Giờ phút này viên đan dược lục phẩm kia đã bắt đầu phát huy hiệu quả. Thuốc tiên trị thương thượng phẩm, chỉ cần chưa chết thì căn bản đều có thể cứu lại được.
Nhưng kinh mạch trong cơ thể Ngao Tường gần như đã bị tổn thương hết cả. Cho dù thân thể hoàn toàn khôi phục thì cũng2khó lấy lại được thực lực trong thời gian ngắn, thậm chí còn có khả năng cả đời đều không thể khôi phục.
Lúc này hắn căn bản không để ý tới tình trạng thân thể mình mà mang vẻ mặt kích động nhìn qua La Chinh. Ngọn lửa hy vọng đã bị dập tắt trong lòng nay lại cháy lên5lần nữa.
Mà đổi lại là ai thì lúc này đều sẽ kích động cả thôi. Kế hoạch đánh chết Tư Diệu Linh của hắn thất bại, như vậy mọi chuyện đều chấm dứt, chuyện này khó có thể cứu vãn được, trừ phi Thôi Tà buông tha cho người yêu Ngao Tường. Nhưng điều này có thể sao?
Vậy mà điều6khiến Ngao Tường không ngờ tới chính là, thì ra cũng có người áp dụng kế hoạch giống hắn!
“Ngươi từ từ tĩnh dưỡng đi.” La Chinh gật đầu với hắn, sau đó mới trở lại đài cao.
Tư Diệu Linh đứng cách đó không xa thấy cảnh này liền nở nụ cười lạnh rồi lại dời ánh mắt về phía võ5đài.
Trên võ đài, Tiểu Giới của Hư Linh Tông đang say sưa kịch chiến với Hoàng Cảnh Long của Huyền Âm Quán.
Cho dù Hoàng Cảnh Long là võ giả Thần Đan Cảnh trung kỳ, còn Tiểu Giới chỉ là Chiếu Thần Chung Cực, thế nhưng từ đầu tới cuối đều là Tiểu Giới áp chế Hoàng Cảnh Long!
Thiên tài cấp3Thần chỉ có mười lăm tuổi này đã thể hiện ra trọn vẹn thực lực khủng bố của hắn.
Dù cho Hoàng Cảnh Long của Huyền Âm Quán dùng đủ loại tuyệt chiêu thì Tiểu Giới vẫn đón đỡ rất thành thạo, bởi vì quá mức nhẹ nhõm nên thậm chí Tiểu Giới còn không sử dụng quy tắc không gian mà hắn vốn kiêu ngạo.
Trận này trôi qua chẳng hề hồi hộp như tưởng tượng. Sau khi kết thúc, Tiểu Giới cũng đi rút thẻ. Không ngờ, vận số của Tiểu Giới cực kỳ tốt, vừa mới rút tấm đầu tiên đã là thẻ khiêu chiến.
“Thẻ khiêu chiến…” Tiểu Giới vẫn còn tính tình trẻ con, ánh mắt nhìn chằm chằm thẻ bài trên tay, sau đó lại nhìn thẳng lên đài cao. Không ngờ hắn lại muốn sử dụng thẻ khiêu chiến này ngay.
“Hắn muốn khiêu chiến ai?”
“Vừa mới lấy được thẻ khiêu chiến đã muốn dùng luôn, tên nhóc này…”
“Thiên tài Hư Linh Tông quả nhiên không thể khinh thường!”
Khi ánh mắt của Tiểu Giới nhìn đến La Chinh, hắn liền chỉ một ngón ta: “Ta muốn khiêu chiến ngươi, La Chinh!”
La Chinh khẽ chau mày.
Mặc dù Tiểu Giới chỉ có tu vi là Chiếu Thần Chung Cực, cũng là đều là thiên tài cấp Thần như Thôi Duẫn, thế nhưng thực lực hình như còn mạnh hơn cả Thôi Duẫn.
Trước khi giao đấu với Tư Diệu Linh, La Chinh không muốn xảy ra bất kỳ sự cố gì, vì vậy hắn lắc đầu, thản nhiên nói: “Ta từ chối!” Sau đó La Chinh lôi một tấm thẻ miễn chiến ra.
Nhìn thấy thẻ miễn chiến trong tay La Chinh, Tiểu Giới nhịn không mà nhếch miệng.
Ngay từ đầu, biểu hiện của La Chinh đã làm Tiểu Giới chú ý. La Chinh liên tiếp đánh bại võ giả Thần Đan Cảnh khiến Tiểu Giới âm thầm liệt La Chinh vào mục tiêu thứ hai trong lòng mình, còn mục tiêu thứ nhất của hắn là Thôi Duẫn!
Thế nhưng trước khi Tiểu Giới giao đấu với Thôi Duẫn, La Chinh lại đánh bại Thôi Duẫn, hơn nữa còn dùng thực lực tuyệt đối đánh vỡ tâm võ đạo của Thôi Duẫn, nên đương nhiên La Chinh liền trở thành mục tiêu thứ nhất của Tiểu Giới.
“Ngươi không dám giao đấu cùng ta!” Tiểu Giới buồn bực nói.
La Chinh thản nhiên lắc đầu, nhưng cũng không chấp tính tình trẻ con của Tiểu Giới. Nếu có cơ hội đi tới cuối đại hội võ đạo này, đương nhiên hắn sẽ giao đấu cùng Tiểu Giới, chỉ là hiện tại chưa phải lúc.
Vì vậy Tiểu Giới chỉ có thể ôm một bụng tức trở về đài cao của Hư Linh Tông, bộ dạng phồng miệng trợn mắt.
“Ài, thật ra ta cũng rất muốn xem La Chinh giao đấu với Tiểu Giới!”
“Một Chiếu Thần Tứ Trọng, một Chiếu Thần Chung Cực, một người mới mười lăm tuổi, người còn lại thì mới qua mười tám. Đám tiểu bối giờ đây cứ người sau lại càng yêu nghiệt hơn người trước.”
“La Chinh sợ ư? Không đến mức vậy đâu. Ta thấy hắn không giống người như vậy!”
La Chinh lợi dụng thẻ miễn chiến từ chối lời khiêu chiến của Tiểu Giới khiến cho phần đông võ giả cảm thấy tiếc nuối. Chẳng qua nghĩ lại, hai người này sớm muộn gì cũng sẽ đấu với nhau một trận, giờ này cũng không gấp lắm.
Điểm trùng hợp là khi lão Tiêu rút thăm lần thứ hai thì lại rút trúng La Chinh!
“La Chinh của Vân Điện đấu với Mông Khoa của Hắc Sơn Tông!” Lão Tiêu tuyên bố.
Mông Khoa của Hắc Sơn Tông cười hắc hắc, thân thể cao lớn đang muốn nhảy xuống khỏi đài cao thì chợt nghe thấy La Chinh nói: “Ta từ chối!” La Chinh đưa ra tấm thẻ miễn chiến thứ hai!
“Tại sao hắn lại từ chối?”
“Chuyện gì vậy? Trên tay La Chinh còn mấy tấm thẻ miễn chiến thế? Hắn định cứ từ chối tiếp như vậy sao?”
“Thực lực của Mông Khoa của Hắc Sơn Tông không coi là quá mạnh, chỉ là Thần Đan Cảnh sơ kỳ thôi, thực lực chẳng bằng Thôi Duẫn, cũng không bằng Tiểu Giới. Không biết vì sao La Chinh phải từ chối?”
Nhưng điều khiến phần đông võ giả càng cảm thấy kỳ lạ hơn chính là, mười ba trận thi đấu kế tiếp đều có hai lần rút trúng La Chinh, thế nhưng cả hai lần này, La Chinh đều sử dụng thẻ miễn chiến. Hắn cứ sử dụng thẻ miễn chiến như một lẽ đương nhiên, cho dù là đối mặt với võ giả độc lập có thực lực thường thường, La Chinh vẫn từ chối xuất chiến.
Mà mười ba trận thi đấu này, Tư Diệu Linh cũng xuất chiến hai lần, sau hai lần chiến thắng, cô ta đã lấy được một tấm thẻ miễn chiến và một tấm thẻ khiêu chiến.
Sau khi lấy được thẻ khiêu chiến, Tư Diệu Linh không sử dụng, mà chờ đợi cơ hội.
Đợi đến lúc La Chinh dùng hết thẻ miễn chiến trong tay, Tư Diệu Linh mỉm cười. Cô ta giơ thẻ khiêu chiến lên cao, dùng chất giọng nhu hòa dễ nghe nói: “Ta chọn khiêu chiến La Chinh. Lần này… ngươi đã không thể từ chối rồi nhỉ?”
Nghe thấy Tư Diệu Linh nói vậy, La Chinh mỉm cười. Hắn dùng hết thẻ miễn chiến chỉ có một mục đích là để Tư Diệu Linh hết băn khoăn mà có thể chủ động khiêu chiến mình.
“Đúng là ta không thể từ chối, nhưng mà, vì sao ta phải từ chối?” Vẻ mặt La Chinh trấn định trả lời rất tự nhiên.
Nói xong hắn đang định bước từ trên đài cao xuống thì giọng Ninh Vũ Điệp từ phía sau truyền đến.
“La Chinh… Cẩn thận…” Ninh Vũ Điệp dặn dò.
La Chinh quay đầu lại nhìn một cái, trên mặt Ninh Vũ Điệp có một tầng băng sương làm cho người khác không nhìn rõ được vẻ mặt, thế nhưng La Chinh lại có thể cảm nhận được nỗi lo lắng của nàng, hắn chỉ gật nhẹ đầu rồi nói: “Ta hiểu.”
Đợi khi La Chinh đi khỏi đài cao, mặt Ninh Vũ Điệp bỗng ủ rũ, nhẹ giọng nói: “Ngươi thật sự hiểu ư…?”
La Chinh đi lên võ đài, cảm thấy trái tim đang đập nhanh hơn, từng cơ bắp toàn thân từ trên xuống dưới đều tiến bắt đầu vào trạng thái hồi hộp nhất.
Hắn đã chờ đợi cơ hội này lâu lắm rồi. Trận chiến này, đối với Ngao Tường, La Chinh hay Tư Diệu Linh mà nói, đều rất quan trọng. Dù sao La Chinh cũng đã phế bỏ tâm võ đạo của Thôi Duẫn, nếu so ra thì Thôi Tà càng hy vọng Tư Diệu Linh có thể xử lý hắn trên võ đài.
Tư Diệu Linh đang định nhảy xuống thì lông mày Thôi Tà bỗng nhiên nhíu một cái: “Diệu Linh, đừng cho hắn cơ hội.”
Tư Diệu Linh quay đầu lại cười nói: “Thôi ca không tin vào thực lực của ta ư? Ta nhất định sẽ giúp Tiểu Duẫn báo thù! Tên nhóc kia nhất định phải chết.”
Tâm võ đạo của Thôi Duẫn bị phá hủy, đối với loại nhân vật như Thôi Tà mà nói cũng không phải là không có biện pháp bù lại, chẳng qua là phải trả một cái giá tương đối lớn mới có thể cải tạo lại tâm võ đạo của Thôi Duẫn, hơn nữa trong quá trình này còn rất phiền phức. Ví dụ như tính tình Thôi Duẫn rất có thể sẽ biến đổi, thậm chí sẽ mất đi một phần trí nhớ.
Bởi vì cải tạo lại tâm võ đạo sẽ liên quan đến linh hồn vốn có và một thứ để gợi nhớ. Đừng nói tới Trung Vực, cho dù là tứ đại Thần Quốc cũng chẳng có ai đủ hiểu biết để đi sâu vào chuyện này.
Thôi Tà không nói gì thêm mà chỉ đưa mắt nhìn Tư Diệu Linh bước chân xuống võ đài.
Chẳng biết tại sao, Thôi Tà luôn có một loại cảm giác kỳ quái, giống như mình là một con mồi bị một tên thợ săn nhìn trúng vậy. Với tư cách là người đứng đầu Trung Vực mà có loại cảm giác này thì thật sự không chân thực cho lắm. Hắn chính là cường giả mạnh nhất Trung Vực, thì ai có thể coi hắn là con mồi?
Bởi vì quần áo của Tư Diệu Linh đã bị Ngao Tường làm nát, nên lúc này cô ta đã thay một bộ áo ngoài màu vàng nhạt, trên mặt là một nụ cười nhạt, nhìn chằm chằm vào La Chinh cười nói: “Có vài chuyện ta nghĩ mãi mà không rõ!”
“Nghĩ mãi mà không rõ cái gì?” Lông mày La Chinh hơi giật.
“Ngươi cố ý dùng hết thẻ miễn chiến trong tay, sau đó chờ ta khiêu chiến ngươi?” Sóng mắt Tư Diệu Linh lưu chuyển, mặt đầy ý cười.
Cô gái này rất thông minh, La Chinh cũng biết rất khó để lừa cô ta. Hắn chỉ có thể cười hắc hắc rồi cười nói: “Bởi vì ta không rút được thẻ khiêu chiến, cho nên chỉ có thể đợi ngươi khiêu chiến ta thôi.”
“Ngươi không sợ chết sao? Có phải ngươi có cùng mục đích với tên nhóc Ngao Tường kia? Lại nói tiếp, ngươi cùng họ với cô gái nhỏ La Yên kia. Nhưng mà, chắc không trùng hợp vậy đâu nhỉ?” Đối với gia thế của La Yên, Thôi Tà cũng chẳng điều tra kỹ làm gì. Dù sao Đông Vực cũng cách Trung Vực quá xa, Thôi Tà không có hơi sức để tự mình đi một chuyến đến Thanh Vân Tông.
Nhưng quan trọng hơn là, Thôi Tà cho rằng trong Đông Vực căn bản không thể xuất hiện sự tồn tại nào có thể uy hiếp được hắn. Dù La Yên có lai lịch gì đi nữa thì một Thôi Tà có thực lực tuyệt đối như vậy cũng chẳng thèm quan tâm, hắn chỉ cần Âm Thể Tử Cực của La Yên là đủ rồi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Thôi Tà không nhớ La Chinh là ai. Dù sao Thôi Tà cũng không thể có ấn tượng quá lớn đối với một con kiến.