Kỳ tích mà Lưu Vũ sáng tạo ra trên đại lục Hải Thần, ai ai cũng biết.
Nhưng lại không có ai hâm mộ nàng ấy.
Lý do rất đơn giản là bởi vì đến tư cách để hâm mộ, bọn họ cũng không có.
Đừng nói là sáng tạo ra kỳ tích, trước hết cứ phải đặt tên mình cùng một chỗ với Lưu Vũ được đã rồi hẵng tính! Từ xưa đến nay, số người tiến vào tháp Tội Ác nhiều đến mức nào? Mà số sinh linh leo được đến2tầng thứ mười của tháp Tội Ác rồi tiếp nhận kiểm tra của bia thiên phú lại càng không ít!
Nhưng không có tên của sinh linh nào có tư cách được đặt ngang cạnh Lưu Vũ.
Trên vách tường này, bắt đầu từ hàng thứ tư đã là sự tồn tại cao tới mức không với tới nổi rồi!
Bởi vì những người ở hàng thứ tư đã được định trước là có thể trở thành cường giả Thần Hải Cảnh, trở thành những người mạnh nhất trên đại lục Hải Thần5này.
Mà người xếp ở hàng thứ hai là người đã được định trước là có thể mở ra một thời đại mới.
Nhất định lịch sử sẽ khắc ghi hôm nay, ngay giờ phút này, tên hai người vừa kiểm tra đều được xếp ở hàng thứ hai trở lên, hơn nữa hai người này đều đến từ Nhân tộc!
Tạm thời không nhắc đến Vân Lạc, đối với phần lớn sinh linh trong thánh địa Tử Tâm, đối với tháp Tội Ác, đối với đại lục Hải Thần này, thì lai6lịch của nàng đều là một điều vô cùng bí ẩn, không cách nào đoán được. Lúc tên của nàng nhảy lên hàng thứ hai, sau đó lại nhảy lên hàng thứ nhất, trong lòng phần lớn sinh linh cũng chỉ cảm thán chứ nói gì tới ghen tị!
Dù sao thì cũng đã nhiều năm như vậy nhưng Vân Lạc vẫn không lên tầng, cho dù nàng muốn giúp đỡ thánh địa Tử Tâm thì cũng không thể giúp được, cùng lắm thì cũng chỉ tặng lại một chút ánh5sáng tạo hoá mà thôi. Đối với đám Chiến Tướng tầng mười mà nói, mặc dù chút ánh sáng tạo hóa kia cũng là trợ giúp rất lớn, nhưng so với thiên phú xuất sắc như thế của Vân Lạc thì…
Những chủng tộc giống như Ma tộc vẫn luôn hy vọng nàng cứ ngoan ngoãn dừng ở tầng thứ mười đi, cứ tiếp tục làm tiếp cái chuyện nhàm chán này cũng được.
Bởi vì một khi Vân Lạc chọn đi lên tầng trên, lấy được chỗ ngồi, đột phá tu3vi, e rằng hậu quả khó có thể tưởng tượng nổi. Với thiên phú đứng đầu của nàng mà nói, tương lai sẽ trở thành người còn mạnh hơn cả Lưu Vũ, sợ rằng Nhân tộc sắp vùng dậy được rồi!
Nhưng theo ngay sau Vân Lạc, La Chinh lại nhảy lên hàng thứ hai.
Giữa La Chinh và Vân Lạc có sự khác biệt rất lớn, mặc dù lai lịch của hắn kỳ lạ, nhưng động lực tiến về phía trước lại rất lớn!
Ngoài Nguyệt Thủ ra, mấy vị Chiến Tướng Ma tộc khác thấy cảnh này, trong đầu đều cùng nhảy ra một suy nghĩ, cho dù phải trả cái giá lớn tới mức nào thì nhất định cũng phải giết chết hắn. Thậm chí Ma tộc còn có thể bỏ ra mười chỗ ngồi để trao đổi với Nhân tộc, tặng những chỗ ngồi này cho Nhân tộc cũng không sao!
Nhưng mà, La Chinh phải chết!
Bọn chúng không muốn nhìn thấy một Lưu Vũ thứ hai.
Nhân tộc từng luôn bị bọn chúng xem thường, luôn bị cười nhạo, luôn bị coi rẻ, vậy mà vào giờ phút này lại bắt đầu khiến một chủng tộc lớn thượng đẳng trên đại lục Hải Thần phải kiêng kị!
Hạ Sương nhẹ nhàng che miệng nở nụ cười, dự cảm của nàng đúng là chính xác! La Chinh… tuyệt đối không phải là thiên tài bình thường!
Ánh mắt Cảnh đại nhân sâu thẳm, hai tay buông thõng ở hai bên người, nhưng hai bàn tay đã siết thành nắm đấm, run nhè nhẹ…
Dù tâm tính Cảnh đại nhân có ổn định cỡ nào thì giờ phút này cũng không thể kiềm chế nổi sự kích động trong lòng. Thật lâu sau đó, hắn mới thấp giọng thì thào: “La Chinh, đúng là không chịu thua kém!”
Còn về những người khác, sinh linh những chủng tộc khác thì trên mặt đủ loại biểu cảm, vô cùng phong phú!
Có vài chủng tộc lại thấy việc không liên quan đến mình, hưng suy của Nhân tộc không có ý nghĩa lớn gì đối với chủng tộc bọn họ, bởi dù sao chủng tộc họ cũng không có thù oán gì với Nhân tộc, nhưng quan hệ với Nhân tộc cũng chẳng được là tốt.
Có điều người của Yêu Dạ tộc và Ma tộc tất nhiên sẽ kiêng kị rất nhiều, đối với bọn họ mà nói, đây không phải tin tốt lành gì.
Tài nguyên trên đại lục Hải Thần vốn đã thiếu thốn, một chủng tộc quật khởi tất nhiên sẽ ngầm chiếm không gian của chủng tộc khác, bởi vì cái gọi là khác tộc ắt tâm cũng khác, cho đến giờ giữa các chủng tộc với nhau đều tuần hoàn theo quy luật “thiệt người lợi mình”!
Nói một cách khác, không phải ngươi chết, thì chính là ta chết!
Nguyệt Thủ lẳng lặng nhìn cái tên của La Chinh, giờ phút này gã vô cùng yên lặng, nhưng trong nội tâm lại biến hóa vô cùng dữ dội.
Có lẽ…
Quyết định của các trưởng bối là đúng.
Tầm nhìn của bọn họ đều xa hơn ta, La Chinh đúng là đối tượng mà Ma tộc không tiếc bất cứ giá nào cũng phải xoá bỏ!
Trong lòng Nguyệt Thủ dâng lên một dự cảm chẳng lành. Có lẽ bởi vì sự xuất hiện của La Chinh, một Ma tộc luôn trường tồn không suy sẽ bị lật đổ.
Nguyệt Thủ rất kiêu ngạo, cũng bằng lòng đường đường chính chính đánh bại La Chinh trên đấu trường, nhưng điều này cũng không thể hiện rằng gã sẽ trơ mắt nhìn một đối thủ nặng ký trưởng thành, làm ảnh hưởng đến vận thế của mình và chủng tộc!
Dù sao thì thân là một thành viên của Ma tộc, đứng từ góc độ của chủng tộc mà nhìn thì trong lòng gã dâng lên một cảm giác nguy cơ mạnh mẽ, hơn nữa còn sợ hãi.
“Ta còn cơ hội.” Trong lòng Nguyệt Thủ lạnh lùng nói: “Sau khi ngươi bước lên sàn đấu, ta sẽ dùng hết khả năng để giết chết ngươi, cho dù là đánh đổi bởi tính mạng của ta!”
Nhưng mà lúc mọi người ở đây đang ngẩn người nhìn cái tên của La Chinh đứng chình ình ở hàng thứ hai thì nó lại biến mất lần nữa…
Sau đó hai chữ “La Chinh” loé ra ánh sáng vàng, xuất hiện ở hàng thứ nhất, chiếm một vị trí, đẩy tên của Vân Lạc về phía sau.
Còn năm cái tên trên hàng thứ nhất là “Vân Miểu Hinh”, “Cổ Hà Xa”, “Nha” cũng bị đẩy lùi một vị trí về phía sau…
Xếp vị trí đầu tiên trên hàng thứ nhất chính là hai chữ “La Chinh” đặc biệt chói mắt!
“Trời ạ… Tên La Chinh nhảy lên hàng thứ nhất rồi!”