Bách Luyện Thành Thần

“Né đi, né ra đi! Bị thằng cha này đụng một phát, chỉ sợ xương cốt toàn thân cũng vỡ vụn hết!”

“La Chinh, sao lại cứ đứng đực ra thế? Hay là muốn so sức mạnh với Hồ Thiết?”

“Ài, La Chinh này mới chỉ Luyện Tủy Cảnh đã có thực lực như thế, tiền đồ sau này chắc chắn vô cùng xán lạn. Lần này hơi nhanh nhảu rồi, nếu chẳng may bị Hồ Thiết đánh cho phế luôn thì chỉ sợ một mầm non lại chết yểu!”

Tuy thực lực của đệ tử ngoại môn Tiểu Vũ Phong không tốt, nhưng lại không thiếu đệ tử có hiểu biết sâu rộng. Bọn họ hiểu rõ rằng, một đệ tử Luyện Tủy Cảnh mà có được thực lực như thế thì tương lai chắc chắn sẽ tỏa sáng như thế nào, chính vì thế nên bọn họ lại càng tiếc thay cho La Chinh.

Đối mặt với sự tấn công của Hồ Thiết, La Chinh vẫn cố chấp vươn nắm tay ra như trước.

Vẫn là một quyền như trước!

Bảy miếng vảy rồng phát ra sức mạnh khủng bố, La Chinh dùng hết sức đánh ra một quyền vào bả vai - nơi rắn chắc nhất của Hồ Thiết.

Hồ Thiết vốn định dùng bả vai đánh về phía La Chinh, nên khi La Chinh đánh ra quyền này hắn cũng không tránh không nhường, mà liều lĩnh trực tiếp nhận lấy một quyền này.

Hồ Thiết cho rằng khi nắm tay La Chinh tiếp xúc với bả vai mình, thì có khi cánh tay La Chinh sẽ bị đứt ra từng khúc.

Nhưng ngay lúc Hồ Thiết đụng bả vai vào nắm tay La Chinh, mặt hắn bỗng nhiên biến đổi, cực kì rõ ràng.

Lực lượng truyền đến từ nắm tay của La Chinh còn lớn hơn rất nhiều so với sức mạnh của hắn!

Nếu nói sức mạnh của Hồ Thiết giống như một mãnh thú đang nổi giận, mạnh mẽ đến nỗi có thể dời cả núi. Thì, sức mạnh của La Chinh lại giống như biển lớn, bát ngát mênh mông, sâu không lường được.

“Ầm!”


Trong nháy mắt hai loại sức mạnh tiếp xúc nhau, đã nhanh chóng phân chia ra cao thấp.

Một quyền này của La Chinh đã đánh tan toàn bộ sức mạnh của Hồ Thiết, đồng thời truyền một lực phản to lớn đến cơ thể Hồ Thiết, khiến hắn liên tục lui về phía sau vài chục bước.

Hồ Thiết rất muốn dừng cơ thể mình lại, nhưng sức mạnh của La Chinh lại cuồn cuộn không dứt khiến hắn mau chóng lùi tới sát rìa lôi đài, bước hụt một bước liền ngã xuống phía dưới.

Lại là một quyền!

Chỉ với một quyền!

Trận “lấy lực đấu lực” này, La Chinh toàn thắng.

Giờ phút này, nhóm đệ tử Tiểu Vũ Phong đều có cảm giác trái tim như muốn nhảy xổ ra ngoài. Biểu hiện của La Chinh hôm nay có thể nói là đã đảo lộn hoàn toàn quan điểm nhận thức của bọn họ từ trước tới nay.

Hiện tại, biểu hiện của La Chinh đã không thể dùng hai chữ “ưu tú” để hình dung được nữa. Nếu nhất định phải dùng từ ngữ để miêu tả, có lẽ chỉ có thể dùng hai chữ “yêu nghiệt”!

Ai mà đoán được, Hồ Thiết vốn nổi tiếng về sức mạnh của cơ thể lại bị một quyền của La Chinh đánh cho rớt đài? Hơn nữa La Chinh cũng không sử dụng kĩ xảo gì mà chỉ là dùng sức mạnh lớn hơn để phản đòn?

La Chinh tiếp tục xoay xoay cánh tay, lại mang vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt nhìn người của Thốc Thứu Phong hỏi: “Còn ai nữa?”

Hồ Thiết da dày thịt béo, tuy bị một quyền của La Chinh đánh rớt đài nhưng cũng không bị thương, vẻ mặt hắn cực kì ngang bướng tỏ ra vẫn không phục: “Đợi đã, vừa rồi ta chưa chuẩn bị tốt, không ngờ sức mạnh của ngươi lớn như vậy! Ta muốn đấu lại!”

“Dựa theo quy tắc khiêu chiến, ngươi ngã khỏi lôi đài là đã thua, người kế tiếp!” La Chinh lắc đầu, hôm nay hắn vừa mới trở lại Tiểu Vũ Phong nên muốn tốc chiến tốc thắng, tất nhiên sẽ không đồng ý với đề nghị này của Hồ Thiết.

Sau đó, bên Thốc Thứu Phong lại phái ra một người.


Hai lần liên tục, La Chinh đều chỉ dùng một quyền đã đánh bại đối thủ. Chắc chắn điều đó đã làm cho đám đệ tử ngoại môn Thốc Thứu Phong chịu áp lực cực lớn.

Cho dù La Chinh hiện tại chỉ mới ở Luyện Tủy Cảnh, thế nhưng cả đám người Thốc Thứu Phong đều phải thu lại lòng khinh thường của mình.

La Chinh cũng không dùng mưu mẹo hay dựa vào may mắn gì, mà lấy sức mạnh chân thật của bản thân để đánh bại Hồ Thiết. Điều này đã chứng minh rằng thực lực của La Chinh hiện tại vượt xa người cùng giai.

Người thứ tư mà Thốc Thứu Phong phái ra hành động hết sức cẩn thận.

Nhưng đáng tiếc, La Chinh vẫn không cho hắn cơ hội, vẫn chỉ dùng một quyền đã đánh hắn rớt đài.

Trông thấy một màn rung động này, đệ tử của Tiểu Vũ Phong đã không còn từ nào để diễn tả tâm tình của mình lúc này nữa. Bọn họ chỉ biết gào thét như một cái loa, dường như chỉ làm như vậy thì họ mới có thể thể hiện được hết sự kích động của mình.

Phía xa, cách lôi đài khoảng hai trăm trượng có hai người phụ nữ đang đứng trên tiểu lâu quan sát động tĩnh bên này.

Hai người đều là bộ dáng quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành.

“Tô đạo sư, ta bị ngươi hại chết rồi! Ngươi nói muốn nhờ ta kích thích đệ tử Tiểu Vũ Phong các ngươi một chút, ta không nói hai lời liền để đệ tử ngoại môn tài giỏi nhất của Thốc Thứu Phong ra trận. Kết quả phong của các ngươi lại… lại chui đâu ra một kẻ yêu nghiệt như vậy...”

Người phụ nữ đang nói chuyện này họ Mộc, tên Mộc Thanh Dương, nàng là đạo sư của Thốc Thứu Phong. Lần khiêu chiến này thật ra cũng là do hai vị đạo sư một tay sắp xếp. Vì để khích lệ các đệ tử trong phong chăm chỉ khổ luyện, các đạo sư sẽ áp dụng tất cả những biện pháp có thể nghĩ ra. Phong Chiến cũng là một cách rất hiệu quả.

Nếu Tiểu Vũ Phong thua, việc này tuy sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của đệ tử ngoại môn nhưng lại có thể khiến bọn họ hiểu được rằng, bọn họ nhất định phải cố gắng khổ luyện hơn, như vậy mới có thể phát triển lớn mạnh được.

Chỉ là, muốn đạt tới mức này thì nhất định phải làm cho bọn họ hiểu rõ một điều – chân lý chỉ thuộc về kẻ mạnh!


Vậy nên, Tô Linh Vận mới đồng ý khiêu chiến của Thốc Thứu Phong.

Tô Linh Vận bĩu môi, ánh mắt đầy phức tạp nhìn La Chinh nói: “Tên này vốn nhận nhiệm vụ đến phía Nam xử lí đao trùng, không ngờ mới chỉ vẻn vẹn nửa tháng đã quay trở lại, hơn nữa thực lực lại tăng mạnh như vậy, ta cũng không lường trước được...”

“Cái gì? Luyện Tủy Cảnh tới phía Nam xử lí đao trùng? Ta không nghe nhầm đấy chứ? Nhưng mà, với thực lực tên nhóc này thể hiện ra hiện tại thì đúng là đủ khả năng nhận nhiệm vụ như vậy.” Mộc Thanh Dương vẻ mặt đầy bất đắc dĩ nhìn về lôi đài: “Nhưng tên nhóc này đúng là không nể mặt chút nào, ra tay quá ác liệt, mỗi lần đều chỉ dùng đúng một quyền!”

Nghe thấy Mộc Thanh Dương nói vậy, Tô Linh Vận bỗng có chút đắc ý, cười đáp: “Đó là do đệ tử Thốc Thứu Phong của Thanh Dương tỷ tỷ quá kém!”

“Hay cho tiểu nha đầu nhà ngươi, ta hết lòng giúp ngươi, vậy mà ngươi lại dám chê cười ta! Có điều, tuy tên nhóc La Chinh này lợi hại thật, nhưng Thốc Thứu Phong ta cũng không thiếu người. Người ra trận cuối cùng chính là Liễu Tồn Thế, người xếp hạng đệ nhất ở Thốc Thứu Phong ta. Hơn nữa, đã đạt tới trình độ cao thủ Tiên Thiên, chỉ cần hắn lên đài thì tên oắt La Chinh tuyệt đối không có cửa thắng.” Mộc Thanh Dương hùng hồn nói.

“Cao thủ Tiên Thiên? Thế mà tỷ vẫn để hắn ở ngoại môn?” Tô Linh Vận giật mình nói.

Thông thường hàng năm sẽ có không ít đệ tử ngoại môn được tiến vào nội môn, đừng nói cao thủ Tiên Thiên, cho dù là Nửa Bước Tiên Thiên cũng có không ít người có cơ hội.

Mộc Thanh Dương cười hắc hắc vài tiếng: “Chẳng lẽ chỉ cho phép Tiểu Vũ Phong ngươi có thiên tài, còn Thốc Thứu Phong chúng ta lại không thể sao? Liễu Tồn Thế này vào Thốc Thứu Phong mới nửa năm đã đột phá vượt bậc, còn chưa kịp chuyển vào nội môn nên đương nhiên vẫn coi là đệ tử ngoại môn.”

Ài, thôi cứ xem tình hình trước đi! - Tô Linh Vận thầm thở dài.

Trên lôi đài, đối diện với La Chinh lại có thêm một người nữa. Đây là người thứ năm mà Thốc Thứu Phong phái ra, chắc hẳn là đệ tử ngoại môn có thực lực mạnh nhất Thốc Thứu Phong - Liễu Tồn Thế, cao thủ Tiên Thiên.

Diện mạo Liễu Tồn Thế rất phổ biến, nhìn qua cũng không có khí thế gì, bộ dáng bình thường đến mức nếu ném hắn ra đường cái thì chỉ sợ không tìm thấy người đâu!

Sau khi Liễu Tồn Thế lên đài, đệ tử ngoại môn Tiểu Vũ Phong liền cho rằng có lẽ trận Phong Chiến này bọn họ thắng rồi. So ra thì, vị Liễu Tồn Thế trước mắt này hoàn toàn kém hơn những đệ tử Thốc Thứu Phong phái ra trước đây.

Thế nhưng, khi Liễu Tồn Thế ngưng tụ chân nguyên lại, hình thành một vòng tròn trong lòng bàn tay thì sắc mặt mọi người đều biến đổi.

“Cao thủ Tiên Thiên! Người này thế mà lại là cao thủ Tiên Thiên! Hắn là đệ tử ngoại môn sao?”


“Thốc Thứu Phong thật quá đáng, lại để đệ tử nội môn tới khiêu chiến với La Chinh. Điều này trái với quy tắc, nếu đối phương phái đệ tử nội môn ra thì Tiểu Vũ Phong chúng ta cũng cần phái đệ tử nội môn!”

Không ít người hướng ánh mắt về phía vài người mặc trường bào đen đang đứng xem cuộc chiến. Tuy những người mặc trường bào đen này bộ dạng cao ngạo, nhưng dù sao cũng là đệ tử nội môn của Tiểu Vũ Phong, lúc này bọn họ nên ra mặt mới đúng.

Cao thủ Tiên Thiên đối với người tu luyện võ đạo chính là một cột mốc.

Chân nguyên với chân khí, chênh lệch như trời và đất!

Tuy La Chinh chỉ dùng một quyền có thể xử lý hết ba người Thốc Thứu Phong. Thế nhưng để đấu với cao thủ Tiên Thiên thì trước hết phải là cao thủ Tiên Thiên mới được, nếu không trận khiêu chiến này cũng quá không công bằng.

Cho nên mọi người bắt đầu ầm ĩ nhao nhao lên.

“Liễu Tồn Thế là đệ tử đứng đầu của đệ tử ngoại môn Thốc Thứu Phong chúng ta. Hắn vừa mới tiến vào Tiên Thiên Cảnh không lâu, còn chưa kịp vào nội môn, đương nhiên chính là đệ tử ngoại môn, sao lại trái với quy tắc? Các ngươi đấu không nổi thì đừng đấu nữa, trực tiếp nhận thua là được!” Liễu Tồn Thế chính là chỗ dựa lớn nhất của đám người Thốc Thứu Phong, bọn họ nghe thấy mấy lời nhao nhao của người bên Tiểu Vũ Phong nên tất nhiên cũng đáp trả một cách mỉa mai.

Hai bên còn chưa phân cao thấp xong, thì hiện trường lại rơi vào hỗn loạn một lần nữa.

Nhưng lúc này, hai người trên lôi đài lại không quan tâm tới hiện trường hỗn loạn đó.

Vòng tròn trong tay Liễu Tồn Thế chậm rãi chuyển động, hắn nói: “Ngươi quả thật rất mạnh, với thực lực Luyện Tủy Cảnh mà liên tục đánh bại ba người trình độ Nửa Bước Tiên Thiên của Thốc Thứu Phong ta. Chiến tích này, Liễu Tồn Thế ta nghe cũng chưa từng nghe thấy.”

“Đa tạ đã khen.” La Chinh chắp tay nói.

“Nhưng mà, cũng nên dừng ở đây thôi. Tuy nói ta dựa vào ưu thế cao thủ Tiên Thiên khiêu chiến ngươi, sẽ khiến không ít người chỉ trích là ta lấy mạnh hiếp yếu. Nhưng trận Phong Chiến hôm nay, ta nhất định phải thắng, nếu không chỉ sợ toàn bộ ngoại môn Thốc Thứu Phong sẽ mất mặt tới mức không thể sống yên ổn ở Thanh Vân Tông được.” Liễu Tồn Thế dùng ngữ khí bình tĩnh mà nói. Giọng điệu của hắn không có kích động, cũng không có khinh thường, giống như đang nói một chuyện hết sức bình thường.

Đối với thái độ này, La Chinh cũng bình tĩnh cười đáp lại: “Vậy tiếp sau đây, cũng mong Tồn Thế huynh xuống tay lưu tình!”

“Yên tâm, ta sẽ chỉ làm ngươi mất đi năng lực phản kháng, sẽ không khiến ngươi bị thương!”

Liễu Tồn Thế mỉm cười một cách hờ hững, nhẹ nhàng ném vòng tròn màu vàng ngưng tụ từ chân nguyên trong tay về phía La Chinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận