Bách Luyện Thành Thần

Tuy rằng Ý rất nhỏ, rất khó cảm nhận. Thế nhưng linh hồn La Chinh đã trải qua việc rèn luyện, về sau lại lĩnh ngộ cảnh giới Vong Ngã, vô cùng mẫn cảm với Ý cho nên mới có thể cảm nhận được chút Ý này.

La Chinh nghi hoặc. Đây rõ ràng chỉ là một cái đầu bằng đá mà thôi, chẳng phải là vật sống gì. Tại sao có thể tản mát ra Ý cơ chứ?

Nghĩ mãi không thông, La Chinh bèn tạm thời gác lại vấn đề này, cùng mọi người tiến nhập vào Long Thành.

Ở bên trong, khắp nơi đều có những bó đuốc được châm lên bằng dầu hỏa, chúng kịch liệt cháy lên hừng hực, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng "tích tách".

Ánh lửa từ những ngọn đuốc chiếu xuống khiến cả Long Đài sáng rực hẳn lên.

Lục Kiêu dẫn mọi người đến trước một tòa nhà rồi nói:

- Hôm nay mọi người có thể nghỉ ngơi ở đây. Hẳn nhiều người trong số này không phải là lần đầu tiên tiếp nhận nhiệm vụ, biết rõ quy củ làm việc của Long Thành. Nếu như muốn cùng Đế Quân bọn ta liễm sát Đao Trùng, ngày mai hãy chờ ở nơi đây. Còn nếu như muốn tùy ý hành động, vậy tùy thời có thể rời đi!

Nghe được lời Lục Kiêu nói, thần sắc trên mặt của phần lớn đệ tử Thanh Vân Tông đều mỗi người một vẻ.

Trong số đó, có bốn người chủ động bước ra, một người chắp tay với Lục Kiêu rồi nói:

- Đa tạ Lục huynh đệ đã có ơn giải vây, thế nhưng bọn ta vẫn sẽ tự mình hành động.

Lục Kiêu vung tay hào sảng nói:

- Mời!

Bốn người kia quay về phía chúng đệ tử chắp tay một cái, rồi tự động rời đi.

Sau khi bốn người rời đi, càng có nhiều đệ tử Thanh Vân Tông nhao nhao đi theo. Chỉ một lát sau, hơn trăm đệ tử đã rời đi gần như không còn…

Trừ La Chinh ra, cũng chỉ còn có ba người.

Đây là lần đầu tiên La Chinh tham gia vào nhiệm vụ Trùng Triều, hắn không có ai để hợp tác. Hiện tại cùng hành động với Đế Quân cũng không phải là chuyện gì xấu.

Về phần ba người kia, mỗi người đều có lý do riêng.

La Chinh để ý, người thanh niên đã cứu hắn lúc trước cũng ở lại nơi đây.

Nhìn thấy có bốn người ở lại, Lục Kiêu tỏ ra khách khí hơn rất nhiều, hắn nói:


- Mời chư vị vào bên trong!

Nói xong, Lục Kiêu quay người lại, hô lớn với đám binh lính đáng đứng chỉnh tề ở đằng sau:

- Hôm nay nhiệm vụ đã hoàn thành, các huynh đệ có thể tự do hoạt động!

Sau khi binh lính giải tán xong, Liệu Kiêu liền mới bốn người đi vào trong tòa nhà.

Thì ra tòa nhà màu xám tro này là một tửu quán.

La Chinh bước vào trong, chợt ngửi thấy mùi rượu xen lẫn mùi mồ hôi và mùi thuốc lá nồng nặc.

La Chinh và ba đệ tử Thanh Vân Tông không thể không cau mày.

Phản ứng của cả bốn đều nằm trong dự liệu của Lục Kiêu, hắn cười "ha hả" nói:

- Các vị bằng hữu, Đế Quân bọn ta canh giữ Long Thành, sống cuộc sống đầu đao thiểm máu. Sinh hoạt hẳn sẽ không được như Đế Đô, trước tiên ta mong mọi người có thể thứ lỗi cho sự bất tiện này.

Đế Quân trấn thủ ở nơi đây, hàng ngày đều cùng yêu thú chém giết lẫn nhau. Trong loại hoàn cảnh ác liệt này, dù là người nhẫn nhịn, mềm yếu nhất cũng sẽ được ma luyện qua.

- Cái này có đáng là gì, chỉ là nhập gia tùy tục mà thôi. Nếu như muốn an nhàn hưởng lạc, sao ta lại lựa chọn đến nơi đây cơ chứ

Thanh niên bím tóc đuôi ngựa cười nói.

- Tốt rồi, được vậy là tốt rồi.

Sau đó Lục Kiêu tìm đến một cái bàn, ngồi xuống rồi lớn giọng quát:

- Tiểu nhị, đem lên một vò "lão gia hỏa" của các ngươi đi!

Lão gia hỏa mà Lục Kiêu vừa nói, chính là một vò rượu lớn đã được ủ lâu năm. Vò rượu này không biết đã được để bao nhiêu năm, trên thân bình tro bụi dày đặc. Tiểu nhị cũng không lau bụi đi mà đặt vò rượu xuống bàn, cứ như vậy mở nắp ở bên trên ra rồi rót.

"Lão Gia Hỏa" này nhìn bề ngoài chẳng bắt mắt gì, thế nhưng rượu ở bên trong lại tỏa ra hương thơm nồng đậm, ngạt ngào xông vào mũi.

Sau khi tiểu nhị rót đầy rượu, một vài người tùy hứng hớp vài ngụm. Lục Kiêu dường như đã không thể chờ lâu thêm được nữa, nâng chén uống một hơi cạn sạch, sau đó liếm liếm môi nói:

- Ta còn chưa thỉnh giáo đại danh chư vị bằng hữu đây!


Nghe vậy, La Chinh và ba người kia nói ra tục danh của mình.

- La Chinh.

- Triệu Húc Dũng!

- Dương Thái!

- Mạnh Thường Quân.

Sau khi mọi người giới thiệu xong, La Chinh mới biết người bím tóc đuôi ngựa kia tên là Mạnh Thường Quân.

Lục Kiêu nhớ kỹ tên của bốn người, rồi lại nâng chén rượu lên:

- Chư vị đã chịu ở lại giúp Thanh Lam Đội, ta xin đại diện binh lính nói lời cảm ơn!

- Lục Kiêu huynh nói vậy là khách khí rồi. Chúng ta ở lại cũng là vì có thể dễ dàng săn giết Đao Trùng hơn mà thôi.

La Chinh uống xong, đặt chén rượu xuống rồi hỏi:

- Ta nghĩ đi theo Đế Quân sẽ giết được nhiều Đao Trùng hơn chứ, sao chúng đệ tử lại không muốn?

Vốn La Chinh có hơi nghi hoặc, rõ ràng Đế Quân có phương pháp đặc thù riêng để đối phó với Đao Trùng, sao đệ tử Thanh Vân Tông lại không đi cùng? Chẳng lẽ kiêng kị điều gì sao?

Nghe vậy, Lục Kiêu chợt sững người, ngay lập tức liền nói:

- La Chinh huynh hẳn là lần đầu đến Long Thành đúng chứ?

La Chinh nhẹ gật đầu. Sau đó Mạnh Thường Quân chợt nói:

- La Chinh huynh có chỗ không biết rồi. Đệ tử Thanh Vân Tông chúng ta đi săn giết Đao Trùng, đều là bốn, năm người kết thành một nhóm. Như vậy không những đạt được hiệu quả cao, mà thu hoạch của mỗi người cũng được nhiều hơn. Nếu đi cùng Đế Quân, phải thường xuyên hành động theo đội, bị trói buộc hơn rất nhiều. Nhiều khi Đế Quân còn yêu cầu giao một phần Tinh Thạch cho bọn họ, gặp phải loại chuyện này, liệu huynh sẽ chọn tự mình hành động, hay là vẫn đi theo Đế Quân?

Nghe Mạnh Thường Quân giải thích, La Chinh chợt hiểu ra.


Đoán chừng hầu hết đệ tử Thanh Vân Tông đều ngại phối hợp cùng Đế Quân, hiệu suất đạt được quá thấp. Cho nên bọn họ mới không muốn đồng hành cùng Đế Quân.

Chỉ là, có một vài điều Mạnh Thường Quân không nói rõ cho La Chinh biết.

Đó chính là phần lớn đệ tử Thanh Vân Tông đều xem thường Đế Quân. So với đệ tử Bán Bộ Tiên Thiên của Thanh Vân Tông, hay thậm chí là cao thủ Tiên Thiên Bí Cảnh, thực lực của Đế Quân yếu nhược hơn rất nhiều.

Ví như Lục Kiêu, thân là bách phu trưởng, cũng chỉ là Bán Bộ Tiên Thiên mà thôi. Mà thủ hạ của Lục Kiêu, càng là ngư long hỗn tạp, Luyện Cốt Cảnh, Luyện Tạng Cảnh, Luyện Tủy Cảnh đều có.

Mặc khác, Đế Quân cũng không vừa mắt đệ tử Thanh Vân Tông cho lắm. Binh lính đều cho rằng đám đệ tử này đều tự cao tự đại, không hề tuân theo kỷ cương luật lệ gì…

Chỉ là, thực lực mà đệ tử Thanh Vân Tông bày ra cũng làm cho Đế Quân rất hoan nghênh. Nếu đám đệ tử đó có thể tạm thời gia nhập Đế Quân, đây cũng là một sự giúp đỡ lớn đối với bọn họ. Đây cũng là lý do vì sao Lục Kiêu muốn mời bốn người bọn họ uống rượu.

- Tại sao Mạnh Thường Quân huynh nguyện ý cùng hành động với Thanh Lam Đội?

Điều này khiến La Chinh cảm thấy rất khó hiểu. Bởi hắn vẫn chưa biết được tình hình của Long Thành, cho nên mới nguyện ý ở lại nơi đây.

Mạnh Thường Quân nhún nhún vai, cười nói:

- Ta đến Long Thành, chỉ là muốn du ngoạn thôi. Không phải vì Tinh Hạch hay điểm tích lũy gì…

Nghe Mạnh Thường Quân giải thích, La Chinh có chút lặng thinh. Hắn đang muốn hỏi tại sao lại không quan tâm đến điểm tích lũy, ngay lúc này, ở bàn bên chợt có giọng nói:

- Hắc hắc, ta nói uy danh của Thanh Vân Tông rất lớn. Mỗi một nhận vật ở nơi đây đều có thể cướp đi tạo hóa của thiên địa. Không ngờ hôm nay lại nhìn thấy một con chim non?

Một giọng nói thô lỗ vang lên.

La Chinh cùng mọi người quay đầu nhìn qua. Vừa lên tiếng là một người có chòm râu dài ngồi ở bàn phía đối diện, đang rung đùi đầy đắc ý.

Mọi người rất nhanh đều hiểu "con chim non" mà người này vừa nói là ám chỉ ai.

Trong cả bốn đệ tử Thanh Vân Tông, Mạnh Thường Quân là Tiên Thiên Bí Cảnh, mà Triệu Húc Dũng và Dương Thái thì đều là Bán Bộ Tiên Thiên. Chỉ có mỗi La Chinh là Luyện Tủy Cảnh mà thôi, hiển nhiên La Chinh chính là "con chim non" rồi.

- Lão Ngô, vừa mới uống có hai chén lại nói lung tung. Ngồi xuống uống rượu đi, đừng đi gây sự nữa!

Lục Kiêu cau mày nói rồi quay đầu nhìn La Chinh:

- Người này uống chút rượu liền không biết họ của mình là gì, cứ hoan hoan hỉ hỉ ăn nói lung tung!

La Chinh nhàn nhạt gật đầu, tỏ ý không hề quan ngại. Từ trước đến nay, hắn không ngại người khác đánh giá thấp thực lực của mình.

Chỉ là, người gọi là lão Ngô kia cũng chẳng thèm để ý tới Lục Kiêu, thậm chí còn rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía La Chinh nói:

- Lục Kiêu, ta nói sai sao? Thanh Vân Tông kia được xưng là đệ nhất thiên hạ, giờ cũng gặp phải khó khăn về nhân tài rồi sao? Lại phái tên tiểu bối Luyện Tủy Cảnh này tới, ngươi nói liệu có buồn cười hay không?


Toàn bộ người trong tửu quán đều buông chén rượu trong tay xuống, ánh mắt đều tập trung về hướng này.

Những người này thường ngày không có thú vui gì tiêu khiển, nay có chuyện náo nhiệt xảy ra, cả bọn đều cảm thấy hứng thú.

Huống hồ gì phần lớn bọn họ đều không vừa mắt đệ tử Thanh Vân Tông. Lão Ngô kia tìm đến đệ tử Thanh Vân Tông để gây sự, đối với bọn họ đúng thực là một chuyện kinh hỉ.

Lục Kiêu vì muốn ổn định lại tình hình, một mặt quát lớn lão Ngô. Mặt khác quay lại nhìn La Chinh nói:

- La Chinh huynh đừng nên để trong lòng. Trước đây lão Ngô có chút mâu thuẫn với đệ tử Thanh Vân Tông, bị chọc giận đôi chút, cho nên mới nói như vậy…

- Cái gì mà bị chọc tức? Đám đệ tử Thanh Vân Tông kia cũng đáng để ta động khí sao? Lục Kiêu, ngươi bớt nói năng ba phải ở nơi này đi!

Lão Ngô căn bản không thích cái dáng vẻ này của Lục Kiêu, ngay sau đó hắn nhìn La Chinh nói:

- Tiểu tử, có gan thì tới đây đánh cùng ta. Để ta nhìn xem đệ tử Thanh Vân Tông khí phách như thế nào!

Đối với hành vi khiêu khích trắng trợn này, La Chinh không hề bị kích động gì.

Hắn tiếp nhận nhiệm vụ giết Đao Trùng, một là muốn tích góp từng tí một điểm tích lũy, mặt khác là rèn luyện bản thân.

Loại tranh chấp vô vị này, hắn không có hứng thú.

Mạnh Thường Quân ngồi ở bên cạnh, mặt đầy vẻ lạnh nhạt, hắn cũng chẳng muốn dây vào loại chuyện này.

Trái lại hai người Triệu Húc Dũng, Dương Thái có chút không nhịn được.

- Nếu muốn thấy khí phách của Thanh Vân Tông, Triệu Húc Dũng ta có thể phụng bồi!

Triệu Húc Dũng chợt mạnh mẽ đứng lên.

- Đế Quân các ngươi đúng là có tiền đồ. Đường đường là một Bán Bộ Tiên Thiên, vậy mà lại đi thách thức La Chinh huynh, một Luyện Tủy Cảnh. Muốn chọn hồng mềm để bóp sao?

Dương Thái mỉa mai nói.

Kỳ thật, Dương Thái nói vậy, chính là ngầm thừa nhận thực lực của La Chinh quá thấp. Tuy Dương Thái thật sự muốn che chắn cho La Chinh, thế nhưng hắn lại cân nhắc đến tâm tình của La Chinh.

Vốn La Chinh không quan tâm, người khác nhìn hắn ra sao cũng được.

Vấn đề là, mấy người này rất có thể sẽ là chiến hữu của hắn trong khoảng thời gian tới. Hắn cũng không nên tỏ ra bản thân quá mức yếu kém. Vì vậy, hắn đứng lên ngăn trước mặt Dương Thái và Triệu Húc Dũng, nói:

- Hai vị huynh đệ, nếu người ta đã muốn nhằm vào La Chinh ta, vậy hãy để chính ta đứng ra giải quyết đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận