Bách Luyện Thành Thần

Không chỉ những võ giả ở dưới đài mà cả các vị đệ tử của tông môn tứ phẩm trên đài cao đều lộ vẻ kỳ quái.

Đệ tử Vân Điện? Vượt qua vòng loại để vào đây? Mới là tu vi Chiếu Thần Tứ Trọng? Làm loạn cái gì thế này?

“Chiếu Thần Tứ Trọng, lên sàn sẽ rơi vào vận mệnh bị giết…” Một đệ tử Thần Đan Cảnh trong Hắc Mộc Nhai sờ mũi mình khẽ cười nói: “Đáng tiếc không bốc phải ta, nếu không trận này đã nhẹ nhàng rồi!”

“Đúng vậy. Tên nhóc Chiếu Thần Cảnh này lên sàn e là không đỡ nổi một đòn.” Một vị đệ tử khác của Hắc Mộc Nhai cũng lộ vẻ nuối tiếc.

Trên đài cao của Hư Linh Tông, sáu vị đệ tử Thần Đan Cảnh khoanh chân mà ngồi.

Hư Linh Tông trước giờ giới luật nghiêm ngặt, cho dù bọn họ ở bên cạnh quan sát thì ai nấy cũng lưng eo thẳng đứng, sắc mặt yên tĩnh.

Trong sáu người thì vị đệ tử nhỏ tuổi nhất cũng chỉ 15 tuổi, trên mặt thậm chí còn mang nét ngây thơ của thiếu niên. Trong số các võ giả tham gia đại hội võ đạo, tu vi Chiếu Thần Chung Cực của hắn có lẽ không phải là thấp nhất nhưng tuổi tác thì chắc chắn là nhỏ nhất.

“Đại sư ca, đại sư ca.” Hắn chớp mắt một cái, gọi: “Chẳng phải huynh nói tu vi của đệ trong đại hội võ đạo lần này là thấp nhất sao? Huynh xem tu vi của tên kia còn thấp hơn đệ!”

Ánh mắt của vị đại sư ca Hư Linh Tông ngồi trước mặt hắn cũng tập trung trên người La Chinh: “Đột nhiên lại mọc ra một tên võ giả Chiếu Thần Tứ Trọng, ta cũng không hiểu nổi. Có điều đệ phải nhớ, vĩnh viễn không được lấy tu vi bên ngoài để phán đoán sức mạnh của đối thủ. Giống như Tiểu Giới đệ cũng là tu vi Chiếu Thần Chung Cực, nhưng không ai dám nhìn đệ như võ giả Chiếu Thần Chung Cực.”

“Vâng. Đệ hiểu rồi.” Tiểu Giới gật gật đầu: “Đệ cảm thấy hắn không mạnh như đệ! Cho dù là hai tháng trước, khi đệ mới là Chiếu Thần Tứ Trọng thì có lẽ hắn cũng không đánh lại được đệ!”

Tiểu Giới nhìn La Chinh chằm chằm, trong mắt lộ điệu cười tự tin.


Nếu người ngoài nghe được lời của Tiểu Giới, không biết sẽ kinh ngạc đến mức độ nào. Hai tháng từ Chiếu Thần Tứ Trọng tu luyện đến Chiếu Thần Chung Cực… thiên phú này quả thực là không thể tưởng tượng.

Đại sư ca lắc đầu cười cười. Tiểu Giới này hình như hơi canh cánh trong lòng với tu vi của La Chinh.

Trong Trung Vực, thiên tài trong bình thường sẽ chia thành bốn đẳng cấp: Thánh, Thiên, Địa, Nhân.

Có thể trở thành đệ tử tinh anh của tông mông tứ phẩm, thiên phú thông thường đều coi là thiên tài cấp Nhân, hoặc thiên tài cấp Địa.

Nếu được đánh giá là thiên tài cấp Thiên thì đó đủ để đại tông môn một lòng bồi dưỡng. Vì đệ tử có thiên phú cấp Thiên trong tương lai rất có khả năng trở thành tầng trung tâm của tông môn.

Còn về thiên tài cấp Thánh, đệ tử có thiên phú như thế, chỉ cần hắn không ngã xuống thì trở thành trưởng lão của đại tông môn nào đó là chuyện ván đã đóng thuyền, nếu cố gắng thêm một chút thì cũng có khả năng trở thành chủ của một tông.

Nhưng thiên phú của Tiểu Giới còn mạnh hơn nữa, thiên phú của hắn đã vượt qua cấp Thánh! Trong lịch sử của Trung Vực chưa từng có ghi chép nào về đệ tử có thiên phú như vậy, hắn được coi như thiên tài cấp Thần!

Cho dù là vị đại sư ca thân là Thần Đan Cảnh trung kì có thiên phú cấp Thánh, cũng không chắc có thể đánh bại được Tiểu Giới đang ở Chiếu Thần Chung Cực! Đến cả Tông chủ cũng quả quyết rằng chỉ cần Tiểu Giới không ngã xuống thì sau này nhất định sẽ là nhân vật xưng vương xưng đế!

Cái gọi là xưng vương xưng đế ở đây không phải là chỉ đất nước phàm trần kia! Mà là thực lực đủ để lập nên “thánh địa” hoặc “Thần Quốc”!

“Nếu đệ thấy không phục thì sau khi đệ lấy thẻ khiêu chiến có thể khiêu chiến với hắn thử xem.” Đại sư ca khẽ cười nói.


Tiểu Giới thở dài một hơi: “Haiz! Phải xem hắn có trụ được đến lúc đó hay không…”

Đại hội võ đạo lần này, từ sau trận đấu mở đầu, người thắng của mỗi trận đều có thể rút thẻ, có thể rút được lần lượt là thẻ miễn đấu và thẻ khiêu chiến.

Cái gọi là thẻ miễn đấu chính là có thể miễn tham gia một trận tỉ thí, còn thẻ khiêu chiến thì có thể tự ý gửi khiêu chiến, chỉ định đối tượng khiêu chiến.

Có điều, khi đến lượt Tiểu Giới thì tỉ thí không biết đã tiến hành được bao nhiêu trận. Theo Tiểu Giới thấy, với thực lực của La Chinh, lúc đó e là không chết thì cũng tàn phế.

Tâm trạng của năm vị đệ tử Vân Điện bên này càng kì quái hơn.

Năm vị đệ tử Vân Điện được sắp xếp lần này dĩ nhiên cũng là tinh anh trong tinh anh của Vân Điện, trong năm người lại có hai người cầm đầu là Tông Mạc Tà và Hiên Viên Hiểu.

Khi bọn họ nghe thấy “Vân Điện, La Chinh” thì không hẹn mà cùng quay đầu nhìn Điện chủ Ninh Vũ Điệp. Nhưng gương mặt Ninh Vũ Điệp giống như bao phủ trong một lớp băng sương, nhìn không ra hình dạng gì trong đó.

Không có được đáp án từ chỗ Ninh Vũ Điệp thì chỉ có thể tự thảo luận thôi.

“Kì lạ. Vì sao lại xuất hiện một đệ tử Vân Điện trong võ giả độc lập? La Chinh là ai?” Tông Mạc Tà buồn bực nói.

Hiên Viên Hiểu tùy ý ngồi ở một bên của đài cao, nhàn nhạt cười nói: “Mạc Tà, hơn nửa năm nay ngươi đều tu luyện bên ngoài nên chưa nghe nói tới Vân Điện chúng ta xuất hiện một thằng nhóc cực kì cuồng vọng sao? Khi còn ở Tiên Thiên Cảnh đã muốn lấy sức của một người để khiêu khích cả Tinh Anh Đường.”


“Ố? Có chuyện như vậy sao?” Vẻ mặt Tông Mạc Tà càng kì quái hơn.

“Đúng! Thằng nhóc này lấy tu vi Tiên Thiên Cảnh, liên tiếp đấu với đệ tử Tinh Anh Đường. Không ngờ sau thời gian chưa tới nửa năm hắn đã bước vào Chiếu Thần Cảnh. Không biết sức chiến đấu thực sự của hắn có tăng cùng với tu vi của hắn hay không.” Hiên Viên Hiểu thản nhiên nói.

Sắc mặt Tông Mạc Tà cũng phức tạp nhìn La Chinh: “Hi vọng là như thế. Dù sao cũng là đệ tử Vân Điện chúng ta, nếu vừa lên đấu đã bại, thậm chí còn bị người ta phế bỏ thì mặt mũi của Vân Điện chúng ta cũng khó coi.”

Trong sự chú ý của mọi người, La Chinh bước lên võ đài.

Bây giờ so với Thăng Long Đài thì giết chết Tư Diệu Linh mới là mục đích đầu tiên của La Chinh!

Tư Diệu Linh là Thần Đan Cảnh trung kì, nếu muốn ra tay giết nàng ta thì nhất định hắn phải ra tay trong khi nàng không kịp phòng bị, vì vậy trận đấu trước đó, La Chinh nhất định phải che giấu thực lực của bản thân.

Sau khi La Chinh đứng vững thì võ giả độc lập Công Tôn Trấm cũng đứng lên.

Khi La Chinh đi lên võ đài đã dẫn tới có những bàn tán, thảo luận sôi nổi của đám võ giả. Dù gì thì tu vi như vậy đi lên đại hội võ đạo đúng là một chủ đề rất đáng nói.

Nhưng sau khi Công Tôn Trấm đi lên võ đài, một bộ phận võ giả trên đài lập tức trở nên sôi nổi.

Nguyên nhân không phải gì khác, mặc dù võ giả toàn Trung Vực đến đều là muốn xem đại hội võ đạo ở thành Thiên Khải, nhưng võ giả có thể tới khán đài ít nhất cũng có một nửa là người của thành Thiên Khải.

Còn Công Tôn Trấm là người của Công Tôn gia, thế lực gia tộc tam phẩm của thành Thiên Khải! Hắn là võ giả bản địa của thành Thiên Khải, thành Thiên Khải xem như sân nhà của hắn!

“Công Tôn Trấm cũng may gớm, trận đấu thứ hai đã gặp được thằng nhóc Chiếu Thần Cảnh Trọng!”


“Công Tông Trấm nhà chúng ta là có ngôi sao may mắn chiếu soi! Tin chắc rằng hắn có thể bước vào tốp 10 của đại hội võ đạo, được Thiên Hạ Thương Minh trọng thưởng!”

“Công Tôn Trấm là đệ tử mà Công Tôn gia ra sức bồi dưỡng. Đường đường một thiên tài cấp Thiên, cho dù là ở trong tông môn tứ phẩm thì cũng là đệ tử trung tâm, hắn không hề kém hơn những võ giả ngồi trên đài cao kia!”

“Giết thằng nhóc Chiếu Thần Tứ Trọng kia đi, không cần nể mặt Vân Điện. Ta muốn nhìn thấy máu!”

Trong tiếng bàn tán sôi nổi, khóe miệng Công Tôn Trấm khẽ cong lên. Đây chính là ưu thế sân nhà. Phần lớn võ giả trên khán đài đều đứng về phía hắn, như vậy sẽ đem lại cho đối thủ áp lực lớn mạnh!

Có điều trận này, Công Tôn Trấm không muốn mang cho đối thủ kiểu áp lực này, vì đối thủ của hắn thực sự quá yếu…

Công Tôn Trấm móc ra hai thanh kiếm từ trong nhẫn tu di. Hai thanh kiếm, một xanh, một vàng, hai màu sắc khác nhau, đều là trường kiếm tiên khí trung phẩm..

Nhìn thấy hai thanh kiếm này, lông mày La Chinh khẽ dựng lên: “Song kiếm lưu?”

Trong kiếm khách, người dùng song kiếm rất ít, cho đến nay La Chinh cũng chỉ từng thấy qua Chúc Thiên Lai của Thiên Nhất Phong dùng loại này.

Ưu điểm của song kiếm lưu rất rõ ràng, hai tay trái phải mỗi tay một thanh kiếm, kiếm thuật kết hợp với song kiếm có thể phát huy uy lực mạnh hơn! Nhưng nhược điểm cũng rất lớn. Dù gì điều kiếm đạo theo đuổi là kiếm ý cực hạn. Lấy song kiếm để tôi luyện kiếm ý của bản thân thì độ khó sẽ tăng gấp mấy lần, đây cũng là lý do mà đa số kiếm khách từ bỏ song kiếm lưu.

“Ồ, ngươi còn biết song kiếm lưu à?” Công Tôn Trấm cười nhàn nhạt, hai thanh kiếm trong tay khẽ loáng một cái, phóng ra kiếm hoa màu vàng rực rỡ.

Nghe thấy lời của Công Tôn Trấm, La Chinh lộ ra biểu cảm chẳng thèm quan tâm. Trước nay hắn không để ý đến chuyện người khác coi khinh bản thân mình, bởi vì loại người này cuối cùng đều phải trả giá bằng sinh mạng.

“Cho dù tu vi của ngươi rất thấp thì cũng đừng hi vọng ta bỏ qua cho ngươi, cũng càng đừng mong ta khinh địch.” Công Tôn Trấm nói tiếp, hai thanh kiếm một trái một phải chỉ vào La Chinh: “Có cái gọi là sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực. Nếu ngươi đã lên võ đài này thì có lẽ cũng đã chuẩn bị giác ngộ về cái chết rồi chứ nhỉ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận