Thôi Duẫn không để ý, gạt những mảnh vỡ Huyền Băng Bắc Cực ra, cầm món đồ xinh đẹp ấy trong tay, mỉm cười: “Thứ ta muốn tặng cho Điện chủ Vân Điện chính là cái này!”
Đó là một cái mũ màu vàng nho nhỏ, hào quang màu vàng nở rộ trong tay Thôi Duẫn khiến cho người ta cảm thấy chói mắt. Càng khiến người khác chú ý chính là bên trên còn được khảm ba viên tinh thạch. Ba viên tinh thạch màu trắng kia không được cắt thành nhiều mặt, nhưng chỉ cần ánh sáng mặt trời hơi chiếu xuống là đã tản ra tia sáng trắng nhàn nhạt. Mà bên cạnh cái mũ vàng này cũng được đính thêm ba chiếc lông chim.
Nếu như cái mũ nhỏ này chỉ được tạo ra từ vàng và bảo thạch bình thường thì trong mắt võ giả nó không đáng một đồng, tuỳ tiện tìm một viên đá chân nguyên cũng có thể mua được một đống đồ chơi y như thế, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. So ra thì giá trị vẫn kém hơn một phần mười của một mảnh vụn nhỏ Huyền Băng Bắc Cực.
Có điều nếu Thôi Duẫn đã đặt thứ này bên trong Huyền Băng Bắc Cực thì tất nhiên giá trị của nó không thể nào lại thấp hơn Huyền Băng Bắc Cực được!
Phần lớn võ giả đều không hiểu ra sao, bọn hắn không nhận ra thứ này.
Có điều trong sân có nhiều người như vậy nên vẫn luôn có người có kiến thức rộng rãi. Bỗng nhiên có người hô lên: “Đây là Thiên Vũ Thánh Quan của Bắc U Cung!”
“Bắc U Cung? Không phải là thế lực ở Bắc Cực đã bị diệt rồi hay sao?”
“Đúng! Ta cũng nhớ đã xem bức tranh vẽ Thiên Vũ Thánh Quan, đây là một thánh khí!”
“Năm đó thánh nữ của Bắc U Cung từ trên xuống dưới toàn là thánh khí, sau khi trang bị đầy đủ thì thánh nữ giao đấu với tứ đại Thần Quốc, cuối cùng bị thương thất bại! Một bộ thánh khí kia của nàng cũng bị tứ đại Thần Quốc phân chia gần như không còn, chỉ có Thiên Vũ Thánh Quan đã biến mất. Người của tứ đại Thần Quốc gần như đào hết Bắc U Cung lên một lần nhưng cũng không tìm thấy được Thiên Vũ Thánh Quan này. Không ngờ nó lại ở trong tay của Thôi Duẫn? Cái này… có hơi khó tin!”
Huyền khí, linh khí, tiên khí, thánh khí…
Trong Trung Vực, số lượng tiên khí có rất nhiều, vũ khí trong tay những đại tông chủ cơ bản đều là tiên khí thượng phẩm, nhưng còn số lượng thánh khí thì lại cực kỳ ít!
Bây giờ trong Trung Vực có tổng cộng ba món thánh khí.” Thiên Hồn Phiên” của Hư Linh Tông, “Quang Âm Đồng Tiền” của Thiên Hạ Thương Minh và “Vô Danh Giới Đao” trong tay Thôi Tà.
Những món thánh khí này đều được biết đến. Về phần trong tay những người khác có thánh khí hay không thì không thể nào biết được.
Một món thánh khí bình thường có thể liên quan đến hưng suy của cả một tông môn.
Bởi vì đám võ giả đều tin rằng, một món thánh khí ra đời thì theo đó khắp nơi cũng sẽ có cơ duyên cực lớn. Trong thánh khí ẩn chứa số mệnh lớn, cho dù không sử dụng món thánh khí này, mà đặt trong tông môn thờ phụng cho thật tốt thì cũng sẽ mang số mệnh lớn đến cho tông môn.
Ví dụ như Hư Linh Tông có được Thiên Hồn Phiên, đệ tử thiên tài của Hư Linh Tông bọn họ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, cứ qua một đoạn thời gian là sẽ nhảy ra thêm không ít thiên tài. Thiên Hạ Thương Minh thì khỏi cần nói. Mặc dù thế lực ngầm phía sau bọn họ không thể để người ngoài biết được, nhưng những năm này sự phát triển không rõ ràng của Thiên Hạ Thương Minh cũng khiến người khác nhìn thấy rõ.
Về phần Đông Tà Vương – Thôi Tà thì lại càng khoa trương hơn. Lấy thân phận võ giả độc lập, dựa vào thanh Vô Danh Giới Đao kia, lớn mạnh trở thành người đứng đầu Trung Vực!
Có thể có được một món thánh khí, chính là mộng tưởng của rất nhiều tông môn. Dù sao uy lực của bản thân thánh khí cũng chỉ là thứ yếu, mấu chốt là món thánh khí này có thể mang đến số mệnh cho tông môn!
“Thánh khí… Ôi trời ơi xa xỉ quá. Vì sao ta không phải con trai Thôi Tà chứ!”
“Phá của! Đúng là phá của quá. Một món thánh khí mà cứ chắp tay tặng người như thế!”
“Có điều Thôi Duẫn lấy món thánh khí này tặng cho điện chủ Vân Điện là có ý gì? Nhìn trúng Ninh Vũ Điệp à?”
Võ giả trên khán đài cũng đang thảo luận rất nhiệt tình.
Đám người Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu, cũng đang cau mày, quan sát biến cố trên đài cao.
Dù nói Thôi Duẫn không thù không oán gì với đám người Hoa Thiên Mệnh, nhưng có điều lại có thù với La Chinh! Hoa Thiên Mệnh biết rất rõ chấp niệm của La Chinh. Chỉ cần La Chinh càng phát triển, chỉ sợ giữa hắn và Thôi Tà nhất định sẽ xảy ra một trận chiến… Chỉ là không biết trận chiến này phải chờ tới năm nào tháng nào mà thôi.
Mặc dù Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu không giúp được gì, nhưng bọn họ sẽ luôn đứng về phía La Chinh. Huống chi bản thân Thôi Tà cũng vừa chính vừa tà, con của hắn cũng không khá hơn chút nào, không biết hắn ra tay tặng món thánh khí này là có ý gì?
Tông chủ Huyết Mộc Nhai – phu nhân Độc Huyết, và Huyền Âm lão nhân của Huyền Âm Quán, cùng với Hắc Nha của Hắc Sơn Tông, trong lòng mỗi người cũng vô cùng hâm mộ. Trong đó người ghen tị nhất chính là phu nhân Độc Huyết. Bà ta và Ninh Vũ Điệp đều là phận nữ, cũng tự cho rằng khuôn mặt và dáng vóc của mình không thua gì Ninh Vũ Điệp, vì sao tên Thôi Duẫn kia lại muốn đưa một món đồ như vậy cho Ninh Vũ Điệp cơ chứ?
Tư Diệu Linh đứng sau lưng Thôi Tà nhìn Thiên Vũ Thánh Quan, trên mặt cũng toát ra vẻ không phục. Một món thánh khí tốt như thế mà Thôi Tà lại không tặng cho mình mà lấy ra tặng cho người khác. Cũng vì chuyện này mà nàng và Thôi Tà đã từng xích mích cãi nhau.
Thôi Duẫn thản nhiên cười nói với Ninh Vũ Điệp: “Hư Linh Tông chính là tông môn ngũ phẩm, bọn hắn có được thánh khí của riêng mình. Thế lực của Thiên Hạ Thương Minh thì lại càng vượt qua ý nghĩa của ngũ phẩm. Vân Điện là thế lực lớn đứng thứ ba ở Trung Vực ta, là tông môn tứ phẩm đứng đầu, nếu không có món thánh khí thuộc về mình, chỉ sợ nói không ai nghe.”
Ninh Vũ Điệp nhìn chằm chằm vào món Thiên Vũ Thánh Quan kia, đôi môi xinh đẹp há ra thật to, trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười: “Thánh khí đối với tông môn mà nói, tất nhiên là vô cùng quan trọng. Vân Điện chúng ta cũng rất muốn có một món thánh khí như vậy. Có điều, Vân Điện ta có thánh khí hay không, cần ngươi quan tâm làm gì? Ngươi cũng không phải là người của Vân Điện ta, sao lại muốn tặng cho ta Thiên Vũ Thán Quan? Một mối nhân tình lớn như vậy, ta cầm thì chẳng phải phỏng tay quá?”
Nghe thấy lời nói của Ninh Vũ Điệp, Thôi Duẫn mỉm cười, quay người chắp tay về phía phần đông tông môn, sau đó nói với Ninh Vũ Điệp: “Với tư cách là võ giả, chúng ta không chú trọng đến những lễ nghi phiền phức của đám người phàm kia. Ta muốn mượn cơ hội đại hội võ đạo lần này, cầu hôn với nàng!”
Ninh Vũ Điệp lập tức ngây ngẩn cả người, nháy mắt một cái: “Có ý gì?”
Trên mặt Thôi Duẫn toát ra vẻ tự tin mãnh liệt, mơ hồ được di truyền khí phách của cha hắn: “Ta muốn ngươi trở thành người phụ nữ của ta!”
“Ồ…”
Không khí trên đấu trường lại bùng nổ một lần nữa.
So với người bình thường, tuổi thọ của võ giả lên đến mấy trăm năm, thậm chí còn hơn một nghìn năm, hôn nhân giữa các võ giả hoàn toàn không cần nhiều lễ nghi phiền phức như vậy làm gì, cũng không cần bà mối làm mai, bình thường đều vô cùng thẳng thắn.
Có điều Thôi Duẫn cũng lợi hại thật, vậy mà lại tự mình đi cầu hôn Điện chủ Vân Điện ở đại hội võ đạo?
Mặc dù cha hắn là người đứng đầu Trung Vực, thế nhưng sự chênh lệch giữa Thôi Duẫn và Ninh Vũ Điệp cũng không phải chỉ nhỏ một chút thôi!
Thôi Duẫn cũng chỉ là một vị võ giả Thần Đan Cảnh trung kỳ, trong Trung Vực cũng được xem là cường giả, nhưng cũng không được tính là cường giả tuyệt thế!
Thế nhưng Ninh Vũ Điệp đã là võ giả Hư Kiếp Cảnh, cho dù nàng tu luyện Cửu Thiên Huyền Nữ Tâm Kinh, cần tán tu vi, bây giờ chỉ mới tiến vào Hư Kiếp Cảnh sơ kỳ, nhưng không bao lâu nữa là nàng có thể khôi phục lại Hư Kiếp Cảnh hậu kỳ rồi. Đó chính là cường giả đứng đầu trong Trung Vực đấy. Có thể nàng yếu hơn Thôi Tà, nhưng cũng không phải là người mà Thôi Duẫn có thể với tới!
Võ giả cầu hôn, không nói địa vị, không nói tiền tài, không dùng bà mối, không chú trọng môn đăng hộ đối, nhưng lại chú trọng đến thực lực!
Một tên võ giả Thần Đan Cảnh như ngươi, chạy đi cầu hôn với Hư Kiếp Cảnh – Ninh Vũ Điệp? Mặc dù mang theo một món thánh khí thì như vậy cũng mặt dày quá rồi nhỉ?
Huống chi Ninh Vũ Điệp chính là nữ thần trong suy nghĩ của biết bao võ giả?
Một câu “trở thành người phụ nữ của ta” của Thôi Duẫn, trong nháy mắt đã chọc vào hơn mười vạn võ giả trên khán đài rồi.
“Ỷ vào cha mình thì cho rằng phụ nữ trong thiên hạ này đều là của người à? Ngươi thật không biết xấu hổ!”
“Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Sao mà một món thánh khí đã mang Ninh Vũ Điệp đi được cơ chứ!”
“Bàn tính này của hắn gõ cũng vang thật. Thu Ninh Vũ Điệp vào tay, thuận tiện còn thêm một tông môn tứ phẩm đứng đầu như Vân Điện. Haha, một món thánh khí… Vụ mua bán này có lời quá!”
Mặc dù thực lực của đám võ giả này rất yếu, nhưng trong lòng bọn họ vẫn có một cán cân. Tên Thôi Duẫn này thật không biết xấu hổ, nhất thời các loại lời nói khó nghe đều vang lên từ trên khán đài.
Có lẽ là vì mấy lời này đúng là vô cùng khó nghe, nên Thôi Duẫn nghiêng đầu lại lạnh giọng nói: “Các ngươi nói hươu nói vượn gì đấy! Muốn chết phải không?”
“Nói thì sao? Ngươi không biết xấu hổ!”
“Giữa thiên hạ này, có người nào biết buôn bán hơn ngươi không? Cho rằng người khác ngốc à?”
“Cha ngươi ngang ngược là có đạo lý, vì cha ngươi có thực lực như thế, ngươi thì ngang ngược cái rắm gì! Nếu không có cha ngươi, thì nào ai con mọe nó biết ngươi là ai chứ!”
Mặc dù có Đông Tà Vương ở đây, nhưng phần lớn võ giả cũng cho rằng Thôi Duẫn sẽ không dám ra tay ở chỗ này, dù sao nơi này cũng là đại hội võ đạo. Huống chi, chẳng lẽ Thôi Duẫn hắn và Thôi Tà dám giết hơn mười vạn võ giả ở đây sao? Thiên Hạ Thương Minh không thể nào ngồi yên không quản được. Mọi người bảy mồm tám lưỡi thảo luận, không sợ uy hiếp của Thôi Duẫn một chút nào.
Trên mặt Ninh Vũ Điệp hiện lên một nụ cười khẽ, liếc nhìn về phía Thôi Tà bên kia rồi lập tức nhìn chằm chằm Thôi Duẫn, vẻ mặt sắc bén lạnh lùng: “Cha ngươi để ngươi làm như vậy sao? Lúc trước các ngươi muốn La Yên còn chưa đủ à? Cho rằng Vân Điện chúng ta là cái gì hả? Còn nữa… ngươi xứng với ta sao?”
Lúc trước Thôi Tà mở miệng một lần, vì Vân Điện không muốn đắc tội với Thôi Tà nên mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn đưa La Yên sang đó.
Bởi vì chuyện này, Ninh Vũ Điệp và La Chinh đã có khoảng cách, nàng vẫn vô cùng hối hận. Không ngờ rằng vấn đề này còn chưa yên, mà thằng con trai của Thôi Tà đã chạy tới cầu hôn với mình rồi. Đây đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ mà.