Bách Luyện Thành Thần

Vòng đầu tiên, ba mươi võ giả Hư Kiếp Cảnh đã tiến hành khảo hạch xong, mọi người cũng đã hiểu được quy tắc, một là chạy, hai là khiêm tốn.

Cho nên lúc này, những võ giả còn chưa tiến vào vòng tròn đỏ lại bắt đầu đánh giá lẫn nhau một lần nữa!

Không ít người đã khắc sâu kẻ địch mà mình cho là mạnh mẽ vào lòng. Nếu gặp phải đối thủ như vậy trong vòng tròn đỏ, thì việc đầu tiên phải làm chính là loại trừ.

Cứ như vậy, trên mặt một số võ giả Hư Kiếp Cảnh2hậu kỳ nổi danh đã lâu liền lộ ra vẻ cười khổ.

Thực lực của bản thân họ vốn dĩ cũng khá mạnh, sẽ là một ưu thế lớn khi tham gia khảo hạch, vậy mà không ngờ bây giờ lại trở thành bất lợi lớn.

Giấu tài thì ai chẳng biết, nhưng vấn đề là có không ít người biết thực lực của hắn rồi, vậy còn giấu cái rắm gì?

Không ít ánh mắt trộm đánh giá Yến Vương. Tuy Yến Vương trẻ tuổi, vốn lại không phải người trong võ phủ Ngọc Huyền, nhưng đã có đất phong của mình từ8lâu, thực lực của bản thân hắn lại gần bằng Thái tử thần quốc, thế nên mọi người đều đang nghĩ xem liệu Yến Vương này có thể bị loại hay không? Nếu hai mươi chín võ giả Hư Kiếp Cảnh cùng lúc đối đầu với Yến Vương, hắn ta có thể trụ lại không?

Làm sao Yến Vương lại không phát hiện ra ánh mắt và hàm ý trong đó của các võ giả Hư Kiếp Cảnh kia?

Hắn chỉ thản nhiên hừ một tiếng, khóe miệng hơi nhếch lên, lẩm bẩm một câu: “Chỉ có kẻ yếu mới lãng phí tâm6tư!” Hắn đã quyết định đi thánh hải Thiên Vũ, hơn nữa còn là với danh nghĩa phong Vương này, thế nên nếu không thể thông qua khảo hạch, coi như hắn cũng phải hổ thẹn với tổ tiên dòng họ mình!

Vẻ mặt La Chinh khi nhìn cảnh này vẫn lạnh nhạt như trước. Tình hình lúc này có lợi nhất đối với hắn. Đầu tiên, tu vi của hắn chỉ là Hư Kiếp Cảnh trung kỳ. Thứ hai, ở thần quốc Hắc Thiết, hắn không hề có danh tiếng, căn bản sẽ không có ai chú ý tới hắn. Hiện3tại, hắn chỉ cần án binh bất động là được.

“Ha ha, mấy tên này, hẳn đã hiểu trò này chơi thế nào rồi.” Một vị đại năng Thần Hải Cảnh cười nói.

“Để xem năm nay có thằng nhóc nào lợi hại hay không. Năm trước, khi tiến vào thánh hải Thiên Vũ, thần quốc chúng ta lại chỉ lấy được hạng nhất từ dưới lên. Nếu còn như vậy nữa thì chỉ sợ sẽ hơi phiền. Hy vọng năm nay võ giả của võ phủ Ngọc Huyền ta có thể có được chất lượng đáp đạt yêu cầu!” Trên mặt một5vị đại năng Thần Hải Cảnh cũng đầy lo lắng.


Thần quốc tốn nhiều tài nguyên để xây dựng nên võ phủ, vậy nên đương nhiên bọn họ hy vọng võ phủ bồi dưỡng ra ngày càng nhiều tinh anh hơn, sau đó tiến vào thánh hải Thiên Vũ lấy “quặng mỏ”, báo đáp cho thần quốc thật nhiều, sau đó lại tiếp tục phát triển võ phủ theo một vòng tuần hoàn!

Kết quả tốt đẹp tuần hoàn trong nhiều năm như vậy thì tứ đại thần quốc mới xây dựng được một võ phủ có thể sánh ngang với thánh địa! Mới có thể đưa tứ đại thần quốc phát triển lớn mạnh như thế.

Ba vị đại năng Thần Hải Cảnh nói chuyện phiếm vài câu xong, sau đó một vị đại năng Thần Hải Cảnh lấy một phần danh sách ra, bắt đầu điểm danh.

“Bạc Tư Phàm!”

“Ngao Cương!”

“Vạn Tuấn…”

“Triệu…”

Sau khi vị đại năng Thần Hải Cảnh kia đọc xong, La Chinh thản nhiên nhìn vòng tròn đỏ kia đã khôi phục lại kích thước vốn có. Danh sách vòng này vẫn không có hắn.

La Chinh cũng không lo lắng, bởi rồi thế nào cũng đến lượt hắn thôi.

Đợt khảo hạch thứ hai nhanh chóng bắt đầu. Mọi người lại chú ý vào trận chiến trong vòng tròn đỏ.

Tốc độ vòng khảo hạch này nhanh hơn vòng đầu tiên một chút. Chưa đến một nén nhang, ba mươi người đã phân thắng bại. Hai mươi bảy người bị loại tức giận rời sân, ba người còn lại thì vô cùng phấn khởi.


Kế tiếp đó là vòng thứ ba, vòng thứ tư, vòng thứ năm…

Sau bảy vòng liên tiếp, cuối cùng La Chinh cũng nghe thấy tên mình.

“La Thiên Hành!” Đại năng Thần Hải Cảnh kia đọc tên giả của La Chinh.

La Chinh khẽ gật đầu, lập tức bước ra phía trước.

Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người La Chinh một lát, sau đó lập tức di chuyển. Dù sao thì La Chinh cũng chỉ là Hư Kiếp Cảnh trung kỳ, hơn nữa gương mặt lại vô cùng xa lạ. Cái tên này đối với bọn họ không hề có tính uy hiếp, nên căn bản bọn họ không chú ý. Bởi vì bọn họ cho rằng, cái tên gọi là La Thiên Hành này, cho dù có chống đỡ thế nào thì cuối cùng cũng sẽ bị loại mà thôi!

Ngược lại, vị Yến Vương kia lại nở nụ cười. Ý cười này là gửi cho La Chinh, mà La Chinh lại làm như không phát hiện ra.

Ba vị đại năng Thần Hải Cảnh liếc mắt đánh giá La Chinh một cái, trên mặt đều hiện lên vẻ kỳ quái.

“Căn cơ của vị võ giả độc lập này dường như vô cùng vững chắc. Thực lực của hắn chỉ sợ có thể ngang với Hư Kiếp Cảnh hậu kỳ!” Một vị đại năng Thần Hải Cảnh vô cùng chắc chắn nói.

Một vị đại năng Thần Hải Cảnh khác gật đầu: “Không biết thằng nhóc này rèn luyện ở đâu mà lại có thể tạo cho ta một loại áp lực mơ hồ như vậy. Nếu đối đầu với võ giả Hư Kiếp Cảnh hậu kỳ, chắc chắn hắn sẽ không thua!”

“Khà khà, hai người các ngươi đúng là thận trọng.” Cuối cùng, một vị đại năng Thần Hải Cảnh lại nói: “Ta cảm thấy thằng nhóc này có thể đánh bại võ giả Hư Kiếp Cảnh hậu kỳ!”

Mấy vị đại năng Thần Hải Cảnh có thể đưa ra lời đánh giá như vậy đối với La Chinh đã là không tồi rồi. Cho dù ở trong tứ đại thần quốc thì việc lấy tu vi Hư Kiếp Cảnh mà đánh bại Sinh Tử Cảnh cũng không nhiều. Dù sao giữa hai người cũng quá chênh lệch!


Cho nên ba vị đại năng Thần Hải Cảnh chỉ có thể đưa ra đủ loại nhận xét.

Bọn họ không thể ngờ được rằng La Chinh còn cứng rắn dựa vào thực lực của mình mà lật đổ Thôi Tà – cường giả Sinh Tử Cảnh tứ trọng!

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này nên lúc trước La Chinh mới dụ được Vô Tâm thượng nhân tới Trung Vực. Nếu không tận mắt nhìn thấy thì người bình thường sẽ rất khó tin. Cho dù tầm mắt của đại năng Thần Hải Cảnh này có sắc bén đến đâu thì vẫn là xem thường thực lực của La Chinh.

Tên đã được vị đại năng Thần Hải Cảnh kia đọc ra, ba mươi người cơ bản cũng đã được xác định.

Nhưng khi đọc tới cái tên “Yến Vương” cuối cùng, hai mươi tám người khác đều không nhịn được mà run rẩy, chỉ có La Chinh là vẫn duy trì vẻ mặt lạnh nhạt.

Từ lâu đã nghe nói thực lực của Yến Vương rất mạnh, không ai muốn gặp phải Yến Vương trong vòng tròn này. Mà lúc này, hai mươi chín võ giả khác chỉ có một sự lựa chọn, mọi người phải hợp lực để loại Yến Vương trước.

Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của mọi người, Yến Vương thản nhiên cười một tiếng, sau đó lại điềm nhiên như không mà bước vào giữa vòng tròn đỏ!

Kể từ vòng khảo hạch đầu tiên, sau khi vị võ giả cường tráng kia bị mười mấy người liên thủ đánh bay ra khỏi vòng tròn đỏ thì rất ít người sẵn sàng chiếm giữ vùng trung tâm vòng tròn.

Tuy ở giữa trung tâm chính là nơi có lợi nhất, nhưng đồng thời cũng là mục tiêu cho mọi người công kích. Chiếm giữ vị trí này, chẳng phải muốn chết sao?

Nhưng Yến Vương lại điềm nhiên như không mà đứng ở đó, ánh mắt lạnh nhạt quét qua các võ giả khác trong vòng tròn, trên mặt lộ nụ cười khinh thường. Hắn muốn chứng minh, mình thực sự có thực lực, lấy một mình hắn có thể đè bẹp hai mươi chín người khác!

Một con linh cẩu tiến vào giữa một đàn dê thì sẽ gặp phải sự chống cự của đàn dê, vậy một con sư tử thì sao?

Nếu nói trong những vòng trước, các “cường giả” bị nhằm vào là một con linh cẩu thì đàn dê còn có khả năng chống cự. Vậy hiện tại Yến Vương chính là con sư tử tiến vào trong đàn dê, thì ngoài việc chạy trốn ra, đàn dê này cũng chẳng còn đường nào để chọn.

Thấy đại năng Thần Hải Cảnh của võ phủ còn chưa tuyên bố bắt đầu, Yến Vương lại nói thẳng: “Vòng khảo hạch này sẽ chỉ là cuộc đua của một người! Hai mươi chín người khác sẽ bị ta đánh bay toàn bộ!”


Nghe lời này của Yến Vương, phần đông các võ giả ở trong vòng tròn đỏ thầm run lên. Bọn họ nhìn về phía Yến Vương, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Trước đây, nếu một số võ giả tỏ ra quá mạnh mẽ thì các võ giả khác cũng sẽ liên hợp lại với kẻ địch. Nhưng hiện tại, trên mặt mọi người đều có vẻ do dự. Với thực lực của Yến Vương, dù bọn họ có liên hợp lại thì cũng có ích gì?

La Chinh đứng ở một góc trong vòng tròn đỏ, hơi lắc đầu. Yến Vương này thật thông minh, danh tiếng của hắn ở bên ngoài không thể giấu được, vì thế liền nói toạc ra, dứt khoát kiêu ngạo tới cùng!

Sự kiêu ngạo như vậy sẽ làm loạn tâm tính của các võ giả khác. Nếu đối phương thật sự sợ Yến Vương thì khó có thể kết hợp lại mà đối đầu với hắn!

Chẳng qua muốn kiêu ngạo cũng phải có thực lực để kiêu ngạo. Nếu thực lực Yến Vương không đủ, các võ giả Hư Kiếp Cảnh khác cũng không phải kẻ ngốc, không ai làm theo tính toán của hắn.

Đại năng Thần Hải Cảnh ra lệnh một tiếng, vòng khảo hạch này rốt cuộc cũng bắt đầu.

Các võ giả đã bị loại và các võ giả chưa tham gia cũng bắt đầu thảo luận tình hình thi đấu hiện tại.

“Ngươi nói ai sẽ bị loại đầu tiên? Có thể là Yến Vương không?”

“Yến Vương lợi hại như vậy, ai dám đâm đầu vào chỗ chết mà chống lại hắn? Ta đoán, hơn phân nửa là cái tên La Thiên Hành – võ giả Hư Kiếp Cảnh trung kỳ kia. Ha ha…”

“Ta cũng đoán là hắn. Nhìn thân thể kia của hắn thì làm sao có thể chống đỡ được công kích của người khác? Một quyền là bị đánh bay ngay!”

“Xem kìa, có người gây rối với hắn, có lẽ hắn sẽ bị loại!”

Trong khi mọi người đang thảo luận, một vị võ giả Hư Kiếp Cảnh hậu kỳ đột nhiên nhằm về phía La Chinh, vẻ mặt ngày càng dữ tợn, lạnh giọng nói với hắn: “Ngươi… Ta cho ngươi bị loại trước!”

Ánh mắt La Chinh nhìn qua, nhưng không chọn lấy cứng đối cứng với võ giả kia mà nhẹ nhàng né sang bên cạnh, suýt nữa giẫm lên mép vòng tròn đỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận