Bách Luyện Thành Thần

Bên người La Yên còn có một cô gái khác, giống nàng như đúc, đều nhắm chặt hai mắt giống như một con rối gỗ.

Thôi Tà rốt cuộc đã làm gì La Yên? Vì sao nàng lại biến thành bộ dáng như vậy?

Thấy cảnh này, La Chinh cực lực khắc chế tâm tình của mình.

Dù nói thế nào thì đối phương cũng là người đứng đầu Trung Vực, là sự tồn tại xa tới mức hắn bây giờ không thể chống lại được. Nếu giờ hắn xúc động xông lên, cho dù là Ninh Vũ Điệp cũng không thể bảo vệ cho hắn được.

“Hở? Pháp phong bế sáu giác quan?” Trong đầu La Chinh, tiếng Thanh Long lại bật ra. Mặc dù Thanh Long yếu nhất trong chín con Chân Long, thế nhưng lại có kiến thức uyên bác nhất.

“Pháp phong bế sáu giác quan là cái gì?” La Chinh cắn răng hỏi.

Thanh Long thản nhiên nhìn chăm chú vào La Yên và cô gái bên cạnh nàng: “Pháp phong bế sáu giác quan là một pháp môn tu luyện, phong bế hết sáu loại cảm giác của chính bản thân võ giả. Lúc này nàng không thể nhìn, không thể nghe, không thể ngửi, không thể chạm, không thể nếm, không thể cảm nhận… Phong bế hết sáu giác quan trong thân thể dùng để giao lưu với thế giới bên ngoài. Đây là một loại pháp môn tu luyện. Ha ha… Không ngờ pháp môn tu luyện này lại rơi vào tay tên kia.”

Thanh Long biết rõ về truyền thừa của pháp phong bế sáu giác quan này, biết một ít bí mật mà La Chinh không biết. Thế nhưng lúc này La Chinh nào còn tâm trí đâu mà đi tìm hiểu mấy cái đó nữa, hắn vội vàng hỏi: “Cái pháp phong bế sáu giác quan này có hại tới võ giả thế nào?

“Ngược lại còn không có hại gì, chẳng qua là có thể nhanh chóng làm tăng tu vi của võ giả lên thôi. Chẳng phải trước đã nghe nói hắn muốn mở đại trận Thiên Ma Hợp Hoan đó sao?” Thanh Long nhắc nhở.

“Ta hiểu. Thôi Tà dựa vào pháp phong bế sáu giác quan để nhanh chóng tăng tu vi của La Yên, để cho nàng tiến vào Thần Đan Cảnh! Đợi đã…” Lông mày La Chinh lại hơi nhảy dựng: “Tư Diệu Linh có Âm Thể Tử Cực, La Yên cũng có Âm Thể Tử Cực, vậy cô gái cuối cùng…”

Ánh mắt La Chinh dừng lại ở cô gái bên cạnh La Yên. Cô gái này cũng bị thi hành pháp phong bế sáu giác quan.


“Đúng thế. Cô ấy cũng là một Âm Thể Tử Cực. Thôi Tà đã có đủ ba người, chỉ cần muội muội ngươi và cô gái kia tiến vào Thần Đan Cảnh thì đại trận Thiên Ma Hợp Hoan của hắn có thể thành được rồi.” Thanh Long thản nhiên nói.

“Thật kỳ quái. Sao ở một cái Trung Vực nhỏ bé này mà lại có tới ba người có Âm Thể Tử Cực? Hắc hắc! Âm Thể Tử Cực này thật đáng làm người tài, rất thích hợp trở thành người luyện thể… Hắc hắc.” Xích Long bỗng nhiên cười nói.

Mấy lời Xích Long nói kia, La Chinh căn bản cũng chẳng nghe được gì, giờ phút này tâm hắn đã loạn như tơ vò rồi.

Theo lời Thạch Kinh Thiên đã nói, chẳng phải người có Âm Thể Tử Cực ít đến mức đáng thương sao? Trong hàng tỉ người có lẽ mới chỉ có một người, trong khoảng thời gian ngắn mà muốn xuất hiện ba người thì thật sự quá hiểm.

La Chinh vốn tưởng rằng Thôi Tà đã tìm được hai Âm Thể Tử Cực, một là Tư Diệu Linh, còn người kia là La Yên, muốn tìm nốt người thứ ba thì chỉ sợ cần phải mất một thời gian nữa, trăm triệu lần cũng không ngờ được là hắn đã tập hợp đủ ba người rồi!

Lúc này hắn chỉ còn đợi La Yên và một cô gái khác nữa tiến vào Thần Đan Cảnh thì đại trận Thiên Ma Hợp Hoan của hắn có thể bố trí được rồi.

Tình thế đối với La Chinh càng nguy cấp hơn.

“Tư Diệu Linh…” La Chinh nhìn chằm chằm cô gái Thần Đan Cảnh trung kỳ phía sau Thôi Tà, gân xanh trên nắm tay không ngừng giật giật.

Tuy La Chinh đã coi Tư Diệu Linh là mục tiêu nhất định phải giết, nhưng hắn cũng biết rõ, giết nàng trên võ đài thì cực kỳ khó khăn.

Đại hội võ đạo của Thiên Hạ Thương Minh lần này tập hợp toàn bộ thiên tài ưu tú trong Trung Vực, ngày tháng trôi qua, những thiên tài này đều có tư cách bước vào Hư Kiếp Cảnh, trở thành nhân vật bá chủ một phương ở Trung Vực.

Thực lực của bọn họ vượt xa hơn nhiều, các võ giả khác sao có thể bằng được…


Giống như Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu có thực lực kinh người, nếu sau này trưởng thành, sức chiến đấu của bọn họ trong tương lai sẽ không thể xem nhẹ được. Nhưng dù là Hư Linh Tông hay các đại tông môn như Huyết Mộc Nhai thì đều có thể sinh ra những đệ tử có thiên phú yêu nghiệt như đám Hoa Thiên Mệnh, hơn nữa những đệ tử này đều đã bước chân vào Thần Đan Cảnh.

Đại hội võ đạo lần này, La Chinh cũng đã chuẩn bị kỹ càng, hắn hiểu rõ đây là một thử thách cực kỳ quan trọng của hắn.

Thế nhưng La Chinh thật không ngờ, tình thế lại ác liệt đến vậy, ác liệt đến mức hắn không hề có thời gian để thở.

Nhóm võ giả mua vé vào xem đại hội võ đạo vẫn bàn tán sôi nổi như lúc trước. Thôi Tà là người đứng đầu Trung Vực nên cũng là đối tượng bàn luận của phần lớn các võ giả, độ nhiệt liệt cũng có thể ngang với lúc phu nhân Độc Huyết và Ninh Vũ Điệp xuất hiện.

Còn La Chinh lại chẳng có chút tâm tình nào đi nghe xem bọn họ nói cái gì, bàn tán cái gì…

Đúng lúc này, giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện ba tia sáng chói lọi!

Ba tia sáng này xông thẳng tới chân trời, xuyên qua mây xanh, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.

Sau đó trong ba tia sáng này chậm rãi dâng lên ba cái ghế dựa, bóng dáng ba vị Minh chủ Thiên Hạ Thương Minh nhoáng lên một cái liền xuất hiện trên ba chiếc ghế đó.

Ba người mập mạp có thần thái khác nhau, thế nhưng lại không giống ba người khi La Chinh ra khỏi Thăng Long Đài ngày đó.

Ba người này chính là trụ cột của Thiên Hạ Thương Minh, thực lực đã mạnh mẽ tới mức sâu không lường được, cho dù người đứng đầu Trung Vực là Thôi Tà đây thì chỉ sợ cũng không chiếm lợi được khi ba người này liên thủ lại. Hơn nữa Thiên Hạ Thương Minh ngoài ba trụ cột lớn này ra thì nghe nói còn có một lão nhân sống gần 1780 tuổi.


Người sống nghìn năm tức là yêu! Những nhân vật có tuổi thọ hơn nghìn năm đều bị gọi là người thiên cổ!

Huyền Âm lão nhân của Huyền Âm Quán cũng còn kém vài chục năm nữa mới đạt được cái danh hiệu này, còn vị lão nhân sống hơn 1700 năm của Thiên Hạ Thương Minh kia thực đáng là người thiên cổ.

Đây chính là nền tảng của Thiên Hạ Thương Minh! Phần nền tảng này thậm chí cả tông môn ngũ phẩm là Hư Linh Tông cũng không thể sánh bằng.

“Hôm nay thành Thiên Khải cử hành đại hội võ đạo, được các tông môn và các vị võ giả ủng hộ, Thiên Hạ Thương Minh ta vô cùng vinh hạnh! Vậy nên chúng ta cũng đã chuẩn bị một phần quà khá hào phóng, tất cả các võ giả ở đây đều có phần.” Thạch Khắc Phàm – một trong ba người mập mạp kia chậm rãi nói.

Tiếng hắn vừa dứt thì liền có mấy trăm võ giả đi ra từ một bên của đấu trường.

Những võ giả này dường như đều là Tiên Thiên Cảnh đến Chiếu Thần Cảnh, nhưng chẳng qua khí tức trên mặt bọn họ đã yếu đến cực điểm, trên người đeo còng tay, xiềng chân, bị một đám võ giả của Thiên Hạ Thương Minh đuổi lên một đài.

“Những võ giả đó chính là những tử tù mà Thiên Hạ Thương Minh bắt được. Bọn họ vốn làm nhiều việc ác, đáng lẽ phải chịu lăng trì, nhưng hôm nay Thiên Hạ Thương Minh ta liền lấy tuổi thọ của họ để hiến cho các vị võ giả một phần lễ.” Sau khi Thạch Khắc Phàm nói xong, thân thể mập mạp liền nhảy dựng lên.

Cùng lúc đó, một chiếc trống khổng lồ xuất hiện trên đỉnh đầu nhóm võ giả kia.

“Là chiếc trống nguyên khí thiên địa của Thiên Hạ Thương Minh!”

“Ta ở trong thành Thiên Khải này thỉnh thoảng cũng có thể nghe được tiếng trống, nhưng đây là lần đầu tiên được nhìn thấy tận mắt!”

“Tuổi thọ của bọn họ? Là có ý gì?”

Ngay khi còn đang bàn tán sôi nổi, Thạch Khắc Phàm đã đứng trên chiếc trống nguyên khí thiên địa lớn kia, hai tay giơ hai chiếc dùi trống lên!


Chiếc dùi trống nặng hai vạn năm trăm cân trong tay Thạch Khắc Phàm lại giống như một cây côn gỗ nho nhỏ. Chỉ thấy hắn múa may cái dùi trống trong tay một hồi, vẽ ra một đường cong rồi đánh thật mạnh lên chiếc trống nguyên khí thiên địa lớn kia.

“Thùng!”

Một tiếng vang cực kỳ nặng nề phát ra từ trong chiếc trống nguyên khí thiên địa!

Ngay khi Thạch Khắc Phàm gõ lên mặt trống thì liền có một luồng dao động bao phủ hết những võ giả bên dưới, đồng thời còn xuất hiện một đường lốc xoáy phía dưới chiếc trống kia.

Thân thể những võ giả còn đeo còng tay kia lập tức khô quắt lại. Không ngờ chiếc trống này lại chiếm đoạt hết khí huyết của bọn họ!

Rất nhanh, trên mặt trống xuất hiện từng đường ánh sáng màu vàng bắt đầu bao trùm khắp xung quanh!

Những người đứng gần chiếc trống này nhất chính là Vân Điện, Hư Linh Tông, Thôi Tà và người của các đại tông môn khác. Những người của các đại tông môn này dường như hút hết hơn một nửa mấy đường màu vàng kia.

Kế tiếp chính là La Chinh, Ngao Tường và những người thông qua vòng loại.

“Những đường sáng vàng kia có thể gia tăng tuổi thọ?” Khi những đường sáng vàng kia lan về phía La Chinh thì hắn cũng hút được không ít, nhất thời cảm thấy tinh thần sảng khoái giống như cả người đều ngập tràn sức sống.

Có điều, mặc dù số lượng ánh sáng vàng đó nhiều, nhưng khi lan đến các khán đài bên kia của đại hội võ đạo thì đã rất loãng rồi.

Chẳng qua cơ hội như thế chẳng ai muốn bỏ qua, mấy chục vạn võ giả kia thân là người đến xem nhưng cũng tham lam hút hết những luồng sáng vàng ấy. Nhưng vì khi tia sáng tràn đến chỗ họ thì đã loãng lắm rồi, dưới tình huống sư nhiều cháo ít nên lập tức bị hút hết đến mức gần như không còn. Nếu chia đều cho mỗi người hút tia sáng vàng theo thứ tự thì đến một phần vạn cũng chẳng đến lượt La Chinh.

Chờ đến khi tia sáng vàng kia bị hút hết sạch rồi thì mọi người mới nhìn xuống dưới chiếc trống kia. Nhóm tử tù đứng phía dưới vẫn duy trì động tác đứng tại chỗ như lúc còn sống, nhưng cả đám thân thể khô quắt, làn da trắng bệch, đã biến thành từng cái thây khô…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận