Tuy theo quy tắc võ giả trung niên giảng giải thì ở giai đoạn thứ nhất chỉ đơn thuần là bảo vệ tháp, nhưng cũng không nói là không thể tới lãnh địa của võ giả khác để giúp họ bảo vệ tháp.
La Chinh điên cuồng giết đám quạ của võ giả này, lập tức khiến hắn giận gần chết.
Võ giả này cũng không phải đèn cạn dầu, hắn căm phẫn cầm cây đại đao trong tay, một đường đuổi giết La Chinh.
Làm sao La Chinh có thể để võ giả này chém tới? Bóng dáng của hắn cứ như cá bơi trong nước, xuyên khắp bốn phía.
“Ta xem ngươi chạy chỗ nào!” Võ giả này rất nhanh đã dồn La Chinh đến trước một đám độc lớn, hắn tin nếu La Chinh bị đám độc này xâm nhập thì sẽ có kết cục rất thê thảm.
La Chinh không nói hai lời, trực tiếp tiến vào đám độc kia, xuyên qua đám độc mà chẳng bị tổn thương gì dù chỉ là cọng lông, sợi tóc, sau đó tiếp tục chém giết đám quạ đen.
“Này…” Võ giả giơ đại đao trong tay cũng sợ ngây người: “Thằng này không sợ độc?”
La Chinh không hề để ý tới võ giả kia, chỉ hết sức chuyên chú đánh chết đám quạ.
Võ giả này thực sự hết cách với La Chinh, cho dù có đuổi theo thì cũng không thể làm gì được, La Chinh chỉ cần chui vào trong đám độc kia là hắn phải bó tay.
Lúc La Chinh chém giết đám quạ, hắn bỗng nhiên cảm nhận một tia nguy hiểm. Hắn chợt nghe thấy ba tiếng kéo dây cung rất nhỏ, sau đó có ba mũi tên phá bầu trời bắn về phía mình.
“Là tòa tháp của võ giả này!”
La Chinh lắc mình một cái, tránh được ba mũi tên.
Cũng may giờ mới chỉ là đợt tiến công thứ tư mà thôi, võ giả này cũng mới tăng tòa tháp được ba cấp. Tuy mũi tên của cung thủ trên tòa tháp bắn ra vô cùng sắc bén, nhưng vẫn không thể uy hiếp được La Chinh.
“Giết tiếp!”
Sau khi đuổi theo mấy lần, võ giả kia phát hiện mình không thể ngăn cản La Chinh đánh chết mấy con quạ kia được nên đành chấp nhận… bản thân cũng vùi đầu vào giết quạ.
Dù sao hắn cũng không thể ngăn cản La Chinh, chỉ có thể tự nhận rằng mình xui xẻo, gặp phải một tên “đặc biệt” thế này. Hắn giết thêm một con quạ thì chính là đoạt thêm được một điểm tích lũy. Vậy còn tốt hơn là để cho La Chinh một mình giết hết toàn bộ đám quạ.
Có hai người nên tốc độ xử lý mấy con quạ này bỗng nhiên nhanh hơn rất nhiều, chỉ chốc lát sau đã dọn dẹp hết bảy tám phần.
Cách đó không xa còn có sáu bảy con quạ bay về phía tòa tháp, La Chinh liếc nhìn võ giả kia, cười nói: “Mấy con kia để lại cho ngươi!”
Võ giả nghe thấy nói thế thì quả thực khóc không ra nước mắt. Thế nhưng ngoài việc chửi bới vài câu thì hắn còn có thể làm gì được nữa? Ai bảo tốc độ của mình không đủ nhanh? Nếu như trước khi tên nhóc kia nhảy vào lãnh địa, mình đã giết chết toàn bộ đám quạ kia thì sẽ không xảy ra chuyện này.
Đợi đã! Tại sao tên nhóc này lại có thể nhanh như vậy? Tu vi của hắn là… Chiếu Thần Cảnh? Tam Trọng?
Võ giả xoa xoa đôi mắt của mình, hắn nghi có khi mình nhìn lầm!
Chỉ là võ giả Chiếu Thần Cảnh Tam Trọng mà tốc độ lại nhanh hơn mình nhiều như vậy? Hơn nữa mình truy sát cả buổi mà còn không kịp nhịp bước của hắn!
Mà mình còn là võ giả Thần Đan Cảnh!
Sau khi chú ý tới tu vi của La Chinh, vị võ giả này bỗng nhiên như bị đả kích rất lớn, toàn thân không còn chút tinh thần nào. Cũng may cung thủ trên tòa tháp của hắn đã ra tay xử lý mấy con quạ còn sót lại.
Sau khi La Chinh cướp đoạt một hồi ở vùng thảo nguyên bên cạnh thì liền trở về lãnh địa của mình, thoáng dò xét điểm tích lũy của bản thân.
Thông thường, sau khi La Chinh tiêu diệt hết đám quạ công kích mình thì sẽ có được khoảng một vạn điểm tích lũy, nhưng bây giờ trên tòa tháp lại hiện lên một vạn sáu nghìn! Nói cách khác, ít nhất đã có sáu nghìn con quạ ở lãnh địa của võ giả bên cạnh đã bị La Chinh giết chết…
Dường như không hề do dự, một lần nữa hắn nhập tất cả điểm tích lũy mình có vào trong tòa tháp, bắt đầu nâng cấp lần thứ tư.
Sau khi tản ra ánh sáng màu đỏ, toàn bộ tòa tháp đều biến đổi, cao thêm được vài thước, còn trên đỉnh đã có bốn cung thủ đứng vững. Không chỉ vậy, trang bị của bốn cung thủ này cũng biến đổi, trường cung trong tay cung thủ đổi màu trông như màu ngọc bích, còn mũi tên trong tay bọn họ thì lập tức phát ra ánh sáng màu xanh sẫm.
“Nâng cấp lần thứ tư, vừa vặn sử dụng hết toàn bộ điểm tích lũy có được khi giết đám quạ trong lãnh địa của mình. Nhưng vẫn còn lại hơn sáu nghìn điểm, đây chính là món hời kiếm được từ lãnh địa bên cạnh.” Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên, trên mặt nở một cười. Đây đúng là một biện pháp tốt!
Mười đợt tiến công trong giai đoạn đầu của ảo trận đều được thiết kế tỉ mỉ, mỗi lần nâng cấp tòa tháp lên thì đợt yêu thú tiếp theo tiến công lại càng lợi hại hơn. Ví như lần đầu tiên nâng cấp tòa tháp thì tương ứng với đợt yêu thú thứ hai, lần thứ hai nâng cấp tòa tháp thì tương ứng với đợt yêu thú thứ ba. Như vậy không chỉ có thể giúp võ giả chiến đấu mà còn không để cho tòa tháp của họ quá mức lợi hại.
Nếu La Chinh tiến vào lãnh địa của người khác rồi lấy được càng nhiều điểm tích lũy, từ đó có thể nhanh chóng nâng cấp tòa tháp của mình. Nếu điểm tích lũy đủ nhiều thì còn có thể nâng cấp tòa tháp lên năm lần để ứng phó với đợt công kích thứ năm!
“Xem ra phải cố gắng để vào lãnh địa của những võ giả khác mà lấy điểm tích lũy!”
La Chinh nghĩ như vậy, trên bầu trời lại lần nữa truyền đến một tiếng chuông, đợt tiến công thứ năm đã bắt đầu!
Lúc này từ bốn phương tám hướng trên thảo nguyên bỗng xuất hiện không ít người đá màu đen. Đây là đợt yêu thú tiến công thứ năm trong ảo trận, những người đá này được làm từ đá Huyền Vũ nên lấy đó làm tên luôn, chúng cứng hơn Huyền Quy một bậc!
“Yêu Dạ!”
Trong lòng La Chinh nảy ra một ý, hắn muốn cho Yêu Dạ đối phó với những người đá Huyền Vũ này, còn mình thì trực tiếp đi ăn cướp ở lãnh địa của những võ giả khác.
Yêu Dạ vung vẩy cự kiếm, xông về phía một người đá Huyền Vũ. Cự kiếm dài ba trượng đập vào đầu người đá Huyền Vũ.
“Ầm!”
Cự kiếm phối hợp với lực công kích kinh người của Yêu Dạ, trong Trung Vực chỉ sợ rất ít yêu thú có thể ngăn cản được lực chém mạnh như thế.
Người đá Huyền Vũ kia bị Yêu Dạ chém một phát làm đôi, sau đó đổ ầm ầm.
Trước mắt có khoảng 200 người đá, tuy vì lực phòng ngự quá mạnh mẽ nên một lần ra tay Yêu Dạ chỉ có thể tiêu diệt được một con, nhưng chẳng qua tốc độ của người đá Huyền Vũ lại vô cùng chậm chạp, thậm chí còn chậm hơn Huyền Quy.
“Yêu Dạ… có thể đối phó với những người đá Huyền Vũ này, huống chi còn có tòa tháp đã được nâng cấp bốn lần hỗ trợ!”
Nghĩ tới đây, La Chinh cũng không dừng lại mà là bay về phía vùng thảo nguyên ở phía sau…
Chứng kiến hành động khác thường này của La Chinh, vị võ giả trung niên kia rốt cuộc không nhịn được nữa: “Thằng nhóc này thấy có lợi nên trực tiếp chạy tới ăn cướp của những võ giả khác!”
Hai người Mặc Nhạc Chương và lão Tiêu cười cười, Mặc Nhạc Chương nói: “Hắn tự tin để cho kiếm linh của mình ngăn cản đợt tiến công như vậy thì cũng là bản lĩnh của hắn.”
Lão Tiêu cũng gật đầu cười nói: “Tên nhóc này thật sự rất thú vị, vẫn còn biết dùng cái đầu!”
“Nhưng chỉ sợ những tên võ giả bị ăn cướp kia thì không nghĩ như vậy.” Võ giả trung niên lắc đầu nói: “Huống chi với tình trạng như vậy, điểm tích lũy La Chinh đạt được ở giai đoạn thứ nhất nhiều hơn so với các võ giả khác, rất có thể hắn sẽ nâng tòa tháp lên cấp 11, thậm chí còn có thể là cấp 12!”
Mặc Nhạc Chương chưa quen với ảo trận này nên vô cùng kỳ quái hỏi: “Cấp 11? Cấp 12? Giai đoạn đầu cũng chỉ phòng thủ trong khoảng mười đợt, vậy tháp của tên nhóc này cũng chỉ có thể nâng cấp được mười lần mới đúng chứ!”
Võ giả trung niên giải thích: “Lúc chế tạo ảo trận có cân nhắc tới việc tu luyện lên đẳng cấp cao, cho nên đặt mức cao nhất có thể nâng cấp tháp là cấp 12. Chẳng qua bình thường không có nhiều điểm tích lũy như vậy để nâng cấp…”
Võ giả trung niên nói rất đúng, công kích của tòa tháp cấp mười một đã tương đương với uy lực của võ giả Thần Đan Cảnh hậu kỳ, còn công kích của tòa tháp cấp mười hai tương đương với thực lực cường giả Hư Kiếp Cảnh!
“Hắc hắc. Vậy mới thú vị. Ta muốn xem lúc tên nhóc này nâng cấp tòa tháp lên tầng 12 thì những võ giả khác trong ảo trận sẽ có vẻ mặt gì.” Lão Tiêu lại không hề lo lắng mà cảm thấy thú vị.
Võ giả trung niên cau mày: “Đây không phải chuyện đùa! Đối với những võ giả khác thì quá bất công.”
“Trên thế giới này vốn cũng chẳng có công bằng tuyệt đối, mà cũng chẳng phải chỉ có mình La Chinh được làm vậy! Những võ giả khác cảm thấy không công bằng thì cũng chỉ có thể tự mình chủ động ra ngoài mà cướp điểm tích lũy của người khác!” Mặc Nhạc Chương nói.
Mặc Nhạc Chương và lão Tiêu không cho rằng hành vi này của La Chinh là ăn gian nên võ giả trung niên cũng chỉ đành yên lặng nhìn Tín Khuê.
Trên Tín Khuê, La Chinh mãnh liệt phóng tới một lãnh địa khác.
Trùng hợp là võ giả ở lãnh địa này đúng là võ giả mặt trắng có xung đột với La Chinh khi ở trong cung điện!
Khi La Chinh chạy sang, võ giả mặt trắng này đang buồn rầu.
Gã là một võ giả độc lập, lúc trước được sinh ra trong một tông môn nhị phẩm tên Không Kinh Truyền trong Trung Vực. Nhưng bởi xảy ra mâu thuẫn với trưởng lão nên làm loạn, rút ra khỏi tông môn, lại còn bị tông môn nhị phẩm kia đuổi giết.
Trong quá trình bị đuổi giết, võ giả mặt trắng rơi xuống vách núi, phát hiện ra truyền thừa của một vị tiền bối tu luyện tà thuật trong huyệt động. Nhận được truyền thừa xong, tu vi và thực lực của gã đều đột nhiên tăng mạnh. Sau đó gã lợi dụng tà thuật trong tu luyện, sau khi tiến vào Thần Đan Cảnh liền khiến cả tông môn nhị phẩm kia phải tắm máu!
Tà thuật mà gã tu luyện tên là Đại Hận Ma Công, sở trường là tấn công linh hồn, còn người đá Huyền Vũ căn bản lại miễn dịch với loại tấn công này.
Bởi vậy, võ giả mặt trắng khá nhức đầu, chỉ có thể dùng Thôi Bi Thủ đánh ra từng chưởng, từng chưởng, đập vỡ người đá.
Tốt xấu gì thì hắn cũng là Thần Đan Cảnh, mặc dù Thôi Bi Thủ chỉ là công pháp địa giai, uy lực cũng coi như không tầm thường, nhưng để phá hủy một người đá Huyền Vũ phải cần đến ba bốn chưởng nên hiệu suất không cao!
“Song tốc độ di chuyển của những người đá Huyền Vũ này cực kỳ chậm chạp, hẳn là có thể phá hủy hết trước khi chúng tới gần tòa tháp!”
Võ giả mặt trắng đang nghĩ như vậy thì thấy phía xa xa trên bầu trời có một bóng dáng lao ra, xông thẳng về phía này. Gã ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt hiện kinh ngạc. Nhưng khi gã nhìn rõ người tới thì một ánh mắt hung ác nham hiểm hiện lên.
Trong cung điện, võ giả mặt trắng có xung đột với La Chinh, gã thuộc dạng thù dai, nếu không thì sau khi tu luyện thành công, gã cũng không khiến tông môn nhị phẩm kia phải tắm máu. La Chinh đắc tội với gã, dù đi tới chân trời góc biển gã cũng sẽ không bỏ qua.
Chỉ là võ giả mặt trắng tuyệt đối không ngờ gã không chủ động đi tìm thì thôi, tên nhóc kia lại còn chạy đến lãnh địa của mình.
Không đúng, chẳng lẽ tên nhóc này không cần đối phó với người đá Huyền Vũ tấn công trên lãnh địa của mình? Lúc này hắn còn chạy loạn khắp nơi, không lo lắng tòa tháp của mình bị công kích thì sẽ bị loại sao?
Gã vừa mới suy nghĩ thì thấy La Chinh lao xuống, không nói hai lời, mà bắt đầu chém giết người đá Huyền Vũ vốn nên thuộc về mình!
Chuyện gì xảy ra thế này?
Đầu óc võ giả mặt trắng nhất thời không nghĩ ra được.