Bách Luyện Thành Thần

Hắn đã lĩnh ngộ quy tắc hệ Phong được tám phần, hơn nữa cũng không chỉ tu luyện công pháp hệ Phong, mà đồng thời, hắn còn nắm giữ một loại quy tắc khác. Nói cách khác thì hắn đồng thời tu luyện hai hệ quy tắc!

Chẳng qua Thôi Duẫn cũng không có hứng thú đi khoe khoang thành tựu mà hắn đạt được ở quy tắc, lúc này Thôi Duẫn chỉ có một mục đích, chính là giải tỏa.

Thấy Thôi Duẫn như một con dã thú xông lại, vẻ mặt Hiên Viên Hiểu biến đổi, trường kiếm trong tay nhẹ nhàng chỉ xuống đất, sau đó cổ tay chợt nâng lên.

“Thủy Long Quyển!”

“Vù vù...”

Một con rồng nước thình lình bay lên từ dưới võ đài, bổ nhào về phía Thôi Duẫn.

Tốc độ của Thủy Long Quyển cực nhanh, chỉ sợ dù một tòa thành cũng có thể lập tức bị nó đánh sập. Nhưng thân hình Thôi Duẫn không hề dừng lại, cũng không có ý tránh né, cứ như vậy vọt thẳng tới Thủy Long Quyển.

Lúc Thôi Duẫn va chạm với Thủy Long Quyển, hai tay hắn ta đan xen nhau, bắt đầu vặn xoắn Thủy Long Quyển này.

Thủy Long Quyển ẩn chứa sức sát thương lớn vậy, mà trước mặt Thôi Duẫn lại không chịu nổi một đòn. Thôi Duẫn gần như nhận lấy toàn bộ sức sát thương của Thủy Long Quyển rồi lao thẳng đến trước mặt Hiên Viên Hiểu.

“Chết đi!”

Một tay của Thôi Duẫn chụp vào Hiên Viên Hiểu.

Đúng vào lúc này, Hiên Viên Hiểu giậm chân, lại là một luồng nước khuếch tán ra. Ngay khoảng khắc luồng nước kia khuếch tán đã đẩy vị trí của Thôi Duẫn về phía sau. Một cú vồ này của Thôi Duẫn rơi vào khoảng không. Thế nhưng hắn không hề để ý chút mánh khóe này của Hiên Viên Hiểu mà lại chộp Hiên Viên Hiểu một lần nữa.

Lúc này Hiên Viên Hiểu lăn một vòng ngay tại chỗ, liền tránh được cú vồ của Thôi Duẫn.

Sau khi đứng dậy, trường kiếm của Hiên Viên Hiểu quét ngang, một tay cầm kiếm, một tay miết lên chuôi kiếm, nhắm mắt lẩm bẩm: “Lấy sức mạnh của thần biển, ban cho thân thể ta, dùng ý niệm của dòng nước tinh khiết, bám vào ý niệm ta…”

“Không có cơ hội đâu!” Vẻ mặt Thôi Duẫn bình thản, gió nhẹ quét qua một cái, bóng dáng cũng đã bay tới trước mặt Hiên Viên Hiểu, hắn tiện tay vồ: “Chết đi!”


Dục tốc bất đạt, Thôi Duẫn căn bản cũng không đường đường chính chính chống lại Hiên Viên Hiểu. Hiện giờ hắn chỉ muốn hành hạ Hiên Viên Hiểu đến chết để giải tỏa nỗi bất mãn trong lòng mình.

Nhưng mà Hiên Viên Hiểu là đệ tử đứng đầu Vân Điện, cũng không phải không chịu nổi một đòn của Thôi Duẫn.

Đối mặt với cú vồ của Thôi Duẫn, trường kiếm của Hiên Viên Hiểu trở tay bắn lên!

Cho dù thực lực Thôi Duẫn mạnh hơn Hiên Viên Hiểu rất nhiều, nhưng hắn cũng không phải La Chinh, không có thân thể biến thái nên hắn không thể tay không đón kiếm của Hiên Viên Hiểu.

Thôi Duẫn chỉ đành lui về phía sau.

Chẳng qua Thôi Duẫn lui về phía sau thì cũng không có nghĩa là hắn bỏ qua lần tấn công này. Sau khi tránh được một kiếm này của Hiên Viên Hiểu, một luồng gió lốc uy phong quấn lấy Thôi Duẫn, sau đó bóng dáng hắn cũng biến mất trong gió.

“Phong Chướng!”

Chỉ khi lĩnh ngộ quy tắc hệ Phong đến một trình độ tương đối thì mới có thể thi triển ra Phong Chướng, giấu mình trong gió.

Hiên Viên Hiểu không rõ ràng lắm, nguy hiểm đang ở đâu trong cơn gió kia?

Trường kiếm trong tay hắn hướng xuống đất rồi vạch ra một vòng, sau khi mũi kiếm rời khỏi mặt đất thì những gợn sóng bắt đầu không ngừng khuếch tán.

Sau khi làm những gợn sóng kia khuếch tán ra, Hiên Viên Hiểu liền thấy bên phải hắn có không ít gợn sóng đang trôi dạt.

“Bên này, phá cho ta!”

Hiên Viên Hiểu chém ra một kiếm. Đúng lúc này, bên tai lại vang lên một tiếng nói: “Ngươi đã đoán sai, huống chi… Ta cũng không có hứng thú chơi trốn tìm với ngươi.”

Nghe thấy tiếng nói, Hiên Viên Hiểu liền nhảy về phía bên phải. Nhưng chậm rồi, Thôi Duẫn đã vồ tới.


“Xoẹt xẹt!”

Cho dù Hiên Viên Hiểu kịp thời kéo giãn khoảng cách với Thôi Duẫn, nhưng nửa cánh tay vẫn bị những đao gió thật nhỏ trong tay Thôi Duẫn cắt nát, nửa cánh tay này của hắn coi như bị phế!

Có thể tiến vào Thần Đan Cảnh thì phải là người có tâm tư cứng cỏi đến cực điểm. Đời này không biết Hiên Viên Hiểu đã trải qua bao nhiêu nguy hiểm. Giờ đây hắn chịu đựng nỗi đau nhức kịch liệt truyền đến từ cánh tay, nhanh chóng lui về phía sau, dùng tay kia bắt đầu vung kiếm.

“Vù vù...”

Lại là một hồi gió mát quét qua. Còn không đợi Hiên Viên Hiểu giơ kiếm lên, Thôi Duẫn đã đến trước mặt hắn, một lần nữa vồ tới.

“Keng!”

Kiếm của Hiên Viên Hiểu rơi trên mặt đất, hai cánh tay đều bị phế.

“Giãy giụa có ích sao?” Thôi Duẫn cười lạnh, giơ hai tay lên, đao gió màu xanh bắt đầu tuôn ra cuồn cuộn: “Không chơi nữa. Ngươi vẫn nên đi chết đi.” Sau đó liền đập tới Hiên Viên Hiểu!

Trên đại hội võ đạo không cấm việc giết người, chẳng qua điều kiện tiên quyết là đối phương cũng không nhận thua.

La Chinh cẩn thận từng li từng tí như vậy, chính là sợ làm Tư Diệu Linh cảnh giác. Nhỡ đâu Tư Diệu Linh nhận ra được là mình muốn giết cô ta, chỉ cần cô ta nhận thua thì kế hoạch của mình liền sụp đổ.

Tình huống hiện tại của Thôi Duẫn cũng giống như vậy. Hắn vốn không muốn cho Hiên Viên Hiểu cơ hội nhận thua, cho nên sau khi phế bỏ hai tay Hiên Viên Hiểu liền lập tức ra sát chiêu.

Đúng lúc vạn phần nguy hiểm này, Hiên Viên Hiểu cắn răng một cái, lập tức cắn đầu lưỡi, thiêu đốt tinh huyết của mình.

Cùng lúc tinh huyết bị thiêu đốt, hắn thúc giục chân nguyên của mình tạo thành một màn nước màu xanh đậm bao quanh người, chắn Thôi Duẫn bên ngoài.


“Phá…!”

Những màn nước màu xanh đậm này quả thật không chịu nổi một đòn trước mặt Thôi Duẫn, nhưng vẫn có hiệu quả trì hoãn công kích của hắn.

Đúng lúc này, Hiên Viên Hiểu mới tận dụng một cơ hội mình vừa lấy được, kéo giãn khoảng cách với Thôi Duẫn, lui đến mép võ đài.

“Ta nhận thua!”

Nghe được lời của Hiên Viên Hiểu, lão Tiêu liền loại bỏ kết giới, đi tới trước mặt hắn.

Mà lúc này đây Thôi Duẫn rõ ràng còn chưa xả giận đủ, xông tới trước mặt lão Tiêu, nhe răng cười nói: “Đại hội võ đạo, tất cả sống chết đều theo ý trời, há có đạo lý nhận thua?” Hắn vẫn muốn ra tay đánh chết Hiên Viên Hiểu.

“Đủ rồi!” Sắc mặt lão Tiêu trầm xuống, ngăn trước mặt Thôi Duẫn.

Lão Tiêu dù sao cũng là cường giả Hư Kiếp Cảnh, Thôi Duẫn còn chưa thể vượt qua một cấp bậc để khiêu chiến nên chỉ có thể từ bỏ. Tuy trong lòng hắn nóng nảy, nhưng đến một Hiên Viên Hiểu cũng không có để làm thịt, lửa giận trong bụng càng cháy càng to.

“Được rồi. Hai bên đều ra khỏi võ đài, chờ trận khiêu chiến tiếp theo. Thôi Duẫn, ngươi rút thẻ đi!” Râu cá trê của lão Tiêu vểnh lên, cho dù Thôi Duẫn là con trai của Thôi Tà thì cũng không thể phá hỏng quy tắc của đại hội võ đạo!

Thôi Duẫn kiềm chế cơn cáu kỉnh trong lòng, nghe lão Tiêu cho mình rút thẻ thì mắt hắn sáng ngời. Nếu hắn rút thăm được một thẻ khiêu chiến thì có thể trực tiếp khiêu chiến La Chinh.

Nghĩ tới đây, Thôi Duẫn bắt đầu rút thẻ. Sau khi rút ra một thẻ gỗ, hắn lật qua xem xét, phía trên thẻ gỗ lại viết hai chữ “miễn đấu”.

“Cạch cạch…”

Thẻ miễn đấu lập tức bị Thôi Duẫn bóp nát. Căn bản hắn không dùng được thẻ miễn đấu!

Thôi Duẫn lập tức đi thẳng về đài cao, không thèm quay đầu lại.

Thôi Tà nhìn thấy bộ dạng nổi giận đùng đùng của con trai thì chỉ cười: “Con vẫn chưa thể khắc chế được cơn giận của mình.”

“Không phải cha nói con đừng khắc chế sao!” Thôi Duẫn buồn bực nói.

Tâm võ đạo của mỗi người không giống nhau, có vài người càng tỉnh táo thì thực lực phát huy ra càng mạnh, mà có vài người càng phẫn nộ thì lại càng phát huy tốt. Đây chính là những loại hình khác nhau của tâm võ đạo.


Đối với hai cha con Thôi Tà và Thôi Duẫn, càng phẫn nộ thì càng có thể phát huy ra thực lực cực hạn của mình.

Thôi Tà lắc đầu nói: “Ta nói phẫn nộ có thể trở thành động lực của con, thế nhưng con lại để phẫn nộ chi phối đầu óc, vậy nên nó lại trở thành lực cản trở con. Con phải hiểu được phẫn nộ là thế nào, và phải làm sao để lợi dụng phẫn nộ…”

“Cha dạy chí phải.” Thôi Duẫn gật đầu.

Thôi Duẫn đã quyết định, mặc kệ có được ghép cặp đấu với La Chinh hay không, chỉ cần rút được thẻ khiêu chiến đầu tiên thì hắn sẽ khiêu chiến thằng nhãi đó.

Ai ngờ lão Tiêu vừa mới chuẩn bị cho trận thi đấu tiếp theo thì La Chinh bỗng nhiên hô: “Đợi một chút!”

Ninh Vũ Điệp cũng nghi ngờ nhìn La Chinh. Tuy tên nhóc này đã quay về đài cao của Vân Điện, nhưng không biết hắn đang nghĩ gì.

Lão Tiêu hỏi: “Chuyện gì?”

“Ta muốn sử dụng thẻ khiêu chiến!” La Chinh lớn tiếng nói.

“Ngươi muốn khiêu chiến ai?” Lão Tiêu và Ninh Vũ Điệp hỏi gần như cùng lúc.

Mọi người cũng tập trung ánh mắt lên người La Chinh. Đây là người đầu tiên sử dụng thẻ khiêu chiến ở đại hội võ đạo, cũng không biết rốt cuộc La Chinh muốn khiêu chiến ai.

Không phải là khiêu chiến Tư Diệu Linh sao? Ninh Vũ Điệp cau mày nghĩ.

Trong mắt Tiểu Giới của Hư Linh Tông tràn đầy vẻ niềm nở: “Chọn ta đi, chọn ta đi!” Tiểu Giới đợi lâu như vậy mà vẫn chưa đến lượt hắn ra sân nên đã vô cùng buồn bực từ lâu.

“Ta muốn khiêu chiến võ giả độc lập, Thôi Duẫn!” La Chinh lôi thẻ khiêu chiến trong tay ra, chỉ vào đài cao của Đông Tà Vương mà nói.

“Khiêu chiến ta?” Thôi Duẫn hơi sững sờ. Vừa rồi hắn còn nghĩ đến chuyện lấy được thẻ khiêu chiến, sau đó sẽ tiêu diệt La Chinh đây này! Không ngờ suy nghĩ này còn chưa tan, La Chinh đã tự đi khiêu chiến mình?

Nhìn ta có vẻ rất yếu sao? Vì sao ngươi dám khiêu chiến ta?

Tuy nói Thôi Duẫn rất thích La Chinh khiêu chiến mình, thế nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy hơi tức giận…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận