“Tên này? Tiểu Giới, ngươi lại hỗn láo rồi. La Chinh lớn tuổi hơn ngươi, không được vô lễ.” Ngay lúc này, Thanh Hư đạo nhân vẫn luôn nhắm mắt đột nhiên mở miệng nói.
Hư Linh Tông rất trọng lễ nghĩa, đối với lời nói của đệ tử cũng rất có khuôn khổ, nghe thấy lời của Thanh Hư đạo nhân, Tiểu Giới đỏ mặt, thấp giọng nói: “Sư phụ nói phải, đồ nhi biết lỗi rồi.”
“La Chinh thân là người luyện thể, có thể tu thuật luyện thể đến trình độ này, lấy cơ thể đối kháng với kiếm ý viên mãn… Chỉ một điểm này đã không thể coi thường.” Thanh Hư đạo nhân thản nhiên nói.
Một người trong Hư Linh Thất Tử lại nói: “Võ giả trong Trung Vực chúng ta đều tu luyện theo hệ thống chân nguyên là chính, chưa từng thấy qua một người luyện thể nào mạnh như vậy. Trong Vân Điện hình như cũng không có người tu thuật luyện thể nào quá mạnh, không biết tên nhóc này rốt cuộc làm sao luyện được?”
“Hử?” Thanh Hư đạo nhân nghe thấy ba chữ “tên nhóc này” thì lại nhăn mày.
Hư Linh Thất Tử tuy là nhân vật trung tâm của Hư Linh Tông nhưng cũng phải tuân thủ giới luật của Hư Linh Tông, ngôn từ không được thô lỗ…
“Xin lỗi, xin lỗi…” Nhìn thấy Tông chủ không vui, vị trong Hư Linh Thất Tử đó luôn miệng nói.
“Chả trách tu vi thấp như vậy vẫn có thể vượt qua vòng đấu loại, thì ra hắn là người luyện thể!”
“Chưa từng nghe qua người luyện thể nào mạnh như vậy đó! Ta từng gặp qua rất nhiều người luyện thể, người mạnh nhất trong bọn họ cũng không phải là đối thủ của một võ giả Chiếu Thần Cảnh bình thường, sao tên nhóc này có thể bộc phát ra uy lực như vậy?”
“Huyệt khiếu, hắn mở bao nhiêu huyệt khiếu? Lẽ nào đã mở mấy chục cái huyệt khiếu?”
Luyện thể quan trọng nhất chính là mở huyệt khiếu.
Hệ thống luyện thể ở Trung Vực không thịnh hành lắm, vì vậy cho đến nay vẫn chưa có ai mở hết toàn bộ 108 huyệt khiếu, đương nhiên hiện giờ La Chinh đã làm được, hơn nữa chỉ dùng thời gian vài ngày ngắn ngủi.
“Tên nhóc này, chỉ vài ngày mà lại có thể luyện thể được đến bước này?” Trong ánh mắt Ninh Vũ Điệp sáng lên vẻ kinh ngạc.
Vài ngày trước khi nàng lén quan sát La Chinh thì phát hiện quả thực hắn đang luyện thể, không ngờ trong vài ngày ngắn ngủi đã có thể tôi luyện cơ thể đến mức này. Cho dù là Ninh Vũ Điệp cũng mới nghe lần đầu!
Đương nhiên Ninh Vũ Điệp sao có thể ngờ được cơ thể La Chinh là do Xích Long dùng thủ pháp đặc biệt, vận dụng Hồng Mông Thiên Cương để tiến hành luyện thể, lại lấy lực lôi hỏa thuần túy nhất để tôi luyện huyệt khiếu. Loại ưu thế may mắn này đến cả thế lực lớn ở Thượng Giới cũng không cách nào có được! Tất cả hợp lại nên mới có tốc độ kì tích như vậy.
“Vân Điện, La Chinh thắng!”
Lão Tiêu tuyên bố xong, người của Thiên Hạ Thương Minh liền lên lau dọn vết máu trên võ đài, sau đó chuyển Công Tôn Trấm sống dở chết dở xuống.
Trên khán đài, người nhà Công Tôn Trấm đang dùng ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm La Chinh, giống như muốn dùng ánh mắt trực tiếp giết chết hắn.
Cảm nhận được luồng sát ý kịch liệt này, La Chinh quay đầu hờ hững nhìn một cái, không hề để ý chút nào.
“Theo quy tắc, La Chinh, ngươi có thể rút một thẻ!”
Lão Tiêu vừa nói xong liền có người bê một cái thùng tới đặt trước mặt La Chinh.
La Chinh tùy ý cho tay vào trong thùng, móc ra sau đó lật lên thì thấy trên thẻ gỗ có hai chữ “miễn đấu” nho nhỏ.
“Là thẻ miễn đấu. Nếu lần tiếp theo rút phải ngươi lên đấu mà ngươi không muốn đấu thì thẻ miễn đấu này có thể miễn một lần.” Lão Tiêu giải thích với La Chinh.
La Chinh gật đầu. Không ngờ lần đầu tiên lại rút được thẻ miễn đấu. Nếu rút được thẻ khiêu chiến thì hắn có thể trực tiếp thách đấu Tư Diệu Linh.
Có điều nghĩ lại, cho dù La Chinh rút được thẻ khiêu chiến thì hắn cũng không thể khiêu chiến với Tư Diệu Linh ngay được, hành động quá rõ ràng e là sẽ bị Thôi Tà nhìn ra sơ hở.
Sau khi đặt thẻ miễn đấu xuống, La Chinh đi về phía của võ giả độc lập.
Lúc này, giọng nói lạnh nhạt của Ninh Vũ Điệp bay tới: “La Chinh, ngươi là đệ tử của Vân Điện ta, không cần qua bên đó.”
Vân Điện ở bên cạnh võ đài, có một đài cao độc lập. Mọi người đều đã biết La Chinh là đệ tử của Vân Điện, nếu La Chinh vẫn đứng ở bên võ giả độc lập thì hơi khó coi, giống như La Chinh và Vân Điện có mâu thuẫn vậy, rõ ràng là để người ngoài thấy sẽ không hay.
La Chinh và Vân Điện không có mâu thuẫn, nhưng hắn lại có chút mâu thuẫn với Ninh Vũ Điệp…
Hắn tham gia đại hội võ đạo, Ninh Vũ Điệp cực kì không tám thành, vì vậy lúc này nghe thấy lời của Ninh Vũ Điệp, La Chinh quay đầu nhìn nàng một cái: “Ta vốn thông qua vòng loại mới vào vòng trong, ta nghĩ vẫn nên đứng ở bên đó thì hơn!”
Nói xong La Chinh không quay đầu lại mà đi thẳng về phía đài bên cạnh của võ giả độc lập.
Gương mặt xinh xắn vô song của Ninh Vũ Điệp hơi khó xử. Cho dù tuổi tác nàng không lớn, trong mắt phần lớn lão quái vật cũng giống như một cô gái nhỏ, nhưng dù gì nàng cũng là Điện chủ của Vân Điện! Điện chủ tông môn cao nhất trong Trung Vực…
Lần này thể diện bị mất hơi lớn.
Ninh Vũ Điệp vẫn dùng một tầng băng sương bao lấy cơ thể, nhìn không ra sắc mặt của nàng. Có điều lại có thể xuyên qua băng sương nhìn ra cơ thể nàng khẽ cứng ngắc, rất mất tự nhiên.
“Tiểu tử thối này!” Sắc mặt của Tông Mạc Tà – Vân Điện cũng trầm xuống. Vừa rồi hắn còn coi La Chinh là người mình, không ngờ đến thể diện của Điện chủ hắn cũng không cho.
Trong mắt phần lớn đệ tử Vân Điện, thậm chí là trong mắt phần lớn võ giả Trung Vực, Ninh Vũ Điệp là sự tồn tại giống như một nữ thần cao cao tại thượng.
Nếu nói không có lòng ái mộ, vậy đó chắc chắn là giả. Có điều đa số đệ tử đều giấu phần tâm tư đó ở nơi sâu nhất trong trái tim. Dù gì thì xét về thực lực hay địa vị đều cách biệt quá xa, làm gì dám biểu lộ chút gì?
Hiện giờ lại nhảy ra một tên La Chinh, còn là đệ tử của Vân Điện bọn họ mà dám đứng trước đám đông làm mất thể diện của Ninh Vũ Điệp, đám đệ tử của Vân Điện sao có thể nhịn được.
“Nếu như gặp phải ta trên võ đài, ta tuyệt đối sẽ không nương tay!” Sắc mặt Hiên Viên Hiểu âm trầm nói.
Rút thăm trên đài ngọc là tùy cơ, cho dù là đệ tử cùng tông môn sau khi rút trúng cũng buộc phải tỉ thí, trừ phi hai bên nhận thắng thua theo tính chiến lược, một người trực tiếp bỏ đấu là được.
Võ giả trên khán đài và võ giả của vài tông môn khác cũng thi nhau bàn luận.
Bọn họ cũng không ngờ La Chinh lại trực tiếp ngỗ nghịch với Điện chủ Vân Điện. Có điều đó là chuyện nội bộ của Vân Điện, ngoài việc mắng La Chinh rắm thối ra thì bọn họ cũng không nói được gì nữa.
Đám người lão Tiêu cũng càng thấy kì lạ. Rốt cuộc La Chinh này và Ninh Vũ Điệp có quan hệ gì?
Khi La Chinh tiến hành vòng đấu loại, Ninh Vũ Điệp đích thân tới quan sát toàn bộ quá trình khảo hạch, xong rồi còn nhờ bọn họ đừng nói với La Chinh là nàng từng đến.
Bây giờ xem ra, quan hệ của Điện chủ Ninh Vũ Điệp này với La Chinh hình như không hòa thuận. Rốt cuộc là đang diễn kịch gì?
Nhìn không hiểu nổi, lão Tiêu lắc đầu, lại lần nữa lay động đài ngọc. Sau khi lấy ra hai tấm Minh bài liền kéo cuống họng hét: “Võ giả độc lập Triệu Chí Bình đấu với Hắc Mộc Nhai, Kiều Vũ!”
Đại hội võ đạo áp dụng quy tắc đấu vòng tròn, tiết tấu của trận đấu rất nhanh.
Trận đầu và trận thứ hai thì là cục diện một bên, trận thứ ba thì đánh một cách khó phân thắng bại. Triệu Chí Bình và Kiều Vũ đều là võ giả Thần Đan Cảnh sơ kì, tu vi của hai người ngang nhau, thực lực cũng tương đương, trận đấu tiếp diễn hết một tuần hương thì Kiều Vũ cuối cùng cũng lấy ưu thế nhỏ bé để chiến thắng.
Trận thứ tư…
Trận thứ năm…
Trận thứ sáu…
Võ giả thắng sau mỗi trận đều có thể rút một tấm thẻ, nhưng khiến người khác thấy kì lạ chính là gần như đều là thẻ miễn đấu, không một ai rút được thẻ khiêu chiến.
Vốn dĩ mọi người cho rằng xác suất rút được thẻ miễn đấu và thẻ khiêu chiến là 50:50, hiện giờ xem ra xác suất này nhỏ đến bất ngờ.
Cuối cùng lão Tiêu mới ra mặt giải thích. Thì ra chỉ có khoảng một phần năm xác suất mới có thể rút được thẻ khiêu chiến.
Ngoài trận mở đầu và trận thứ hai của La Chinh và Công Tôn Trấm còn coi là kịch liệt thì mấy trận tỉ thí phía sau hơi trầm lắng. Bởi vì đại hội võ đạo không có quy tắc ràng buộc, cho dù giết chết đối phương cũng không cần gánh bất kì trách nhiệm gì, nên võ giả hai bên càng thận trọng hơn.
Muốn lao lên vị trí cao hơn thì phải giữ thực lực đến cuối cùng, nếu liều mạng với người hiện tại, tổn thương nguyên khí, thậm chí còn có khả năng gãy chân gãy tay, vậy thì còn cơ hội nào vào tốp mười?
Với bản sắc thổ hào, Thiên Hạ Thương Minh đều chuẩn bị một phần lễ mọn cho tất cả võ giả tham gia đại hội võ đạo. Phần lễ mọn đó chắc chắn sẽ không “mọn”, nhưng nếu so với phần thưởng của những người nằm trong tốp mười thì như vậy là quá “mọn”…
Rất nhiều võ giả không hề hi vọng xa vời về việc có được Thăng Long Đài. Ví dụ như những võ giả độc lập kia có bản lĩnh lấy được Thăng Long Đài thì e là cũng không còn mạng để dùng. Vì vậy mục tiêu của bọn họ chính là lọt vào tốp mười!
Khi đến trận thứ bảy, không khí của cả đấu trường đột nhiên được đốt lên, toàn sân sôi trào một trận.
“Vân Điện, Tông Mạc Tà đấu với Hư Linh Tông, Tư Đồ Hạo Nhiên!”