Bách Luyện Thành Thần

Trong thế giới của võ giả, luật rừng giống như khuôn vàng thước ngọc vậy, được thể hiện hết ở tất cả các mặt.

Thực lực của ngươi đủ mạnh thì ngươi chính là ông trời, tất cả mọi người sẽ cúi đầu trước ngươi. Nếu như ngươi đủ mạnh, cho dù ngươi có chỉ hươu bảo ngựa, đổi trắng thay đen thì cũng sẽ có người phụ hoạ theo ngươi!

Tất cả tiền2tài, quyền lợi, địa vị, cũng phải là người có thực lực mạnh mẽ mới đảm bảo giữ được chúng.

Nếu như võ giả nào có muội muội có Âm Thể Tử Cực, tin rằng hắn cũng cam tâm tình nguyện dâng lên cho Thôi Tà bằng hai tay, chỉ cần có thể cầu được sự che chở của Thôi Tà, hoặc là một chút phần thưởng, vậy thì hắn cũng được lợi5vô cùng.

Nhưng mà hôm nay, người nhỏ yếu giống một con kiến như La Chinh lại đứng trên võ đài đổ nát này, chứng minh hai chữ, tôn nghiêm!

Cho dù Thôi Tà là người mạnh nhất Trung Vực, nhưng La Chinh lại không hề có vẻ cúi đầu. Lúc giết chết Tư Diệu Linh, hắn gần như không do dự chút nào.

Đối mặt với cơn giận của Thôi Tà, trên mặt La6Chinh cũng không hề dao động, ánh mắt nhìn thẳng chằm chằm vào La Yên, muội muội mà hắn quan tâm nhất.

Gió càng lúc càng lớn.

Nguyên khí trời đất cũng rối loạn không yên.

“Rầm rầm…”

Khối Huyền Vũ Nham dưới chân Thôi Tà đã hiện đầy vết nứt từ lâu, giờ phút này đã bắt đầu sụp xuống từng vòng từng vòng một.

Sát ý dày đặc trong cơ thể Thôi Tà đã nổi5lên, như là một ngọn núi lửa sắp phun trào. Sắc mặt La Yên hơi đỏ, bởi vì tay Thôi Tà không tự giác mà dùng sức ghìm chặt cổ nàng. Vì để hít vào nhiều không khí hơn nên lồng ngực của nàng phập phồng rất nhanh.

Thôi Tà không ngờ La Chinh thật sự dám giết Tư Diệu Linh, hình như thằng nhóc này hoàn toàn không biết sợ là gì3thì phải?


Đường đường là người đứng đầu Trung Vực, là cường giả Sinh Tử Cảnh, hắn đã vượt qua đại kiếp Sinh Tử ba lần, vậy mà giờ lại lật thuyền trong mương, thua trên tay một thằng nhóc Chiếu Thần Cảnh! Thậm chí tuổi xương của hắn cũng chỉ mới mười tám, đối với Thôi Tà đã sống mấy trăm năm thì trẻ đến mức ngang với một đứa bé con!

Tay Thôi Tà rất muốn dùng sức bóp lại, chỉ cần hắn dùng sức nhẹ thôi thì cái cổ yếu ớt của La Yên cũng sẽ bị hắn vặn cho nát bấy. Nhưng để gom đủ ba Âm Thể Tử Cực, hắn đã tốn hơn mười năm rồi.

Tư Diệu Linh đã chết, nếu lại giết La Yên thì không biết đại trận Thiên Ma Hợp Hoan còn phải đợi đến bao giờ nữa…

Sinh Tử Cảnh phải gặp đại kiếp Sinh Tử, mà đại trận Thiên Ma Hợp Hoan này chính là thứ giúp hắn đột phá được Sinh Tử Cảnh, là nền tảng để bước vào Thần Hải Cảnh. Nếu không thể tìm đủ ba Âm Thể Tử Cực, rất có thể một lúc nào đó hắn sẽ chết dưới một lần thiên kiếp, sau này cũng không còn hy vọng bước vào Thần Hải Cảnh được nữa!

“Ngươi đã giết Tư Diệu Linh, vậy thì ngươi cũng chết đi!” Thôi Tà đặt La Yên sang một bên, trực tiếp bước xuống đài cao, giẫm một bước lên trên không trung, đi về phía võ đài.

“Thôi Tà huynh, việc này nên suy nghĩ lại!” Trên mặt Thạch Khắc Phàm cũng không còn vẻ cười đùa nữa.

“Ngăn ta thì chết.” Thôi Tà vừa bước từng bước nặng nề trên không trung, vừa lạnh lùng nói.

“Oành oành oành….”

Mấy bức tường băng cao mấy trượng liền xuất hiện bao quanh võ đài. Huyền Băng Đại Kích đặt ngang sau lưng Ninh Vũ Điệp, vẻ mặt nàng đầy vẻ kiên quyết: “La Chinh là đệ tử Vân Điện ta.”

Thôi Tà cười lạnh liếc nhìn Ninh Vũ Điệp: “Nhóc con, ta khuyên ngươi hãy đứng sang một bên. Ngươi… còn chưa đáng để cho ta đánh!”

“Vậy thì sao?” Ninh Vũ Điệp không hề sợ hãi, một con Băng Phượng từ đằng xa bay tới, đậu trên bờ vai của Ninh Vũ Điệp. Con Băng Phượng kia cũng lộ vẻ cảnh giác nhìn chằm chằm vào Thôi Tà.

“Đồ đệ của ta không đáng để cho ngươi đánh, vậy thì sợ rằng bà già này cũng không đáng đúng không?” Một giọng nói già nua truyền đến, sau đó trong không trung xuất hiện một bóng người lưng còng, chống gậy đi đến. Nhịp chân của bà lão này rất chậm, nhưng tốc độ thì lại rất nhanh, chỉ dịch chuyển vài bước đã đến trước mặt Ninh Vũ Điệp rồi.


“Sư phụ…” Nhìn thấy sư phụ đến đây, Ninh Vũ Điệp sợ hãi kêu lên.

Bà lão hung hăng trợn mắt nhìn Ninh Vũ Điệp. Thật ra bà lão vô cùng không hài lòng với cách làm của nàng, dù sao nàng làm như vậy chẳng khác nào là theo phe La Chinh, đẩy cả Vân Điện vào trong hố lửa!

Có điều dù sao Ninh Vũ Điệp cũng là học trò cưng của bà, sống chết của La Chinh, bà không quan tâm, nhưng Ninh Vũ Điệp thì không thể xảy ra chuyện được.

“Ngọc bà bà.” Thôi Tà lắc đầu: “Bà thật sự không đánh lại ta.”

Sư phụ của Ninh Vũ Điệp, Điện chủ đời trước của Vân Điện, cũng là cường giả Sinh Tử Cảnh. Có điều, sau khi Ngọc bà bà tiến vào Sinh Tử Cảnh mới chỉ vượt qua một lần thiên kiếp, huống chi tuổi tác của bà cũng đã cao, khí huyết yếu dần, không thể nào là đối thủ của Thôi Tà được.

Ngay vào lúc đang giằng co thì lại có một giọng nói còn già nua hơn cả Ngọc bà bà xuất hiện: “Đại hội võ đạo, sống chết do trời. Đây là quy định mà Thiên Hạ Thương Minh ta đã lập ra mấy trăm năm nay. Thôi Tà, không phải ngươi không biết quy định này chứ?”

Vì sao Thôi Tà phải bước đi chậm như thế?

Mục đích của hắn chính là muốn thăm dò.

Ở đây người có thể khiến Thôi Tà thật sự kiêng dè một chút chính là Ngọc bà bà, nhưng vẫn còn một người khác chính là ông trùm thiên cổ đã sống hơn một nghìn bảy trăm tuổi của Thiên Hạ Thương Minh!

Về phần Thanh Hư đạo nhân và Quán chủ Huyền Âm Quán thì có lẽ cũng hơi phiền phức đối với Thôi Tà, thế nhưng vấn đề này không liên quan gì đến tông môn bọn họ, bọn họ sẽ không nhúng tay vào làm gì.

Không ngờ rằng vị trùm thiên cổ kia của Thiên Hạ Thương Minh lại ra mặt.


Chân mày Thôi Tà nhíu lại.

Nếu nói về đấu đơn, các tông chủ tông môn tứ phẩm, tông chủ tông môn ngũ phẩm này, cho dù là ông trùm thiên cổ của Thiên Hạ Thương Minh thì hắn cũng chắc chắn thắng được, nhưng để hắn đấu với một đám người thế này…

Chỉ ba Minh chủ mập kia hợp sức lại, Thôi Tà đã thấy hơi phiền rồi, huống chi còn có Ngọc bà bà và lão yêu quái hơn một nghìn tuổi kia tham gia vào nữa?

“Giết người của ta, không phải trả giá ư?” Thôi Tà thản nhiên nói. Hắn đúng là người đứng đầu Trung Vực, nhưng đối mặt với cường giả quanh thành Thiên Khải thì hắn cũng không thể không chịu thua!

“Nợ máu phải trả bằng máu. Có điều, mâu thuẫn trên võ đài, cấm giải quyết ở thành Thiên Khải của ta. Ra khỏi thành Thiên Khải, sẽ không ai ngăn cản ngươi.” Vị lão nhân kia của Thiên Hạ Thương Minh ngồi khoanh chân, trôi lơ lửng giữa không trung. Lão ăn mặc vô cùng giản dị, chỉ một cái áo trắng đơn giản, hơn nữa cái áo trắng này còn được chắp vá rất nhiều mảnh, giống như một bộ quần áo cũ đã mặc rất nhiều năm rồi.

“Vậy à?” Thôi Tà cười dữ tợn một tiếng, bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào Ninh Vũ Điệp cười nói: “Ta rất có hứng tiêu diệt Vân Điện. Thế nào?”

“Đó là chuyện của ngươi.” Lão nhân trả lời.

“Được.” Thôi Tà quay đầu lại, sai hai kẻ tôi tớ đi lên đấu trường khiêng thi thể của Tư Diệu Linh đi, rồi mang La Yên và cô gái còn lại chuẩn bị rời đi.

“Đợi một chút.” Giọng La Chinh lại vang lên.

Thôi Tà nghiên đầu lại, nhìn chằm chằm vào La Chinh.

“Ngươi không giết La Yên đấy chứ?” La Chinh hỏi.

Thôi Tà cười lạnh một tiếng nhưng không trả lời, giống như La Chinh hoàn toàn không có tư cách để hỏi hắn về vấn đề này.

Người rời đi, nhưng áp lực vẫn còn ở lại.

Thôi Tà đơn độc một mình, hôm nay Thiên Hạ Thương Minh và Vân Điện đã đắc tội với hắn, sợ là sẽ bị hắn trả thù.


Vì một thằng nhóc Chiếu Thần Cảnh, có đáng không? Mọi người đều không hẹn mà cùng suy nghĩ về chuyện này.

Sau khi lão Tiêu bỏ kết giới đi, nhìn toàn bộ đấu trường hỗn độn, vẻ mặt cũng vô cùng khó coi. Đấu trường này hỏng thành như vậy rồi, trận đấu kế tiếp còn có thể tiến hành thế nào?

Nhưng mà vừa mới bỏ kết giới xuống, Ngọc bà bà đã loạng choạng bước ra một bước. Chỉ một bước này, Ngọc bà bà đã đến trước mặt La Chinh, cây gậy trong tay quét ngang trên ngực hắn!

“Ầm!”

Trúng một gậy này, La Chinh bay thẳng ra ngoài, đập mạnh lên một bên đài cao, cả người đều bị lún vào trong đó, xung quanh hắn toàn là vết nứt.

“Sư phụ…” Nhìn thấy La Chinh trúng một đòn của sư phụ, Ninh Vũ Điệp kêu lên khe khẽ.

“Thôi Tà không phải loại lương thiện gì, sau này Vân Điện ta chắc chắn phải chịu sự trả thù của hắn, làm sao để giữ được cái mạng này đây? Làm sao để rạng danh cho được?” Ngọc bà bà nổi giận đùng đùng nói.

La Chinh chui ra khỏi cái hố trong đài cao, nghiêm mặt nói: “Lúc đầu chính bà nói với ta, Tư Diệu Linh sẽ xuất hiện ở đại hội võ đạo!”

“Nhưng ta không cho Ninh Vũ Điệp kéo bản thân mình vào! Kéo cả Vân Điện vào!” Ngọc bà bà cả giận.

Ban đầu Ngọc bà bà bảo La Chinh tự mình đi giết Tư Diệu Linh, nhưng không ngờ rằng Ninh Vũ Điệp sẽ xuất hiện!

Nếu không phải Ninh Vũ Điệp muốn đối đầu với Thôi Tà thì Ngọc bà bà đã không thèm ra mặt làm gì. Đúng là La Chinh rất ưu tú! Nhưng so ra thì Thôi Tà càng đáng sợ hơn! Nếu chỉ mỗi Vân Điện thì hoàn toàn không có khả năng chống lại hắn. Sau này nếu hắn tìm đến tận cửa thì Vân Điện của bà phải xoay xở thế nào?

Có điều Ngọc bà bà trách nhầm người rồi. Dù gì thì La Chinh cũng không xin Ninh Vũ Điệp phải ra mặt, mà là Ninh Vũ Điệp nhất định muốn đứng chắn trước mặt La Chinh, đắc tội với Thôi Tà.

Thật ra Ngọc bà bà cũng biết, chuyện hôm nay không thể trách La Chinh được, là Ninh Vũ Điệp không nên ra mặt chen chân vào mới đúng. Thế nhưng từ trước đến nay, bà luôn yêu thương đệ tử này, nên đâu nỡ trút lên người nàng chứ? Vì thế chỉ có thể xả giận lên người La Chinh mà thôi.

Ninh Vũ Điệp cứu La Chinh một mạng, La Chinh lại đỡ giúp Ninh Vũ Điệp một gậy, dù tính đi tính thế nào thì cũng là La Chinh được lời. Nếu như xem một gậy này là Hồng Mông Thiên Cương thì La Chinh càng được lời hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận