La Chinh chậm rãi đáp xuống võ đài, đi về phía Tư Diệu Linh.
Một quyền vừa rồi, sức lực La Chinh bạo phát ra đủ để đập nát toàn bộ xương cốt của Tư Diệu Linh, nhưng vẫn chưa giết chết được cô ta.
Đối với người thường mà nói, bị thương nặng như thế thì có khi thần tiên khó cứu, nhưng đối với võ giả Thần Đan Cảnh thì chỉ cần cứu chữa kịp thời, dựa vào thần đan, thần dược thì loại thương thế nghiêm2trọng này cũng chẳng coi là gì.
Nhưng La Chinh muốn giết chết cô ta!
“La Chinh thắng, quả nhiên là hắn thắng, may mà ta đặt cược cho hắn!”
“Hình như hắn muốn giết chết Tư Diệu Linh! Hắn dám giết sao?”
“Có lẽ không dám đâu, Thôi Tà đang ở bên cạnh nhìn đấy!”
Thấy La Chinh đi về phía Tư Diệu Linh, phần lớn các võ giả đều xì xào bàn tán. Nếu như La Chinh thật sự dám giết Tư Diệu Linh, chỉ sợ vấn đề này sẽ5vô cùng ầm ĩ.
Bàn tay nhỏ bé của Ninh Vũ Điệp nắm chặt khối thủy tinh kia, chân nguyên đã rót sẵn vào trong đó, con mắt phép của thú Tử Liệt đang không ngừng chuyển động. Nàng hiểu rõ Tư Diệu Linh là người La Chinh phải giết chết, cho nên giờ phút này nàng cũng vô cùng lo lắng.
“La Chinh! Rời khỏi võ đài, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, còn nếu ngươi tiến thêm một bước… Chết!” Tiếng Thôi Tà trầm ổn truyền6xuống từ trên đài cao, vóc dáng vạm vỡ của hắn đi tới bên cạnh võ đài, trên nắm tay lóe ra chân nguyên màu vàng.
Đài cao được Thiên Hạ Thương Minh đặc chế từ Huyền Vũ Nham, nhưng Thôi Tà chỉ cần nhẹ nhàng bước đi một bước đã tạo ra một khe hở ngay dưới chân hắn. Sau đó, khe hở này liền xuyên qua đài cao mấy trượng, khuếch tán ra khắp xung quanh.
Chỉ nhẹ nhàng bước ra một bước đã giẫm nát đài5cao, toàn bộ đấu trường đều im lặng như tờ, chỉ có tiếng Huyền Vũ Nham không ngừng nứt toác.
Mấy tông chủ của các đại tông môn cũng là trầm mặc không nói, cho dù là Tiểu Giới vẫn luôn ngây thơ, nhiều lời thì có vẻ cũng cảm nhận được tình thế căng thẳng trước mắt, nên chẳng hé răng nói ra câu nào.
La Chinh dừng lại một bước, liếc mắt nhìn Thôi Tà. Có lẽ… đối với Thôi Tà, Tư Diệu Linh cũng là một3cô gái quan trọng, nhưng xin lỗi, vì La Yên, cô ta nhất định phải chết.
Sau đó La Chinh lại vượt qua không gian lần nữa, trường kiếm sắc bén trong tay lóe lên, một kiếm này La Chinh nhắm thẳng vào cổ Tư Diệu Linh!
“Muốn chết!”
Thôi Tà đánh ra một quyền về phía võ đài.
Thân là người đứng đầu Trung Vực, đã bao nhiêu năm Thôi Tà không trực tiếp ra tay ngay trước mặt người ta, nghĩ cũng biết một quyền này mạnh thế nào!
Một quyền của hắn đánh lên không trung như muốn tát cạn cả nguyên khí trời đất, nắm đấm màu vàng son bay vụt về phía La Chinh với tốc độ không thể tưởng tượng nổi.
Thôi Tà chắc chắn, trước khi La Chinh giết chết Tư Diệu Linh thì hắn đã giết chế La Chinh trước rồi!
Thôi Tà vừa ra tay, tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh.
Người đứng đầu Trung Vực ra tay, hơn nữa mục tiêu của hắn là một tên tiểu bối Chiếu Thần Cảnh, hắn vậy mà lại ra tay với La Chinh!
Nhưng đúng lúc này, bàn tay nhỏ bé của Ninh Vũ Điệp cũng bóp nhẹ một cái, lập tức nghiền nát khối thủy tinh trong tay. Không bị khối thủy tinh kia trói buộc nữa, con mắt phép của thú Tử Liệt bỗng nhiên bắn ra một luồng sáng màu vàng nhạt.
Tia sáng này giống như có thể làm tan vỡ hết tất cả, dùng tốc độ cực nhanh bắn về phía một quyền của Thôi Tà, triệt tiêu quyền đó về với hư vô!
“Tan, tan, tan rồi… Một quyền của Đông Tà Vương đã tan rồi!”
“Là Điện chủ Vân Điện ra tay! Điện chủ Vân Điện chẳng phải còn trẻ tuổi, mà thực lực cũng không xuất chúng sao?”
“Nàng dùng bảo vật. Nếu như ta không nhìn lầm thì là một trong những con át chủ bài Vân Điện, Phá Diệt Pháp Mục của thú Tử Liệt… Trong truyền thuyết là chí bảo có thể lập tức giết chết cường giả Hư Kiếp Cảnh!”
Tình thế đảo ngược như vậy khiến cho phần đông võ giả đều bị áp bức tới mức gần như không thở được. Bọn họ đã không còn cách nào để suy nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, mà chỉ có thể bị động ngồi xem diễn biến.
Thôi Tà hừ lạnh một tiếng, hắn cũng không hề dừng lại, tiếp tục đánh ra một quyền.
Lúc này mũi kiếm của La Chinh đã đặt trên cổ Tư Diệu Linh, mà quyền này của Thôi Tà thì lại đang ầm ầm đánh tới.
Mặt Ninh Vũ Điệp biến sắc. Nàng đang định nhảy xuống võ đài thì lại chợt thấy La Chinh không hề đâm kiếm xuống mà quay đầu cười với Thôi Tà.
Mọi người ở đây đều cho rằng La Chinh hẳn phải chết, thế nhưng hắn lại cười, vậy nên khiến mọi người cảm thấy vô cùng kỳ quái.
“Ầm ầm!”
Một quyền này bắt đầu nổ ra, bộc phát uy thế kịch liệt, thảm nhất phải kể tới đám võ giả ngồi trên khán đài.
Uy lực một quyền này của Thôi Tà đủ sức khiến sông biển cạn khô, núi lớn sụp đổ, gió lớn kéo theo từng luồng khí như vòi rồng quét qua khiến đám võ giả trên khán đài ngã trái ngã phải, cả đám ngã rạp xuống!
Đám Hoa Thiên Mệnh ngồi ở hàng cuối cùng của khán đài, tình hình có vẻ tốt hơn một chút, thế nhưng là bởi đã rời khỏi khán đài, tránh xa tít tắp rồi. Trong đôi mắt bọn hắn toát ra vẻ hoảng sợ, sau đó là vô cùng lo lắng!
Đợi đến lúc uy thế một quyền này của Thôi Tà chậm rãi giải phóng xong, mọi người lại một lần nữa nhìn về phía võ đài thì thấy La Chinh vẫn hoàn hảo đứng đó!
“Chuyện… Chuyện gì vậy? La Chinh chặn quyền này của Thôi Tà?”
“Không thể nào. Cứ cho là nằm mơ thì cũng chẳng thể nào xảy ra được ấy chứ, hắn dựa vào cái gì mà chống đỡ được một quyền của Thôi Tà?”
“Thôi Tà chính là cường giả Sinh Tử Cảnh! Hắn đã vượt qua ba lượt thiên kiếp, có thể so ngang với sự tồn tại của Tiên Nhân, còn La Chinh chẳng qua chỉ là một con kiến mà thôi. Chuyện này không có đạo lý gì hết!”
Vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng La Chinh sắp tan thành mây khói thì hắn lại hoàn chỉnh đứng trên võ đài, một sợi lông, một cọng tóc cũng chẳng hề tổn thương, thậm chí đến ngay cả bước chân cũng không hề động đậy. Chuyện này đúng là khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.
Ninh Vũ Điệp, phu nhân Độc Huyết, Hắc Nha, Thanh Hư đạo nhân và đám Thạch Khắc Phàm, Yên Duyệt Sơn, lão Tiêu đã tránh sang một bên từ lâu, tròng mắt lại càng trừng lớn hơn bao giờ hết!
Đám võ giả trên khán đài đại khái không nhìn rõ cảnh vừa xảy ra, cho nên mới thấy kỳ lạ, không hiểu vì sao La Chinh trúng một quyền của Thôi Tà mà lại không bị tổn thương gì.
Thế nhưng đám cường giả Hư Kiếp Cảnh thì lại nhìn rõ. Quyền vừa rồi của Thôi Tà căn bản không thể nện lên người La Chinh, bởi nó đã bị tầng kết giới trên võ đài chặn lại.
“Chỉ một cái kết giới đã có thể ngăn cản một quyền của cường giả Sinh Tử Cảnh ư?” Ánh mắt Thanh Hư đạo nhân phức tạp.
Bọn họ là các cường giả tuyệt đỉnh hàng đầu nên tư duy cũng không chậm, dù là Ninh Vũ Điệp hay Thanh Hư đạo nhân, hay là Thạch Khắc Phàm thì gần như đều lập tức nghĩ tới chuyện La Chinh vẽ phù văn. Khi sửa chữa phù văn, La Chinh đã từng động tay động chân!
Kết giới được ngưng kết ra từ những phù văn trên võ đài này vốn đã có lực phòng ngự vô cùng kinh người.
Hồi đầu khi thiết kế ra kết giới này, mục đích là để ngăn cản sức mạnh của cường giả Thần Đan Cảnh. Tuy nói đối tượng dự thi trong đại hội võ đạo thường thường chỉ là Thần Đan Cảnh sơ kỳ, còn lần này thì đã tăng lên Thần Đan Cảnh trung kỳ, thế nhưng lực phòng ngự của sáu cái kết giới này được dựng nên theo tiêu chuẩn sức mạnh của Thần Đan Cảnh hậu kỳ!
Dù La Chinh đã vẽ lại các phù văn này một lần, lợi dụng bút pháp hoàn mỹ để kích phát ra uy lực lớn nhất của phù văn thì tối đa cũng chỉ có thể ngăn cản được một đòn của võ giả Hư Kiếp Cảnh sơ kỳ thôi chứ!
Vậy mà lúc này, người đã bước vào Sinh Tử Cảnh, hơn nữa còn vượt qua ba lần thiên kiếp như Thôi Tà đánh ra một quyền, mà rõ ràng lại không thể đánh vỡ kết giới, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Cho dù là đại trận hộ tông của Hư Linh Tông do Phong Quan Ngọc – người được mệnh danh là Phù Văn Chi Tử để lại, thì có lẽ cũng chẳng hơn gì cái này?
Hơn nữa, phù văn trên đại trận hộ tông đều có tới cả vạn đường nét, mấy vạn tấm phù văn hợp lực lại với nhau mới có thể kích phát ra lực phòng ngự trình độ này. Kết giới nho nhỏ của võ đài trước mắt thì có được bao nhiêu tấm phù văn chứ? Cùng lắm thì cũng tới mấy trăm tấm phù văn mà thôi! Hơn nữa vừa rồi La Chinh còn liền một mạch vẽ cả trăm tấm phù văn.
Trong suy nghĩ đám tông chủ, La Chinh lập tức giống như báu vật quý giá nhất!
Đại trận hộ tông thực sự quá quan trọng đối với một tông môn. Nếu bị cường địch tấn công, đại trận hộ tông có thể chống đỡ một thời gian ngắn, không đến mức làm cho cả tông môn bị đối phương đánh cho tan tác.
Tông môn tứ phẩm Hắc Sơn Tông đã từng gặp phải loại chuyện như vậy đấy. Lúc ấy Hắc Sơn Tông có kết thù kết oán với một võ giả Hư Kiếp Cảnh sơ kỳ, võ giả này cũng không phải là đối thủ tông chủ Hắc Sơn Tông, thế nhưng tốc độ bay của hắn lại cực kì nhanh!
Mỗi khi tông chủ Hắc Sơn Tông bế quan hoặc vô tình rời khỏi tông môn thì võ giả kia liền tới làm loạn, khiến cho Hắc Sơn Tông long trời lở đất. Đợi đến lúc tông chủ Hắc Sơn Tông gấp gáp quay về thì võ giả Hư Kiếp Cảnh này đã bỏ trốn mất dạng.
Chỉ là một võ giả Hư Kiếp Cảnh sơ kỳ, vậy mà lại khiến cho một tông môn tứ phẩm khổ không thể tả. Cuối cùng, Hắc Sơn Tông không thể không nhân nhượng cho khỏi phiền toái…
Nếu như có được một đại trận hộ tông thì sẽ vô cùng có lợi trong tình huống này, ít nhất đại trận hộ tông cũng có thể chống đỡ trong một khoảng thời gian tương đối.
Huống chi La Chinh mới chỉ vận dụng hơn trăm bức phù văn… Nếu hắn chế tạo ra đại trận hộ tông từ mấy ngàn, mấy vạn bức, thì không chỉ phòng ngự, mà có khi khởi động thủ đoạn công kích của đại trận này, biết đâu lại đủ để giết chết cường giả Sinh Tử Cảnh?
Dưới sự thôi thúc của cái ý tưởng như vậy, tâm tư đám tông chủ này thế nào thì đoán cái là ra. Ngay cả phu nhân Độc Huyết – người hận La Chinh đến mức nghiến răng nghiến lời cũng dùng ánh mắt muôn vàn quyến rũ của bà ta nhìn về phía La Chinh với bộ dáng rất khát khao.