Bách Luyện Thành Thần

La Chinh vẫn tự hiểu thực lực của mình lúc này.

Nếu nói về trình độ phù văn, trong Trung Vực này không ai có thể vượt qua hắn được. Thần văn được truyền thừa ở Thượng Giới hoàn toàn không phải là thứ mà thuật phù văn ở Trung Vực có thể so sánh.

Thế nhưng nói về nói về thực lực, đứng trước mặt đám trưởng lão Hư Kiếp Cảnh này, đứng trước mặt Ninh Vũ Điệp, trước mặt Ngọc bà bà và Thôi Tà ở Sinh Tử2Cảnh, thì hắn cũng chỉ là một con kiến Chiếu Thần Cảnh mà thôi.

Trong cuộc chiến với cường giả Sinh Tử Cảnh, đến đám trưởng lão Hư Kiếp Cảnh cũng chỉ coi như bia đỡ đạn mà thôi. E rằng chỉ có Ninh Vũ Điệp mới có thể miễn cưỡng giúp được Ngọc bà bà, mà La Chinh thì có lẽ còn chẳng được coi là bia đỡ đạn ấy chứ.

Vì vậy La Chinh phản kháng hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Nguyên khí trời đất mãnh5liệt liên tục rót vào trong cơ thể cường tráng của Thôi Tà, giờ phút này Thôi Tà giống như đã hoá thành một ngọn núi lớn, ánh mắt chợt loé sáng lên, đánh ra một quyền vút lên trời cao.

“Nghiền Nát Trời Cao!”

“Xoẹt xoẹt!”

Nhìn từ góc độ của La Chinh, thoạt nhìn cả người Thôi Tà có hơi bị bóp méo một chút. Dưới uy áp từ một quyền này của hắn, không gian giống như bị xé rách ra vậy!

Một quyền khổng lồ đánh mạnh về6phía La Chinh. Trong một quyền này, dường như ẩn chứa một loại đại thế cực kỳ bá đạo!

“Đây là ‘thế’ đánh nát hết mọi thứ sao?”

Ánh mắt La Chinh loé lên, chăm chú nhìn chằm chằm vào một quyền đang bay nhanh đến gần bản thân.

Gần như chỉ trong khoảnh khắc, một quyền này đã đánh đến trước mặt La Chinh, nện lên trên kết giới cách La Chinh chưa đến ba thước.

Giờ phút này, La Chinh cảm thấy mình sắp hít thở không thông.


“Ầm ầm!”

Giống như5có trăm vạn miếng pháo trúc nổ tung cùng một lúc, tiếng nổ vang lớn đến mức đinh tai nhức óc!

Bởi vì một quyền này kéo theo một trận gió điên cuồng nên thậm chí còn sinh ra vô số đao gió tản ra bốn phía, một số đao gió trong đó còn bắn ngược lại lên người Thôi Tà. Có điều, Thôi Tà cũng không tránh né làm gì, những đao gió kia cũng chỉ cắt ngang áo bào của hắn mà thôi, không gây thương tổn3cho hắn.

Chỉ là uy lực còn sót lại của một quyền này cũng đủ để giết chết La Chinh rồi.

Nhưng mà La Chinh cũng không hề bị chấn động, Ánh Nước Tràn Đầy vẫn vững vàng cản lại tất cả uy lực, chắn hết bên ngoài.

Vì hoá giải lực đánh của một quyền này mà trên bề mặt của Ánh Nước Tràn Đầy nổi lên những gợn sóng lớn cuồn cuộn. Chúng lấy một quyền kia là trung tâm, liên tục tản ra bốn phía xung quanh. Sau khi chia hết sức mạnh trong một quyền này ra khắp bề mặt kết giới thì dần dần, cả kết giới cũng khôi phục vẻ yên ả như cũ…

Đôi mắt của đám trưởng lão Hư Kiếp Cảnh Vân Điện đều sáng hết cả lên.

Ninh Vũ Điệp hơi thở hắt ra một hơi, đôi mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm nho nhỏ. Bây giờ xem ra, nàng đặt cược cho La Chinh hình như cũng không thiệt.

Ngọc bà bà vẫn giữ trạng thái trẻ tuổi, vẻ mặt không hề thay đổi.

Thế nhưng tất nhiên mọi người trong Vân Điện đều có suy nghĩ của riêng mình.

Một đại trận hộ tông có thể ngăn cản cường giả mạnh nhất Trung Vực thì giá trị đúng là khó đánh giá được.

Nếu như phải chọn giữa một võ giả Sinh Tử Cảnh và đại trận hộ tông của La Chinh, cho dù là Vân Điện hay Hư Linh Tông thì chỉ sợ đều chọn đại trận này mất thôi!

Nguyên nhân rất đơn giản. Tuy võ giả Sinh Tử Cảnh có thể đưa một tông môn lên đỉnh cao, nhưng cho dù là võ giả Sinh Tử Cảnh thì thọ nguyên vẫn có hạn. Một nghìn năm, hai nghìn năm về sau, cuối cùng võ giả Sinh Tử Cảnh kia cũng phải bước vào con đường sống chết mà thôi.


Trước cửa trường sinh nhiều xương khô. Trong Đại Thế Giới, có rất nhiều người muốn kéo dài tuổi thọ, nhưng nào ai có tuổi thọ vô tận?

Nhưng đại trận hộ tông lại khác, chỉ cần bảo dưỡng tốt thì gần như có thể trường tồn mãi mãi, bảo vệ cho một tông môn bất diệt, sớm muộn gì cũng sinh ra thiên tài siêu cấp!

Vì vậy Ninh Vũ Điệp không lỗ chút nào, mà còn lời to một khoản!

Thôi Tà cũng không ngờ một quyền mà bản thân dùng toàn lực để thi triển ra lại không đủ để đánh nát kết giới này. Giờ phút này, trên mặt hắn cũng lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.

Tung hoành ở Trung Vực đã nhiều năm như vậy, khó có chuyện gì khiến hắn kinh ngạc được như thế.

Chỉ có bản thân Thôi Tà biết rõ nhất, thật ra một quyền này của hắn mạnh đến bao nhiêu!

Thế nhưng màn nước dập dờn thoạt nhìn rất mỏng manh này lại thật sự cản được được một quyền của hắn. Sức chịu đựng của kết giới này đã vượt ra khỏi phạm vi mà Thôi Tà có thể hiểu.

Đáng hận nhất là, hình như La Chinh lại vô cùng tự tin vào kết giới này. Hắn cũng đứng cách kết giới khoảng hai thước, mở mắt trừng trừng giống như cá chết, trên mặt giống như được viết vài từ “ngươi làm gì được ta nào” thật to!

Đã bao nhiêu năm không còn bị người ta châm biếm như thế nữa, Thôi Tà chẳng còn nhớ rõ.

Từ sau khi Thôi Tà đột phá Sinh Tử Cảnh, tất cả những tông môn lớn nhỏ ở Trung Vực đều đối xử với hắn không ân cần thì khách khí. Dù là tông môn ngũ phẩm Hư Linh Tông ngày xưa từng có xích mích với hắn, cũng chẳng dám đắc tội hắn nữa.

Thằng nhóc trước mặt này, đúng là quá tà môn!

Một quyền, rõ ràng không thể khiến Thôi Tà từ bỏ được, chạy đến Vân Điện một chuyến mà lại tay không quay về chỉ vì một cái đại trận hộ tông, Thôi Tà tuyệt đối không cam tâm nổi.

Lúc này đây, Thôi Tà rút Vô Danh Giới Đao bên hông ra.


Thanh Vô Danh Giới Đao này lúc ở trong tay Thôi Duẫn không thể phát huy ra uy lực thật sự được. Mà bởi vì Thôi Duẫn bị La Chinh đánh bại, nên Thôi Tà cũng hiểu ra được một số chuyện. Đích cuối trên con đường võ giả này phải do bản thân tự mình đi đến, cho dù con trai hắn có thiên phú cấp Thần đi chăng nữa thì vẫn phải để nó tự đi tôi luyện trưởng thành. Nếu dựa vào lực tác động bên ngoài để xây dựng thực lực thì không phải là thực lực chân chính.

Sau khi Thôi Tà cầm chặt Vô Danh Giới Đao, khí thế cả người cũng biến đổi. Vốn Thôi Tà đã khiến người ta có loại cảm giác nặng nề như núi, nhưng sau khi cầm Vô Danh Giới Đao trong tay thì lập tức toát ra khí tức như bùng nổ sức mạnh!

Giống như hắn chính là thanh đao kia!

Cảm nhận được hơi thở mà Thôi Tà phát ra, trên mặt phần lớn các trưởng lão Hư Kiếp Cảnh lại toát lên vẻ thận trọng.

Dù vừa rồi đúng là đã chặn được một đòn của Thôi Tà, thế nhưng loại cường giả đứng đầu như Thôi Tà này không biết còn giữ bao nhiều đòn sát thủ, còn con át chủ bài nào trong tay!

Vì vậy tuy bọn hắn đã có tự tin với kết giới này rồi, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy lo lắng.

Chỉ có La Chinh là không nhúc nhích gì, vẫn đứng bên dưới cách kết giới hai thước như cũ, bỗng nhiên nói khẽ một câu: “Chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu ra tay đi!”

Sau khi Thôi Tà tạo ra một khoảng cách nhất định thì nắm ngang Vô Danh Giới Đao, từng chút chân nguyên màu vàng đất hoá thành từng sợi tơ trong cánh tay, rót vào trong thanh Vô Danh Giới Đao kia.

“Ngưng!”

Một đường đao ảnh màu vàng đất mô phỏng theo Vô Danh Giới Đao bắt đầu phóng to, phóng to, phóng to lên! Từ trong Vô Danh Giới Đao lại ngưng tụ ra một đường đao ảnh khổng lồ dài ba mươi trượng, rộng bốn năm trượng!

Đao ảnh khổng lồ như thế, cho dù không thúc giục đao ý thì cũng có thể chém một ngọn núi nhỏ ra thành hai nửa rồi, còn nếu thúc giục đao ý thì chỉ sợ có thể trực tiếp san bằng một ngọn núi lớn luôn.

Sinh Tử Cảnh, ngay từ đầu vốn đã có bản lĩnh dời núi lấp biển.

“Giận Chém Hư Không!”

Sau khi chuẩn bị một lát, Thôi Tà lại ra tay lần nữa, vung thanh Vô Danh Giới Đao lên.

Đao ảnh dài hơn mười trượng, giống như có thể chém bầu trời ra thành hai nửa. Ở Trung Vực, chỉ sợ không gì có thể ngăn nổi một đao kia của hắn.


“Keng!”

Một đòn chém ngang này để lại trên bề mặt của Ánh Nước Tràn Đầy một một vết đao dài hẹp, phần cuối của vết đao này chính là ở vị trí của La Chinh.

Kết giới vẫn không bị phá như trước.

Đúng là vết đao khổng lồ này đã khiến cho cả kết giới phải lay động, những gợn sóng nổi lên trên bề mặt cũng cao đến hơn mười trượng, nhưng đáng tiếc là lực của Thôi Tà vẫn chưa đủ để vượt qua giới hạn chịu đựng cao nhất của kết giới.

Thi triển ra một đao kia, cho dù là Thôi Tà cũng không nhịn được phải thở dốc mấy hơi, vẻ mặt hắn cũng dần u ám hẳn đi. Hắn thật sự không có cách nào với La Chinh! Đây là sự thật mà dù thế nào Thôi Tà cũng không muốn thừa nhận.

Ngay vào lúc Thôi Tà đang nghĩ cách để phá vỡ kết giới này thì trong lòng hắn bất ngờ dâng lên một cảm giác nguy hiểm nặng nề!

Ngoài tu luyện mấy loại công pháp vô cùng ngang ngược ra thì Thôi Tà còn một loại thiên phú vô cùng đặc biệt, chính loại thiên phú này là thứ đã giúp hắn biến nguy thành an, tìm được đường sống trong chỗ chết dưới rất nhiều tình huống. Hắn có thể cảm nhận được sát khí của người khác đối với hắn, cũng có thể cảm nhận được nguy hiểm sắp gặp phải!

Có điều sau khi tiến vào Sinh Tử Cảnh, cơ hội để Thôi Tà dùng đến loại thiên phú này cũng không nhiều, bởi vì trong Trung Vực khó ai có thể uy hiếp được tính mạng hắn.

Thế nhưng vào giờ phút này, hắn lại có cảm giác nguy hiểm.

Theo phản xạ, bóng dáng hắn bất ngờ bay về một hướng khác. Vào lúc này hắn mới nhìn thấy, từng tầng từng tầng sương mù có sắc thái mê hoặc đang bay về phía hắn.

Cũng may tốc độ của Thôi Tà rất nhanh, lúc tầng sương mù kia còn chưa chưa kịp vây kín lại thì đã sớm chạy ra khỏi đó rồi.

Cùng lúc đó, một tia chớp vừa thô vừa to như con rồng đột nhiên đánh về phía hắn.

“Đùng!”

Cuối cùng tia chớp giống như còn Kinh Long này vẫn bổ xuống cạnh người hắn, chỉ là không đánh trúng người hắn mà thôi.

Chẳng qua Thôi Tà vẫn có thể cảm nhận được uy lực chứa trong tia chớp này. Nếu như hắn bị đánh trúng, cho dù không chết thì có lẽ cũng bị thương nặng! Hơn nữa những tầng sương mù mê huyễn kia làm trong đầu Thôi Tà bỗng nhiên dâng lên một suy nghĩ, đại trận hộ tông này của Vân Điện có khả năng giết chết được mình.

Đây cũng là chuyện mà Thôi Tà không muốn thừa nhận như trước. Nhưng vừa rồi, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, cũng vô cùng mẫn cảm với nguy hiểm, thì chỉ sợ giờ phút này đã phiền toái rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận