Bóng người cao gầy kia từ từ đi đến gần, sau lưng có mấy vị Chiến Tướng Yêu Dạ tộc đi theo.
Yêu Dạ tộc âm thịnh dương suy, trong chủng tộc hoàn mỹ này hầu như toàn do là phái nữ nắm vai trò chủ đạo!
Khi thấy bóng dáng kia từ từ đi tới, không ít sinh linh giống đực của những chủng tộc khác đều không nhịn được mà nuốt một ngụm ngước bọt, lộ ra ánh mắt tham lam đầy dục vọng.
Có điều khi cô2gái Yêu Dạ tộc kia lướt qua bọn họ, thì họ lập tức cảm thấy đôi mắt của mình nóng rực lên, giống như đang bị một ngọn lửa thiêu cháy!
“A! Mắt của ta!”
“Đau quá, ta không nhìn thấy gì cả!”
“Không phải mù rồi đấy chứ?”
Không ít sinh linh che mắt lại, hét ầm lên.
“Ai bảo các ngươi nhìn lung tung làm gì! Nhìn lung tung thì cũng thôi, nhưng trong lòng lại còn có suy nghĩ dâm tà, đương nhiên sẽ bị cắn trả. Đó là5người nắm giữ chỗ ngồi của Yêu Dạ tộc, Bạch Huyễn! Nghe nói nàng chỉ mới là Chiến Tôn cấp mười thôi, nhưng linh hồn đã bước vào Chiến Hồn Cảnh rồi!”
“Chiến Hồn Cảnh? Trời ạ! Đến Chiến Thánh còn đầy người chưa có được linh hồn là Chiến Hồn Cảnh đấy?”
“Ngươi đánh giá Chiến Hồn Cảnh quá thấp rồi, ngay cả cường giả Thần Hải Cảnh cũng chẳng phải tất cả đều có linh hồn Chiến Hồn Cảnh đâu. Nghe nói linh hồn Chiến Hồn Cảnh6vô cùng lợi hại, công kích linh hồn bình thường hoàn toàn không có tác dụng!”
Bước chân Bạch Huyễn vô cùng nhẹ nhàng, linh hoạt giống như một chú mèo con. Khi nàng bước về phía bia thiên phú, nhìn thoáng qua cái tên trên vách tường kia xong thì trong đôi mắt liền toát ra vẻ kinh ngạc. Cho dù nàng đã nhận được tin tức, rằng một Chiến Giả cấp mười đến từ Nhân tộc đã leo lên tới hàng thứ nhất, nhưng bây giờ5tận mắt nhìn thấy thì cũng cảm thấy khiếp sợ và không thể tưởng tượng nổi.
Nhân tộc… Dựa vào đâu mà lại xuất hiện một thiên tài như thế? So ra còn mạnh hơn Lưu Vũ của Yêu Dạ tộc bọn họ?
Sau đó Bạch Huyễn nhìn thoáng qua Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc.
Triệu Phần Cầm lập tức nói: “Bạch Huyễn, quy tắc do mười bốn chủng tộc chúng ta cùng nhau định ra, chẳng lẽ lại để mặc cho Ma tộc nói bỏ là bỏ?3Có bản lĩnh thì giết La Chinh trên sàn đấu ấy, như vậy tất nhiên Nhân tộc chúng ta sẽ không nói nhảm một lời, nhưng giết La Chinh ở khu vực an toàn thì hơi quá đáng!”
Triệu Phần Cầm rất rõ, Nhân tộc quá nhỏ bé nên hoàn toàn không có tư cách để đàm phán với Ma tộc, chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Yêu Dạ tộc mà thôi.
Yêu Dạ tộc có 16 chỗ ngồi trên đỉnh tháp, số lượng gần bằng Ma tộc, hơn nữa thân thể Yêu Dạ tộc còn mạnh mẽ hơn cả Ma tộc! Cho dù có ít chỗ ngồi hơn nhưng cũng hoàn toàn không e ngại Ma tộc điều gì.
Mông Xung cũng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt mỹ kia của Bạch Huyễn. Điều Ma tộc không hy vọng nhất chính là Yêu Dạ tộc đứng ra chắn ngang một cước. Một khi Yêu Dạ tộc nhúng tay vào thì chuyện này sẽ trở nên vô cùng phiền toái.
Bạch Huyễn cười thản nhiên, nụ cười kia giống như có thể chạm đến linh hồn của người ta vậy, sau đó thản nhiên nói: “Yêu Dạ tộc chúng ta sẽ không nhúng tay vào chuyện này.”
Dứt bỏ ân oán giữa Ma tộc và Yêu Dạ tộc thì thật ra trong chuyện này, Yêu Dạ tộc và Ma tộc có cùng lợi ích chung, bọn bọ đều không mong Nhân tộc có thể quật khởi.
Tài nguyên trên đại lục Hải Thần này có hạn, một chủng tộc quật khởi tất sẽ chiếm mất tài nguyên của chủng tộc khác. Tuy Yêu Dạ tộc đã là chủng tộc mạnh mẽ nhất đại lục Hải Thần, nhưng bây giờ lại chỉ nhờ vào Lưu Vũ để mơ hồ áp đảo Ma tộc.
Chỉ là tốc độ sinh sản của Yêu Dạ tộc không bằng những chủng tộc khác, mà nền tảng thực tế cũng không dày bằng Ma tộc.
Mặc dù bọn họ không thích Ma tộc, nhưng cũng không mong Nhân tộc sẽ quật khởi…
Vì vậy đứng ở vị trí của Bạch Huyễn, tất nhiên nàng sẽ vui lòng để Ma tộc ra tay giết chết La Chinh! Còn Yêu Dạ tộc của nàng chẳng qua chỉ đứng cạnh nhìn xem mà thôi.
Nghe thấy lời nói của Bạch Huyễn, sắc mặt đám người Nhân tộc Triệu Phần Cầm, Chu Chử Hạc, Cảnh đại nhân và Hạ Sương đều trầm xuống. Xem ra nỗi lo của bọn họ là đúng rồi. Đúng là La Chinh quá chói mắt.
Lúc này trên mặt Mông Xung lại toát ra nụ cười ác độc. Xem ra vấn đề này hôm nay không khó xử lý, chỉ cần chờ La Chinh ra khỏi bia thiên phú rồi lập tức giết chết hắn là được. Vấn đề này tuyệt đối không phiền toái chút nào…
Thật ra Mông Xung còn hơi hối hận, bởi đã đợi tới tận khi La Chinh leo đến tầng thứ mười mới ra tay, lẽ ra Ma tộc nên ra tay từ sớm. Chẳng qua lúc ấy còn đánh giá thực lực của La Chinh quá thấp nên đã phái tên thích khách Dạ tộc thực lực quá yếu kia đi!
“Có điều, quy tắc của tháp Tội Ác là do mười bốn tộc cùng nhau định ra, nếu Ma tộc muốn tuỳ ý phá vỡ, ta nghĩ có phải nên cho mọi người một lý do thích đáng hay không?” Bỗng nhiên Bạch Huyễn chuyển lời nói.
Nghe thấy Bạch Huyễn nói như vậy, sắc mặt Mông Xung u ám đi: “Bạch Huyễn, lời này của ngươi là có ý gì?”
“Phá vỡ quy tắc của tháp Tội Ác thì phải trả một cái giá thật lớn. Ma tộc các ngươi phá vỡ quy tắc, diệt trừ thiên tài Nhân tộc, ít nhất cũng phải cho Nhân tộc một khoản bồi thường tương đối chứ! Nếu không, Ma tộc ngươi định ăn nói với các chủng tộc khác thế nào?” Bạch Huyễn không nhanh không chậm nói.
Yêu Dạ tộc là một chủng tộc chú ý đến trật tự, quy tắc là do cường giả định ra, nhưng cho dù có là cường giả cũng không thể tuỳ ý phá hỏng được. Nếu không tất cả mọi người sẽ không ai coi quy tắc ra gì, về sau có phải ai cũng có thể làm càn được không?
Như thế thì tháp Tội Ác sẽ rơi vào hỗn loạn lần nữa, giống như lúc ban đầu. Đến lúc đó, đám thiên tài của tất cả các chủng tộc lớn bọn họ đừng nghĩ đến chuyện tập trung tu luyện nữa. Nếu thiên tài cứ tiến vào tháp Tội Ác sẽ bị ám sát, minh sát… Dù sao cũng không có quy tắc, chủng tộc nào cũng có thể làm xằng làm bậy!
Đây cũng không phải cảnh Yêu Dạ tộc muốn nhìn thấy.
Vì vậy trong cái nhìn của Bạch Huyễn, chuyện Ma tộc muốn phá vỡ quy tắc thì không phải là không thể, chỉ là nếu muốn phá vỡ được quy tắc thì phải trả một cái giá tương ứng, nếu không mọi người còn cần chỗ ngồi để làm gì? Đặt ra quy tắc để làm gì nữa?
Nghe lời Bạch Huyễn nói, Mông Xung liền cười lạnh: “Bồi thường? Đúng là không phải không thể. Thánh địa Viêm Ma và thánh địa Khủng Ma chúng ta định sẽ cho các ngươi mười món thánh khí hạ phẩm. Vậy có được không? Chỉ cần La Chinh chết, ta sẽ đại diện Ma tộc thực hiện lời hứa này!”
Chu Chử Hạc nghe nói như thế, lập tức nổi giận: “Mười món thánh khí hạ phẩm? Ngươi cho ăn xin à!”
Tuy thánh khí trân quý, nhưng đối với thánh địa mà nói thì cũng chẳng phải là thứ đặc biệt hiếm có gì. Trong thánh địa Tử Tâm cũng có ít nhất hai mươi món thánh khí hạ phẩm.
So với La Chinh, đừng nói là mười món thánh khí hạ phẩm, cho dù là một trăm món thì Nhân tộc cũng sẽ không thoả hiệp. Dù sao thì loại thiên tài siêu cấp này có thể gặp nhưng không thể cầu, mà thánh khí thì phải vào tay cường giả mới có thể phát huy được uy lực của nó!
“Mười món thánh khí, như vậy là nhiều rồi. Đây không phải là ta đang thương lượng với Nhân tộc các ngươi. Hiểu chưa?” Mông Xung cười lạnh nói.
Triệu Phần Cầm lắc đầu: “Nói cho cùng thì các ngươi vẫn không coi quy tắc của tháp Tội Ác ra gì. Chỉ chút bồi thường ấy mà đã muốn Nhân tộc chúng ra hy sinh một thiên tài siêu cấp? Chỉ cần là sinh linh có đầu óc thì cũng biết rõ chuyện gì đang xảy ra!”