiện ra nó có thể cảm nhận được lực quy tắc nhất định, vậy nên dùng nó làm đá khảo hạch.
Mặc Nhạc Chương từng thử sức với tảng đá thần kỳ kia, nhưng ngay cả ông ta cũng chỉ có thể khiến đá Nguyên Từ Thần biến hóa trong khoảng mười nhịp thở. Hơn nữa ông ta còn thấy tận mắt chứng kiến người đứng đầu trong tam đại Minh chủ của Thiên Hạ Thương Minh – Yên Duyệt Sơn dùng Thánh Hỏa Chưởng thâm sâu khôn lường vỗ vào tảng đá kia, nhưng cũng chỉ có thể khiến nó đổi màu trong hai mươi nhịp thở.
Nghe thấy lão Tiêu nói vậy, Mặc Nhạc Chương sao tin được?
Mấy sợi râu cá trê của lão Tiêu rung rung, sắc mặt trầm xuống: “Mặc Nhạc Chương, lời này của ngươi có ý gì? Lão Tiêu ta sao phải làm như vậy? La Chinh có quan hệ gì với ta chứ?”
Lão Tiêu và Mặc Nhạc Chương đều là trưởng lão của Thiên Hạ Thương Minh, song Mặc Nhạc Chương mang tiếng là Minh chủ nên địa vị cao hơn lão Tiêu một chút. Nhưng dù sao thì lão Tiêu cũng là người ở tổng bộ, mặc dù mấy năm gần đây vị thế có phần suy giảm, nhưng Mặc Nhạc Chương vẫn phải nể mặt lão vài phần.
“Việc này… Việc này…” Mặc Nhạc Chương cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, liền cười nói: “Chẳng qua ta cảm thấy hơi không dám tin mà thôi, lão Tiêu đừng để bụng.”
Thật ra lão Tiêu cũng không quá để ý, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì lão cũng khó lòng tin nổi. Lão nhìn chằm chằm hòn Tín Khuê rồi nói: “Ta chưa từng gặp chuyện nào quỷ dị như vậy, dường như hắn không tu luyện công pháp hệ Lôi mà chỉ đơn thuần là dùng lực quy tắc hệ Lôi. Nhưng ta chưa từng gặp được lực quy luật hệ Lôi nào tinh thuần như vậy…”
Đây chính là điểm lão Tiêu nghĩ mãi không ra.
Một vị võ giả nếu tinh thông lực quy tắc căn bản nào đó, nhất định sẽ tu luyện một vài công pháp liên quan đến lực quy tắc đó. Tựa như lão Tiêu tinh thông lực quy tắc hệ Phong cho nên đương nhiên lão sẽ tu luyện công pháp hệ Phong. Cái này gọi là vật dùng đúng chỗ. Chỉ cần là võ giả có đầu óc bình thường thì nhất định sẽ lựa chọn như vậy!
Nhưng La Chinh đã tinh thông lực quy tắc hệ Lôi như vậy, vì sao không tu luyện công pháp hệ Lôi?
Nghe thấy lời lão Tiêu nói, mấy vị trưởng lão của Thiên Hạ Thương Minh và võ giả trung niên kia đều ngạc nhiên tột độ. Nếu như vậy thật thì chỉ có thể nói, La Chinh lãng phí của trời.
Song bọn họ lại không ngờ La Chinh không chỉ tinh thông lực quy tắc hệ Lôi mà trên thực tế đã lĩnh ngộ chín loại lực quy tắc căn bản, chẳng qua một chưởng đánh lên đá Nguyên Từ Thần được sử dụng lực quy tắc hệ Lôi mà thôi.
“Kể cả như vậy thì cũng không có nghĩa là hắn có thể vượt qua khảo hạch vòng loại, giành được cơ hội tham gia vòng trong.” Võ giả trung niên lắc đầu nói.
Mặc Nhạc Chương cũng giữ vững ý kiến của mình: “Đúng thế. Cho dù hắn lĩnh ngộ không ít lực quy tắc hệ Lôi thì tu vi thật sự vẫn chênh lệch quá nhiều.”
Râu cá trê của lão Tiêu nhẹ nhàng vểnh lên: “Bản thân ta cảm thấy La Chinh có tư cách tham gia thi vòng trong! Mặc lão đầu, có muốn đánh cược không?”
Mặc Nhạc Chương cười khà khà nhưng không nói gì. Rõ ràng ông ta không muốn đánh cược với lão Tiêu.
Khi bọn họ đang nói chuyện thì đợt tấn công thứ hai trong ảo trận đã bắt đầu.
Giờ khắc này, La Chinh đang đứng bên tòa tháp nghiên cứu điểm tích lũy, lòng thầm cảm thán rằng ảo trận này được xây dựng cực kỳ tài tình, nhất là ở chỗ khi giết hết đám nhện ba mắt thì hắn đạt được tổng cộng một nghìn điểm tích lũy.
Trong lúc chém giết đám nhện, hắn cũng không đếm số lượng chúng cẩn thận, bây giờ nhìn lại, số lượng nhện ba mắt vừa đủ một nghìn con, hơn nữa mỗi con nhện lại tương ứng với một điểm tích lũy. Số điểm này không chỉ giúp hắn đoạt được một suất vào vòng trong mà quan trọng hơn là còn có thể dùng để cường hóa tòa tháp!
Võ giả trung niên trước đây cũng từng nói tới quy tắc này. Theo từng đợt tấn công, thú dữ trong ảo trận sẽ càng mạnh hơn, đơn thuần dựa vào sức mạnh của võ giả sẽ không chống đỡ nổi, vì vậy không nên keo kiệt mà hãy dùng điểm tích lũy. Khi cấp bậc của tòa tháp tăng lên, uy lực của nó cũng sẽ ngày càng mạnh, sẽ trở thành cường lực trợ giúp người bảo vệ tháp!
“Một nghìn điểm tích lũy, cường hóa toàn bộ!”
La Chinh không hề do dự, dùng tất cả điểm tích lũy để cường hóa tháp.
Gần như trong nháy mắt, số điểm tích lũy trên bản ghi chép bên cạnh tòa tháp của La Chinh trở về con số không. Cùng lúc đó, tòa tháp bị bao phủ bởi một vầng hào quang đỏ rực. Chỉ chốc lát sau, ánh sáng đỏ tan dần, một tòa tháp mới tinh xuất hiện trước mặt La Chinh.
Sau khi được cường hóa, tòa tháp đã cao thêm ba thước, xung quanh cũng được khắc những đường vân ánh vàng, trở nên bề thế uy phong hơn nhiều, đồng thời cung thủ trên tháp cũng tăng thêm một người, tổng cộng là hai vị cung thủ!
Không biết nếu cứ tích thêm điểm tích lũy thì có thể cường hóa tòa tháp đến mức nào.
La Chinh vừa ngẩng đầu nhìn tòa tháp, trong không trung bỗng truyền tới một hồi chuông ngân vang, có vẻ đợt tấn công thứ hai sắp bắt đầu.