Bách Luyện Thành Thần

Trên mặt rất nhiều võ giả trong thành Thiên Khải lập tức hiện lên nét vui mừng.

Trước khi La Chinh xuất chiến, đương nhiên trong lòng mọi người đều lo lắng đủ kiểu, trong đó lo lắng nhất chính là chênh lệch tu vi giữa hai bên.

Bây giờ Thôi Tà đã vượt qua bốn lần Sinh2Tử Kiếp, mỗi lần trải qua Sinh Tử Kiếp gần như là một lần tìm được đường sống trong chỗ chết, thực lực của võ giả cũng sẽ tăng thêm một phần!

Mặc dù La Chinh đã là võ giả Hư Kiếp Cảnh trung kỳ, nhưng giữa hai bên vẫn cách nhau một ranh giới rất lớn.

Quả8thật, lúc trước khi La Chinh còn là võ giả Chiếu Thần Cảnh thì đã có thể khiêu chiến với võ giả Thần Đan Cảnh, thậm chí là thiên tài cấp Thần có tu vi là Thần Đan Cảnh trung kỳ.

Nhưng khoảng cách giữa Chiếu Thần Cảnh và Thần Đan Cảnh nhỏ hơn khoảng cách giữa6Hư Kiếp Cảnh và Sinh Tử Cảnh rất nhiều!

Đây cũng là lý do mà ngay từ đầu khi Thôi Tà khiêu chiến với La Chinh, Ninh Vũ Điệp và ông trùm thiên cổ kia đều ra mặt ngăn cản.

Chỉ có cường giả Sinh Tử Cảnh mới có tư cách giao đấu với cường giả Sinh Tử3Cảnh.

Trong Trung Vực, võ giả bước vào Sinh Tử Cảnh mới được coi là võ giả đứng đầu! Mà rất nhiều võ giả Hư Kiếp Cảnh ở dưới Sinh Tử Cảnh vốn dĩ không có khả năng chống lại cường giả Sinh Tử Cảnh.

Cho nên mọi người mới lo lắng cho La Chinh, sợ rằng chưa5xông lên đã bị Thôi Tà hành hạ đến chết, nếu vậy tình huống sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.

Đương nhiên, ông trùm thiên cổ và Ninh Vũ Điệp cũng sẽ không để chuyện này xảy ra. Một khi La Chinh rơi vào tình thế xấu thì chắc chắn bọn họ sẽ ra tay. Mặc dù đã nói là đấu đơn, nhưng nếu hai bên đã tuyên chiến thì cũng đã trở thành kẻ thù một mất một còn, làm gì có chuyện sẽ nói đạo lý?

Trên thực tế, phần lớn các cuộc chiến tranh tông môn đều diễn ra như vậy. Một võ giả của hai bên đứng ra đấu đơn, bình thường sẽ đánh qua đánh lại, mọi người cũng có thể tham gia… Truyền thống này đã duy trì được mấy vạn năm, bây giờ cũng không có ngoại lệ.

Nếu Thôi Tà rơi vào tình thế bất lợi thì Vu Chiêm Hà cũng sẽ ra tay với La Chinh.

Hiện tại, La Chinh vừa ra tay đã đâm ra một kiếm trúng Thôi Tà, phía Thương Hạ Thiên Minh đương nhiên sẽ vui mừng. Hiệu quả của một kiếm này chứng minh La Chinh vẫn duy trì thực lực được của chính mình, có thực lực khiêu chiến vượt cấp!

“La Chinh thật biến thái. Sau hai năm, vừa trở về đã đột phá Hư Kiếp Cảnh trung kỳ thì cũng thôi đi, đã thế lại vẫn có thể vượt qua một cảnh giới, chiến đấu cùng cường giả Sinh Tử Cảnh!”

“Đừng quên, Thôi Tà cũng không phải cường giả Sinh Tử Cảnh bình thường. Điều này chứng minh dù là võ giả vừa mới đột phá Sinh Tử Cảnh thì cũng rất có thể không phải là đối thủ của hắn!”

“Nói rất đúng. Ta cảm thấy có lẽ Điện chủ Vân Điện còn không bằng La Chinh!”

“Vậy chẳng phải nếu sau này hắn đột phá Sinh Tử Cảnh thì có thể chiến đấu với Thần Hải Cảnh sao?”

Nghe thấy mấy giọng nói này, ánh mắt Ninh Vũ Điệp rất phức tạp. Tuy nàng hơi ấm ức nhưng không thể không thừa nhận rằng bản thân cũng không phải là đối thủ của La Chinh…

Còn rất nhiều võ giả của thần quốc Thiên Tà vẫn đang u ám đứng thẳng tại chỗ. Vu Chiêm Hà làm như không thấy vết thương của Thôi Tà, bởi vết thương nhỏ ấy cũng chẳng đáng kể gì: “Nhưng dường như lão Thôi hơi khinh địch rồi. Đây cũng không phải dấu hiệu tốt.” Vu Chiêm Hà thản nhiên nghĩ.

Tuy Vu Chiêm Hà không muốn Thôi Tà có được Âm Thể Tử Cực, cho nên lần đó mới giúp La Chinh chạy trốn, nhưng hắn cũng không mong Thôi Tà thua trận. Sau khi thua trận, kế hoạch và dã tâm của bản thân Vu Chiêm Hà cũng sẽ tràn đầy nguy cơ.

Thôi Tà nhìn vết thương dưới sườn mình một chút, sau đó nhẹ nhàng dùng lực. Dưới sự đè ép của bắp lưng, vết thương kia nháy mắt đã khép lại: “Không tệ, có thể khiến ta bị thương, rất đáng khen. Đáng tiếc, vẫn chưa đủ!”

La Chinh mỉm cười: “Chỉ là khiến ngươi bị thương sao? Chẳng lẽ ngươi không sợ trúng độc?”

Nghe thấy lời này của La Chinh, sắc mặt Thôi Tà lập tức thay đổi. Ngoài cái loại có thể chất biến thái như La Chinh ra thì làm gì có võ giả nào không sợ độc? Nếu là độc dược bình thường thì có lẽ cũng không ảnh hưởng mấy đến Thôi Tà, nhưng là tên nhóc La Chinh này thì hơi khó nói. Ngay cả thánh khí thượng phẩm hắn cũng có thì có quỷ mới biết hắn có quét lên thân kiếm độc dược gì không.

Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Thôi Tà, La Chinh cười lạnh nói: “Lừa ngươi thôi! Đường đường là người đứng đầu Trung Vực mà hóa ra cũng chỉ là tiểu nhân nhát gan!” Nói xong, La Chinh bỗng lắc người một cái, nhẹ nhàng khua trường kiếm chém về phía Thôi Tà.

Vừa rồi kiếm pháp kỳ lạ này của La Chinh đã đâm trúng một lần, sao Thôi Tà còn chịu để bị đâm lần nữa?

Hắn cũng lắc người, khí thế trong cơ thể bỗng tăng vọt lên, một tay cầm Vô Danh Giới Đao, một tay nắm chặt lại thành quyền, quyền mang màu vàng nhạt lóe ra, hắn cười gằn nói: “Dừng ở đây thôi, nhóc con!”

Vừa nói xong, quyền kia của Thôi Tà chợt đánh thật mạnh xuống phía dưới!

Cùng lúc đó, trên bầu trời cũng đột nhiên xuất hiện một nắm đấm màu vàng to lớn. Nó giống như một tường thành cao lớn vậy, ánh sáng vàng tỏa ra khắp vạn trượng, giống như một mặt trời to lớn. Lúc này, tất cả mọi người đều không thể mở được mắt.

“Nhân Hoàng Cực Ý Quyền!”

Một quyền này của Thôi Tà hung hăng đánh về phía La Chinh giống như cả một cái tường thành đang đánh úp xuống.

Chỉ là với thực lực của La Chinh hiện nay, cho dù bị một tường thành đè xuống thì hắn cũng sẽ không bị thương. Nhưng không biết uy lực của Nhân Hoàng Cực Ý Quyền này lớn hơn tường thành lớn gấp mấy lần!

“Ầm ầm!”

Cũng may là khu vực trước cửa thành Thiên Khải này rộng lớn, nên khi một quyền này đánh xuống, ruộng đất phía trước cửa thành đều lập tức tạo thành một vài cái hố to rộng, sâu hơn mười trượng!

Còn bóng dáng nhỏ bé của La Chinh lại nằm ở chính giữa hố sâu, rơi sâu vào trong bùn đất. Nhìn từ xa thì chỉ là một điểm đen bốc lên nho nhỏ không hề thu hút.

“Ngô Hoàng uy vũ!”

“Quốc chủ uy vũ!”

“Ngô Hoàng uy vũ!”

Các võ giả của Thiên Tà Tông bắt đầu kêu gào.

Thực ra, sau khi đạt tới Thần Hải Cảnh mới có tư cách xưng Hoàng, xưng Đế, nhưng chẳng qua bây giờ Thôi Tà đã thành lập Thần Quốc sớm, coi như là đã xưng Hoàng, xưng Đế rồi, chỉ là dù sao thực lực của hắn vẫn chưa đủ tư cách mà thôi.

Ninh Vũ Điệp đứng trên tường thành, trên mặt có vẻ lo lắng. Chỉ là đối với cơ thể đáng sợ kia của La Chinh thì chắc vẫn có thể chịu được một đấm này của Thôi Tà, nhưng không rõ liệu hắn có bị thương hay không.

Mà ở góc tường nơi ngã rẽ ở phía tây thành Thiên Khải, Khê Ấu Cầm nhìn về phía hố to nơi xa, sắc mặt đã không thể bình tĩnh được nữa. Không ngờ Thôi Tà kia lợi hại như vậy, La Chinh… có thể chống đỡ được ư?

“Có lẽ một quyền này của Thôi Tà có thể đập một ngọn núi lớn thành bánh…”

“Không biết La Chinh có thể đứng vững được không, ta thấy hơi nguy hiểm!”

“Một quyền này đánh vào thì dù là vật gì cũng sẽ biến thành bột mịn. Tuy cơ thể La Chinh đặc biệt, gần như là đao thương bất nhập thì ta cũng không tin hắn có thể chống đỡ được!”

“Dựa vào tu vi Hư Kiếp Cảnh trung kỳ mà khiến Thôi Tà bị thương, có lẽ cũng đã là giới hạn rồi. Đánh không lại Thôi Tà thì cũng rất bình thường!”

Võ giả hai bên cũng nhỏ giọng bàn tán.

Chẳng qua chỉ một lát sau, La Chinh nhanh chóng cứng đầu nhô lên khỏi hố to, nhún vai, ngẩng đầu, khóe miệng chảy ra một tia máu, cười lạnh nói với Thôi Tà: “Cũng chỉ thế mà thôi!”

Nhìn thấy La Chinh đứng lên, những võ giả đang bàn tán kia lập tức ngậm miệng lại. Bỗng nhiên họ cảm thấy phán đoán của mình dường như không hề chính xác với La Chinh… Thôi Tà hừ lạnh một tiếng: “Mạnh miệng! Vậy thêm một lần nữa!”

Nói xong, Thôi Tà lại khua thêm một quyền, hung hăng đánh xuống mặt đất. Cùng lúc đó, giữa không trung cũng xuất hiện một nắm đấm to lớn, một lần nữa đánh vào đầu La Chinh.

Lúc này, La Chinh không tùy ý để nắm đấm kia đánh xuống nữa. Hắn vung tay lên, cương nguyên trong cơ thể bất ngờ bộc phát ra, ánh sao bao phủ ngoài cơ thể nhanh chóng lưu chuyển, chậm rãi tuôn ra từ trong tay La Chinh.

“Đã nói cũng chỉ đến thế thôi mà ngươi lại không biết lượng sức. Ha ha ha!” La Chinh cười lạnh một tiếng, đánh một quyền về phía bầu trời.

“Sao Rơi Đất Động!”

“Ầm ầm!”

Ánh sao mãnh liệt bắt đầu khởi động đánh vỡ nắm đấm to lớn kia thành từng tầng, từng tầng. Bóng dáng La Chinh hóa thành một tia sáng, men theo quyền mang vỡ vụn kia, đi thẳng về phía Thôi Tà.

Ngay lúc Thôi Tà còn đang ngạc nhiên thì La Chinh đã đến gần hắn rồi. Bất chợt, La Chinh lạnh lùng nói: “Bây giờ, đã đến lúc ngươi xuống rồi!”

Nói xong, quyền này của La Chinh đã đánh vào đầu Thôi Tà!

Thôi Tà không có thể chất biến thái như của La Chinh, nên nếu nhận một quyền này thì chẳng phải sẽ bị đánh vỡ thành thịt vụn sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui