Bách Luyện Thành Thần

Trước tình hình cạnh tranh điên cuồng như vậy, các võ giả không ngừng bị đá bay ra khỏi sàn đấu.

Vì La Chinh vô cùng nhanh nhẹn nên mỗi khi có người muốn lấy hắn làm mục tiêu thì thân hình hắn lại nhoáng lên rồi rời khỏi phạm vi tấn công.

Ở trong vòng tròn đỏ này, mọi người cũng không có mục tiêu chính xác. Dù sao cũng phải loại hết đến khi còn lại ba người, nên rất ít người đeo bám La Chinh2mãi không buông.

Tuy nhiên trong quá trình này, ánh mắt của Yến Vương vẫn dán chặt vào La Chinh như rắn độc, khiến La Chinh cảm thấy hết sức khó chịu.

Tất nhiên, cũng giống như Yến Vương, ba đại năng Thần Hải Cảnh cũng tập trung ánh mắt trên người La Chinh.

“Thành thạo quy tắc không gian, hơn nữa dường như đã tu luyện xong tầng thứ hai, tiềm chất của tên nhóc này không tệ!”

“Với thực lực hắn biểu hiện ra lúc này, miễn cưỡng8cũng có thể coi là thiên tài cấp Thần, có thể lọt vào đội ngũ thứ ba trong thần quốc Hắc Thiết, hơn nữa còn có thể đứng đầu đội ngũ thứ ba!”

“Nhân vật như vậy thì hẳn nên có được một cái Hắc Thiết Lệnh, nhưng ta lại hơi lo…”

Với tầm mắt của ba đại năng Thần Hải Cảnh, sao có thể không thấy Yến Vương đang nhắm vào La Chinh?

“Yến Vương đã mở miệng, trong vòng này chỉ một mình hắn có thể lấy6được Hắc Thiết Lệnh. Với tính cách ấy thì e là nói được làm được, ta lo hắn sẽ ra tay với La Thiên Hành.”

“Chậc! Nhân vật như vậy rất ít khi xuất hiện trong các võ giả độc lập, hy vọng hắn có thể vượt qua khảo hạch.”

“E là hơi khó. Đội ngũ đứng đầu thần quốc Hắc Thiết chúng ta cũng chỉ có bốn người, mà thực lực của đội ngũ đứng đầu mạnh hơn đội ngũ thứ hai nhiều. Trừ phi thực lực3của La Thiên Hành có thể đứng đầu đội ngũ thứ hai thì mới có một chút khả năng chống lại Yến Vương!”


Tất nhiên La Chinh không biết rằng ba đại năng Thần Hải Cảnh này đang lo lắng cho hắn.

Thực sự thì Yến Vương đã nảy ra hứng thú sâu sắc với La Chinh. Lần này, ngoài việc tham gia khảo hạch, hắn cũng để ý một chút đến những cường giả mới, trẻ tuổi.

Vốn hắn còn muốn tìm người trong võ phủ Ngọc Huyền,5nhưng khổ nỗi tên nổi danh nhất võ phủ Ngọc Huyền – Chiêm Uân kia lại là người của Thái tử, hắn không thể mượn sức được. Nhưng La Chinh trước mắt này…

Thiên phú nhìn người của Yến Vương hết sức lợi hại, mặt này hắn hoàn toàn được di truyền từ cha mình. Từ lần đầu tiên nhìn thấy La Chinh, hắn đã cảm thấy thực lực của La Chinh không đơn giản.

Những đại năng Thần Hải Cảnh kia chỉ có thể đánh giá qua biểu hiện của La Chinh rồi cho rằng thực lực của hắn có thể đứng ở đỉnh đội ngũ thứ ba, nhưng trong mắt Yến Vương, tên nhóc này không ngừng chạy trốn là vì cố tình muốn che giấu thực lực của bản thân!

Hắn bắt đầu đoán, xem thực lực của La Chinh có khả năng vào được đội ngũ hàng đầu hay không, nhưng đứng đầu đội ngũ thứ hai hẳn là không thành vấn đề.

Quan trọng hơn là, trước nay người này không có tiếng tăm gì, tất nhiên sẽ không bị Thái tử mượn sức, làm sao Yến Vương có thể bỏ qua cho con cá lọt lưới này được?

Việc duy nhất Yến Vương phải làm lúc này chính là thử xem thực lực chân chính của La Chinh!

Vòng thăm dò đầu tiên đã kết thúc, việc La Chinh thi triển quy tắc không gian tất nhiên đã khiến Yến Vương phải kinh ngạc cảm thán. Nhưng nói chung, hắn vẫn chưa thỏa mãn. Thực lực của tên nhóc này tuyệt đối không chỉ có một chút như vậy.

Vấn đề là La Thiên Hành quá ranh mãnh, dường như tránh né tất cả các võ giả, không giao tranh với bất kỳ kẻ nào. Cứ như vậy, Yến Vương cũng rất khó đánh giá được thực lực của La Chinh.

Các võ giả trong vòng tròn đỏ càng lúc càng ít, trên khuôn mặt Yến Vương cũng hiện ra một nụ cười thản nhiên. Rồi cũng có cơ hội thôi, nhìn tình hình này thì có lẽ hắn phải tự tay thăm dò thực lực của La Chinh!

Thoáng chốc, các võ giả trong vòng tròn đỏ cũng chỉ còn lại năm người. Ngoại trừ Yến Vương và La Chinh ra thì còn ba võ giả Hư Kiếp Cảnh khác. Sau khi không gian đột ngột rộng rãi hơn, muốn đuổi đối phương ra khỏi vòng cũng hơi khó khăn.


Trong năm người, có ba người được ở lại. Bất kỳ kẻ nào bị loại vào thời điểm này chắc chắn đều không cam lòng. Cho nên, lúc này ai nấy đều có vẻ hết sức cẩn thận, nhất thời khiến tình hình rơi vào thế giằng co.

Đúng lúc này, vòng tròn đỏ bắt đầu thu nhỏ lại…

Qua lần quan sát cuộc chiến lúc trước, mọi người cũng hiểu rõ, tốc độ thu nhỏ của vòng tròn đỏ rất nhanh. Một khi vòng tròn đỏ đã bắt đầu thu nhỏ lại thì không đến một trăm mười nhịp thở sẽ cho ra kết quả cuối cùng.

Cho nên khi vòng tròn đỏ bắt đầu thu nhỏ lại, sắc mặt của mọi người đều biến đổi, lấy tư thế mãnh liệt hơn mà tấn công vào những võ giả khác!

“Quy Nguyên Quyền!”

“Liệt Tâm Chưởng!”

“…”

Ngoài việc cẩn thận tránh Yến Vương ra thì từng người trong ba võ giả đều thi triển đòn sát thủ của mình.

Trong đó, cứ hai võ giả lại lập thành một cặp chém giết lẫn nhau, đương nhiên một võ giả khác không có khả năng đi tìm Yến Vương, vậy nên tất nhiên mục tiêu của hắn là La Chinh.

Nhìn thấy có người đuổi theo giết La Chinh, Yến Vương lại nở một nụ cười. Để xem lần này ngươi chạy như thế nào?

La Chinh cũng hiểu rõ, bây giờ mà không phản kích thì e là không được rồi.


Mắt thấy võ giả kia đến thẳng chỗ mình, La Chinh bắt đầu nhẹ nhàng bước đi. Hắn điều chỉnh hô hấp của mình đến mức vô cùng thoải mái, sức mạnh bắt đầu vận chuyển theo thân thể.

Lúc này, trên người La Chinh truyền ra một khí chất cực kỳ ôn hòa, tưởng như hắn sẽ hài hòa với bất cứ thứ gì được đặt bên cạnh.

Võ giả Hư Kiếp Cảnh kia có thể kiên trì đến bây giờ, tất nhiên thực lực cũng không yếu. Xét về thực lực thì cũng thuộc vị trí đứng đầu nếu đặt trong võ phủ Ngọc Huyền, có thể vững vàng đứng trong đội ngũ thứ ba của thần quốc Hắc Thiết.

Mỗi bước đi, thân hình của hắn lại giống như hổ báo, đôi tay hóa thành hai móng vuốt, một trên một dưới chộp về phía La Chinh.

“Gào!”

Trên người hắn ngưng kết ra một ảo ảnh của mãnh thú trông như hổ báo. Khi hai móng vuốt của hắn giương ra, mãnh thú cũng há to cái miệng hướng về phía La Chinh như muốn nuốt chửng hắn.

Võ giả Hư Kiếp Cảnh của thần quốc quả nhiên không thể khinh thường!

Tuy nhiên, có lẽ thực lực của người này cũng có thể sánh ngang với Chiến Tôn cấp cao trong Yêu Dạ tộc. So với Lăng Yên thì có lẽ còn chênh lệch một chút, nhưng nếu thật sự muốn tranh đoạt một chỗ ngồi trong tháp Tội Ác thì tất nhiên hắn cũng có thể chiếm một vị trí trong tốp mười!

Người khác đang suy đoán thực lực của La Chinh, còn La Chinh lại đang suy đoán thực lực của người trước mắt này.

“Nếu ngươi tìm tới ta, vậy ngươi cứ bị loại đi!” La Chinh hơi lướt đi, cơ thể từ từ đi lùi lại!

Vòng tròn đỏ đang thu nhỏ lại, mà La Chinh lại đưa lưng về phía vòng tròn đỏ, lùi lại ra bên ngoài. Chẳng mấy chốc, La Chinh đã tới mép vòng tròn đỏ. Chỉ cần La Chinh đứng ngay tại chỗ thì chỉ một nhịp thở nữa thôi sẽ chẳng khác nào hắn tự động bị loại!

Nhưng bước chân La Chinh chỉ nhẹ nhàng chạm vào mép vòng tròn đỏ. Lúc chạm vào thì nhẹ nhàng phiêu đãng, nhưng khi mũi chân vừa chạm đất thì khí thế cả người bỗng biến đổi!

“Cương nguyên! Bùng nổ!”

“Vù!”


Trong khoảnh khắc này, khí thế cả người La Chinh thay đổi hẳn, cơ thể hóa thành một vệt sáng nhỏ rồi vọt về phía đối thủ của mình như một tia chớp!

Ảo ảnh của con mãnh thú khổng lồ kia còn chưa kịp cắn xuống, hai móng vuốt của đối thủ cũng chưa kịp chộp vào nhau thì La Chinh đã bước một bước đến trước mặt đối thủ rồi.

Vẻ mặt của người này vốn dĩ hung ác, bởi hắn nhất định phải thắng trận chiến này. Trong lòng hắn, chỉ cần thu phục được tên nhóc này, rồi bên kia cũng vừa lúc phân thắng bại thì trong vòng tròn đỏ cũng chỉ còn lại ba người. Như vậy, hắn có thể vượt qua khảo hạch. Dù bước này có ra sao thì hắn cũng phải vượt qua, đây có thể là một bước mấu chốt ảnh hưởng đến hắn!

Cho nên hắn không hề nương tay với La Chinh, chỉ theo đuổi một chiêu tất thắng!

Mà La Chinh trong mắt hắn lại chỉ là một tên nhóc ngoài việc chạy trốn thì chẳng biết làm gì hết…

Vậy mà ngay khi lui về phía sau, hắn lại xuất hiện trước mặt mình chỉ trong nháy mắt…

Chuyện này…

Đầu óc võ giả này còn chưa kịp tiếp thu nên ngoài vẻ mặt ngây ngốc ra thì gần như không có bất kỳ phản ứng nào.

La Chinh cũng chẳng để tâm tới vẻ mặt của gã. Hắn chỉ cần vươn tay ra là đã bắt được tay đối phương, năm ngón tay nhẹ nhàng nhấn một cái, chế ngự mạch môn trên cánh tay đối phương. Cứ như vậy, chân nguyên của người kia không thể nào truyền đến tay, càng khó có thể tránh khỏi sự trói buộc của La Chinh.

Tuy nhiên, La Chinh không ngờ được rằng hắn đã làm chuyện thừa thãi. Căn bản đối phương đã quên phải vận chuyển chân nguyên để tránh thoát, nên cứ ngây người ra như vậy. Hắn bị một tay La Chinh bắt lại, sau đó quay một vòng như chong chóng rồi trực tiếp bay ra ngoài.

Quá trình này vô cùng gọn gàng, nhanh nhẹn, không có chút dư thừa nào.

Thật ra, trong số những võ giả có cảnh giới tương đối thấp thì chiến đấu kiểu này cũng vô cùng bình thường. Nhưng sau khi đến Thần Đan Cảnh, lúc chân nguyên bùng nổ thì sức mạnh đều sẽ lên tới một trình độ không tầm thường, làm gì có ai để ngươi dễ dàng tới gần?

Vậy nên người chiến đấu trong vòng tròn đỏ chỉ bị “đá” ra ngoài, chứ không hề bị “quay” ra ngoài như tên vừa rồi.

Bây giờ thấy La Chinh trực tiếp ném một võ giả ra khỏi vòng tròn đỏ như thế, các võ giả khác lập tức khiếp sợ, đến mức không thốt ra được lời nào. Trong lòng bọn họ không hẹn mà cùng nhảy ra một câu hỏi, sao lại có thể như vậy…?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận