Nghe thấy âm thanh đó, một luồng khí lạnh buốt tức thời chạy dọc sống lưng mọi người.
Tất cả võ giả đều không nhịn được mà muốn quay đầu lại. Không thể đưa lưng về phía kẻ địch, đây gần như là phản ứng đầu tiên của bọn họ! Nhưng mọi người vừa định ngoảnh đầu thì Vân Lạc lại nhìn thẳng2về phía trước, lạnh giọng nói: “Đừng quay đầu! Quay đầu sẽ chết!”
Nghe thấy lời nhắc nhở của Vân Lạc, La Chinh tức khắc xoay nửa mặt trở về.
Đám người Lăng Yên, Triệu Phần Cầm, Chu Chử Hạc cũng không quay đầu lại nữa, nhưng có một vị Chiến Tôn cấp cao Yêu Dạ tộc quay đầu quá nhanh nên đã thấy5được thứ sau lưng mọi người!
Mặc dù ai nấy đều không thể ngoảnh đầu, song lại có thể thấy rõ vẻ mặt của vị Chiến Tôn cấp cao Yêu Dạ tộc kia!
Hai mắt người đó trợn tròn, tựa như thấy được thứ gì đó cực kỳ khó tin, sắc mặt hoảng sợ tột độ. Vị Chiến Tôn cấp cao này dường như6muốn thét chói tai, nhưng vừa há miệng lại không thể kêu thành tiếng, trong cổ họng chỉ phát ra tiếng rên rỉ trầm khàn vô nghĩa…
Người có thể trở thành Chiên Tôn cấp cao đều phải trải qua vô số kiếp nạn đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, có gì mà họ chưa từng nhìn thấy? Bọn họ5từng chứng kiến cảnh tượng hài cốt chất chồng, người chết trên tay họ nhiều không đếm xuể, có thể nói là từng bước đạp trên núi xác biển máu mà đi tới!
Nhưng trong nháy mắt, hình như vị Chiến Tôn cấp cao này đã bị dọa đến phát điên rồi!
Advertisement / Quảng cáo
Trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ khản đặc, ngay sau3đó hắn khẽ nở nụ cười quái dị, ánh mắt bắt đầu rã rời, mất đi linh tính vốn có.
“Rắc…”
Một vết nứt quái đản đột ngột xuất hiện trên trán vị Chiến Tôn cấp cao kia, sau đó không ngừng chạy dọc xuống phía dưới, cả mặt và cơ thể hắn nhanh chóng xuất hiện đầy vết nứt, giống như một mảnh ngói lưu ly bị đập nát.
Thế rồi toàn bộ thân thể hắn ầm ầm sụp đổ, song quần áo vẫn chỉnh tề nguyên vẹn, không hề bị hư hại chút nào.
Thấy cảnh tượng đó, Triệu Phần Cầm gần như sụp đổ: “Rốt cuộc sau lưng chúng ta là thứ quỷ quái gì vậy!”
Chân mày La Chinh nhíu chặt, trong ánh mắt phủ kín sự thận trọng, dù tâm trí La Chinh vững vàng đến đâu thì hiện tại hắn cũng đang phải đối mặt với áp lực cực độ!
“Không rõ lắm, Vân Lạc, giờ phải làm gì?” La Chinh hỏi.
“Đừng quay đầu, dù chuyện gì xảy ra cũng đừng quay đầu!” Vân Lạc như đang đắm chìm trong một trạng thái kỳ diệu, chỉ lẩm bẩm đáp lời La Chinh.
Hiện tại không cần Vân Lạc nhắc nhở thì cũng chẳng ai dám quay đầu lại nữa. Vị Chiến Tôn cấp cao của Yêu Dạ tộc vừa rồi có thực lực không hề yếu, thậm chí còn mạnh hơn Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc một chút, song vừa quay đầu thì tử trạng đã thê thảm như thế, những người khác sao dám dẫm lên vết xe đổ đó?
Huân cũng không quay đầu lại, nàng nhìn thẳng phía trước, chân mày nhíu nhẹ, dường như đang đắm chìm trong suy tư.
Không phải nàng sợ lệ quỷ gì đó, với cấp bậc của Huân, ngay cả sông Hoàng Tuyền ở Minh giới nàng cũng có tư cách đặt chân tới, vậy nên tà vật không phải là thứ bất khả chiến bại trong mắt nàng, nàng chỉ đang nghĩ xem rốt cuộc sau lưng là vật gì, nên đối phó với nó như thế nào mà thôi.
“Hức hức hức…”
Ban đầu, tiếng khóc kia dường như ở một nơi rất xa, nhưng theo thời gian dần trôi, tiếng khóc lại làng lúc càng gần.
Đồng thời, khóe mắt La Chinh nhác thấy có một luồng dư quang lờ mờ rọi tới từ phía sau.
“Kia, vật kia ngày càng tới gần.” Triệu Phần Cầm run rẩy nói. Dù gì hắn cũng là nam tử hán thân cao bảy thước, đường đường là Chiến Tôn cấp cao, cho dù bị một đao đâm toạc bụng cũng không khiến hắn sợ hãi như vậy, ấy vậy mà lúc này cả người hắn đều đang run lẩy bẩy.
“Rốt cuộc là thứ quỷ quái gì, Vân Lạc, nếu biết thì ngươi nói đi…” Chu Chử Hạc khẩn cầu.
Vân Lạc vẫn chìm đắm trong trạng thái đặc biệt, chỉ không ngừng lặp lại: “Đừng quay đầu, tuyệt đối đừng quay đầu!”
Mọi người dùng khóe mắt liếc nhìn dư quang đang rọi tới mỗi lúc một gần, tiếng khóc ai oán kia cũng ngày càng vang dội, dường như chỉ cách phía sau họ một trượng.
“Thứ kia tới rồi.” Triệu Phần Cầm thở hổn hển. Hắn đã thôi run rẩy, nhưng cả người lại cứng ngắc như tượng đá.
Sắc mặt Lăng Yên càng căng thẳng hơn, đầu ngón tay đã nén một luồng chân nguyên tới cực hạn. Mặc dù biết không thể quay đầu, song nàng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Cái tâm võ đạo của nàng luôn kiên định vững chắc, dù không cách nào chống lại tuyệt cảnh thì nàng vẫn sẽ liều chết đánh cược một phen!
Ánh sáng càng lúc càng mạnh, âm thanh cũng càng lúc càng lớn.
Đúng lúc ấy, một đoạn xúc tu nhỏ dài từ từ vươn ra từ sau lưng họ, nhanh chóng vây kín nhóm người.
Advertisement / Quảng cáo
Những xúc tu kia dường như không phải thực thể, chỉ là do một loại ánh sáng màu vàng nhạt ngưng tụ mà thành. Hầu như xúc tu không có bất kỳ sức nặng nào, chạm lên mặt, lên cổ, lên cánh tay họ như một lớp khăn lụa mỏng manh xẹt qua!
“A! Ta không chịu được nữa rồi! Ta muốn chém thứ này!” Triệu Phần Cầm gào thét, đôi mắt hằn đầy tia máu. Trong tình trạng bị đè nén kinh khủng này, Triệu Phần Cầm gần như đã đến bờ vực sụp đổ, hành động đã có chút mất kiểm soát.
Nguy rồi! Nếu tiếp tục như vậy, chắc chắn Triệu Phần Cầm sẽ mất mạng! La Chinh thấy Triệu Phần Cầm sắp quay đầu liều mạng với thứ không biết là gì ở phía sau kia, dưới tình thế cấp bách, một mũi nhọn sắc bén chợt lao ra từ chân mày hắn, mạnh mẽ đâm vào người Triệu Phần Cầm!
“Kinh Thần Thứ!”
Linh hồn La Chinh mạnh mẽ đến mức nào? Huống hồ, trạng thái tinh thần hiện giờ của Triệu Phần Cầm cực kỳ tệ, căn bản không thể phòng ngự được,vì vậy Kinh Thần Thứ một kích liền đâm trúng!
“A!”
Triệu Phần Cầm vừa định quay người liền hét thảm một tiếng, ôm đầu quỳ sụp xuống.
Thấy cảnh tượng đó, Lăng Yên kinh ngạc tột độ. Vừa rồi nàng không nhìn thấy phương thức mà La Chinh thi triển công kích linh hồn. Dù đây chỉ là một phương thức tấn công linh hồn rất đơn giản, song đơn giản thì đơn giản, Lăng Yên vẫn không dám mảy may khinh thường!
Bởi vì linh hồn thi triển Kinh Thần Thứ này không đơn giản, linh hồn La Chinh như được bao phủ bởi sắc ngọc bích nhạt, đó là linh hồn sắp bước vào giai đoạn Bích Hồn Cảnh. Nói cách khác… La Chinh đã có linh hồn Chiến Hồn Cảnh!
Cũng khó trách Lăng Yên cảm thấy kinh ngạc như thế. Trong nhóm võ giả Chiến Tôn cấp cao, chưa ai có được linh hồn Chiến Hồn Cảnh cả. Đừng nói là Chiến Tôn cấp cao, ngay cả cường giả cấp bậc Chiến Thánh cũng chỉ có rất ít người có linh hồn Chiến Hồn Cảnh mà thôi.
Nhưng hiện tại, La Chinh mới chỉ là Chiến Tướng cấp chín, vậy mà đã có linh hồn Chiến Hồn Cảnh, hơn nữa còn mơ hồ tản ra hào quang xanh nhạt, rõ ràng không bao lâu sau sẽ đạt tới Bích Hồn Cảnh.
Chuyện này đúng là không thể tưởng tượng nổi…
Chẳng qua kinh ngạc thì kinh ngạc vậy thôi, La Chinh cũng từng mang đến cho nàng biết bao kinh ngạc rồi nên lúc này cũng không phải lúc để kinh ngạc.
Một chiêu “Kinh Thần Thứ” của La Chinh đã cứu Triệu Phần Cầm một mạng, Triệu Phần Cầm ôm đầu quỳ trên mặt đất kêu thảm thiết, không có cơ hội quay người nhìn thứ phía sau.
Đúng lúc ấy, Vân Lạc đã dần khôi phục lại vẻ tỉnh táo, khẽ cắn đôi môi nói: “Thứ kia sắp tới đây rồi, nó muốn bao vây chặn đường chúng ta.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Chu Chử Hạc vội nói.
“Chạy.” Vân Lạc thốt ra một chữ cực kỳ đơn giản.
“Chạy đi đâu?” Lăng Yên lên tiếng.
“Phía trước, chỉ cần không quay đầu là được.” Vân Lạc nhếch môi.
“Khi nào thì chạy?” Nhìn xúc tu không ngưng bao vây bản thân, La Chinh lại hỏi.
“Chính là lúc này, chạy!”
Vân Lạc vừa dứt lời, thân thể lập tức lao thẳng về phía trước.
Advertisement / Quảng cáo
Cùng lúc đó, Chu Chử Hạc, Lăng Yên và những khác Chiến Tôn cấp cao khác cũng xông ra ngoài trong nháy mắt, còn La Chinh lại chạy thẳng tới chỗ Triệu Phần Cầm, vươn tay bắt được phần cổ áo của hắn, kéo hắn bay vút đi!
Sự đau đớn khi linh hồn bị đâm thủng khiến Triệu Phần Cầm gần như không cách nào để ý đến tình cảnh bây giờ, nhưng dù thế nào thì La Chinh cũng không thể để mặc hắn ở nơi này được. May mà La Chinh có sức mạnh kinh người, mang theo Triệu Phần Cầm chạy trốn cũng không phải gánh nặng quá lớn.
Trong lúc mọi người đang cuống cuồng tháo chạy, tiếng khóc thê lương sau lưng chợt vang vọng chói tai!
Đồng thời, mọi người cũng nghe được động tĩnh cho thấy thứ kia kia đang đuổi theo sát phía sau.
Lúc này mọi người đã bình tĩnh hơn một chút, xem ra chỉ cần không quay đầu lại thì sẽ không đến mức bỏ mạng thê thảm, nhưng tiếp tục như vậy cũng sẽ không cắt đuôi được “thứ kia”, làm sao bây giờ?
“Làm sao bây giờ, Vân Lạc?” La Chinh gọi Vân Lạc.
Vân Lạc lơ lửng cách mặt đất một trượng, tập trung lao về phía trước, nàng chỉ đáp ngắn gọn: “Chờ ta xử lý nó!”
“Chờ bao lâu?” Lăng Yên hỏi.
Vân Lạc thốt ra hai tiếng: “Không biết.”