Bách Luyện Thành Thần

Mấy ngày trước, trong võ phủ Ngọc Huyền, Yến Vương vẫn ra vẻ chưa phân cao thấp thì sẽ không bỏ qua cho La Chinh.

Sao hôm nay lại tỏ ra nho nhã lễ độ thế này? Như thể là bạn bè lâu năm vậy…

La Chinh lập tức cảm thấy cả người đều mất tự2nhiên, nhưng trên mặt vẫn phải tươi cười. Hắn mỉm cười với Yến Vương: “Đã lâu không gặp.”

Yến Vương đi thẳng về phía La Chinh, vươn tay ra, trực tiếp lấy tấm thiệp màu vàng trong tay La Chinh xuống, tùy ý liếc qua một cái rồi trả lại cho Thái tử. Hắn thản8nhiên nói: “Thật không may, La Chinh đã đồng ý đến phủ Yến Vương của ta hôm nay rồi. Ca ca đã tới chậm một bước!”

Cầm tấm thiệp này trong tay sẽ khiến La Chinh hơi phỏng tay, hắn đang chưa biết xử lý nó thế nào thì không ngờ Yến Vương đã trực6tiếp lấy đi, trả lại cho Thái tử. Nhưng bản thân hắn đã đồng ý với Yến Vương lúc nào?

Chẳng qua trước mắt, chỉ có thể coi như Yến Vương đang giải vây cho La Chinh. Tuy tính tình người này hơi nóng nảy, nhưng so ra thì thẳng thắn. Còn ấn tượng đầu3tiên mà vị Thái tử kia mang đến cho La Chinh chính là lòng dạ rất thâm sâu.

So với việc bị Thái tử bắt ép tới phủ của hắn thì thà phối hợp với Yến Vương, diễn cho xong vở kịch trước mắt rồi nói sau.

Trong lòng La Chinh đã hạ quyết tâm, vì5vậy liền cười nói: “Thái tử điện hạ quả thật đã tới chậm một bước. Lúc trước ta đã đồng ý lời mời của Yến Vương rồi.”

Nghe La Chinh nói thế, ý cười trên mặt Yến Vương càng sâu thêm.

Lúc trước, khi cảnh giới của Yến Vương còn thấp thì chưa bị Thái tử chú ý tới. Nhưng mấy năm nay, thực lực của Yến Vương càng ngày càng tăng, địa vị cũng dần ngang với Thái tử, thế nên giữa hai người cũng bắt đầu có sự đối chọi.

Nhưng dù sao Thái tử cũng lớn hơn Yến Vương mười tuổi, huống chi đã được chọn vào vị trí Thái tử, cũng chính là người kế vị tương lai. Chỉ cần tiếp tục như vậy, gần như tất cả các cường giả trẻ tuổi trong thần quốc đều sẽ đứng về phía Thái tử. Tuy Yến Vương cũng đã được phong Vương, cũng đã chứng minh được thực lực và thiên phú của mình, nhưng dù sao hoàn cảnh cũng kém hơn nên vẫn mãi chưa thể trở mình.

Đến một ngày, Thái tử biết được trong võ phủ Ngọc Huyền có võ giả độc lập, thậm chí người này còn thắng cả Yến Vương trong cuộc so đấu sức mạnh thuần túy, thế nên làm sao hắn có thể bỏ qua cho được? Vì thế Thái tử chạy suốt đêm từ Thủ phủ* tới thành Hạc Cô, mục đích chính là để mượn sức La Chinh.


*Thủ phủ: Chính là thủ đô của đất nước ở thời điểm hiện tại.

Nhưng không ngờ, nửa đường Yến Vương lại nhảy ra.

Với sự khôn khéo của Thái tử thần quốc, làm sao hắn lại không nhìn ra La Chinh và Yến Vương đang diễn kịch? Nhưng lúc này hắn lại không tiện làm khó người ta, vì thế hắn rộng lượng cười nói: “Nếu vậy lần này ta đến cũng hơi đường đột* rồi.”

*Đường đột: Bất ngờ và có phần không lịch sự cho lắm.

“Ca ca đâu chỉ là đường đột? Tốc độ này quả thực khiến đệ đệ đây cũng phải bội phục.” Yến Vương trả lời lại một cách mỉa mai.

Sắc mặt Thái tử cũng có vẻ hơi mất hứng, trong ánh mắt đã mơ hồ có tia sáng lóe lên. Hắn dùng tay nắm xe lăn xoay một vòng, dẫn đám cường giả rời đi.

Nhìn phương hướng Thái tử rời đi, Yến Vương nở nụ cười lạnh lùng, rõ ràng là vẻ mặt của người thắng.

La Chinh lắc đầu: “Đều là huynh đệ ruột thịt, cần gì phải đối chọi gay gắt như thế?”

La Chinh không thể hiểu nổi những tranh đấu trong hoàng thất thần quốc. Tuy nói thế giới võ giả nguy hiểm tới mức đáng sợ, đại đa số đều vô cùng ích kỷ, nhưng dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, lục đục với nhau như vậy có phần mất nhiều hơn được.

Yến Vương lạnh lùng nói: “Ta coi hắn là đại ca, nhưng hắn lại không coi ta là huynh đệ.”

Nhìn sắc mặt Yến Vương, La Chinh cũng biết Yến Vương đang đắm chìm trong một số hồi ức không tốt.

Nhưng đây là chuyện nhà người ta, La Chinh cũng không tiện nói gì.


Yến Vương suy nghĩ một chút rồi nở nụ cười giảo hoạt với La Chinh: “Không phải ngươi đã đồng ý đến phủ Yến Vương ta một chuyến sao?”

“Cái này…” Vừa rồi La Chinh nói như vậy chỉ là kế tạm thời dùng để từ chối lời mời của Thái tử mà thôi. Hiện tại Yến Vương lại mở miệng, La Chinh không biết nên làm thế nào để từ chối.

“Yên tâm, ta sẽ không làm khó dễ ngươi. Chỉ cần chúng ta phân cao thấp là được.” Yến Vương tiếp tục cười nói, đồng thời đè thấp giọng: “Đại ca ta làm việc cẩn thận, tất nhiên sẽ phái người giám sát ngươi. Nếu ngươi không đi, chắc chắn ngày khác hắn sẽ đến cửa lần nữa…”

Trên mặt La Chinh lộ ra một nụ cười khổ. Xem ra không đi không được, thế nên hắn chỉ có thể gật đầu.

Tuy tính tình Yến Vương cũng không khiến người ta thích, nhưng ít ra vẫn ngay thẳng hơn Thái tử nhiều. Nếu nhất định phải chọn một bên để theo, La Chinh tình nguyện chọn Yến Vương.

Đi theo người có tâm cơ sâu luôn khiến người ta phải lo lắng đề phòng.

Vì thế, theo lời mời của Yến Vương, La Chinh cùng Tào Tuấn Phong đi tới phủ của hắn.

Phủ Yến Vương nằm ở phía nam thành Hạc Cô, một phủ đệ to lớn tỏa ra khí khái phi phàm, cảnh vật trong phủ cũng xa hoa tinh tế.

Vừa mới đi cùng Yến Vương tiến vào trong phủ xong liền thấy bốn cường giả Sinh Tử Cảnh nhanh chóng vây lại, vẻ mặt có chút căng thẳng. Một người trong đó hỏi: “Vương thượng, vừa rồi ngài đi đâu vậy? Làm chúng tiểu nhân tìm mãi.”

Yến Vương lạnh lùng nhìn mấy tên cường giả Sinh Tử Cảnh kia, lập tức hỏi ngược lại: “Thế nào? Ta đi đâu cũng phải báo cáo với các ngươi sao?”

“Cái này… không phải thế.” Một cường giả Sinh Tử Cảnh trong đó cúi đầu đáp.


Yến Vương hừ lạnh một tiếng, đi thẳng về phía trước, bốn cường giả Sinh Tử Cảnh đang định đuổi theo thì Yến Vương lại nói: “Bốn người các ngươi đứng canh cửa đi!”

“Chúng ta…”

Tuy ở thần quốc không ít cường giả Sinh Tử Cảnh, nhưng cũng chưa đến mức phải làm kẻ canh cửa, vậy nên cả bốn người đều trầm mặt.

“Thế nào?” Yến Vương nhướng mày: “Lời của ta không có giá trị gì sao?”

Thấy Yến Vương có vẻ sắp nổi giận, bốn cường giả Sinh Tử Cảnh kia chỉ đành lùi bước, đi về phía cửa lớn.

Yến Vương nhìn La Chinh một cái với ánh mắt mang ý nghĩa sâu xa, sau đó cười khà khà nói: “Rất buồn cười đúng không?”

La Chinh cũng nhìn ra vấn đề nên lập tức hỏi: “Những người này…”

“Ha ha, phủ Yến Vương của ta, từ trên xuống dưới, từ hộ vệ đến gia đinh, từ người ở đến tỳ nữ, tất cả đều là người do ca ca ta sắp xếp!” Yến Vương cắn răng nói.

Đúng lúc này, một cô gái mặc quần áo tơ lụa đi từ trong phủ ra. Người này cũng có tu vi Hư Kiếp Cảnh, diện mạo xinh đẹp như tiên trên trời, quần áo là tơ lụa tinh tế, quý báu. Chỉ cần rảo bước đi tới, ngước mắt nhìn lên một cái thôi cũng đủ khiến trái tim tất cả các nam nhân đều đập thình thịch. Đây tuyệt đối là người bạn đời tuyệt vời của võ giả.

“Vương gia đã về! Thần thiếp bên này…” Nàng ta vừa mới mở miệng, Yến Vương đã ngắt lời: “Cút!”

“Vương gia…” Nàng ta bị Yến Vương quát lớn, hai mắt bắt đầu ngập nước.

“Bảo ngươi cút, ngươi không nghe thấy sao?” Yến Vương lạnh giọng nổi giận.

Nàng ta sững lại một lát, vẻ mặt ấm ức rồi cũng đành chậm rãi lui xuống.

Yến Vương mỉm cười buồn bã: “Quên mất, ngay cả vợ ta cũng là người của ca ca!”


Cô nàng này cũng là người của Thái tử…

La Chinh cũng chẳng còn gì để nói.

Với tuổi của Yến Vương, có được thiên phú và thực lực như thế thì nhìn qua đúng là đối tượng khiến người ta hâm mộ, ghen tỵ. Không ngờ lại phải sống trong hoàn cảnh như vậy.

Khó trách thái độ của hắn với Thái tử lại như thế. Chỉ sợ giữa hai người này đã chất chứa đầy oán hận.

Thật ra chuyện Yến Vương và Thái tử của thần quốc Hắc Thiết bất hòa đã sớm truyền khắp toàn bộ đại lục thần quốc, ngay cả Tào Tuấn Phong cũng biết rõ.

Yến Vương quá ưu tú, tuy đã được Quốc chủ phong Vương, nhưng phong Vương thì sao? Chỉ cần đủ xuất sắc thì sau này khi trưởng thành đều có thể cướp đoạt vị trí Thái tử.

Thái tử thần quốc Hắc Thiết vì phụ hoàng nên không thể ra tay với đệ đệ của mình, nhưng vẫn có thể kiềm chế Yến Vương.

Cho nên bây giờ, ngay cả một người của mình Yến Vương cũng không có!

Yến Vương không phải kẻ ngốc, hắn cũng muốn phát triển thế lực của mình. Nhưng chẳng cần nói đến những chuyện khác, chỉ riêng việc tiến vào bí cảnh của thánh hải Thiên Vũ thôi cũng không phải chuyện một mình hắn có thể làm được rồi.

Lúc trước, Thái tử cũng giả vờ giúp Yến Vương tìm lấy một đội ngũ. Nhưng “ý tốt” như vậy, Yến Vương đương nhiên phải từ chối. Vấn đề là sau khi từ chối rồi, Yến Vương còn có thể tìm ai?

Các cường giả trẻ tuổi gần như đều đã bị Thái tử lôi kéo, về phần những võ giả Hư Kiếp Cảnh chưa vào tay Thái tử thì bản thân Yến Vương cũng thấy chướng mắt. Trong cảnh như vậy, Yến Vương vẫn miễn cưỡng mượn sức được vài võ giả, đều là những người có thể đứng trong đội ngũ thứ hai ở thần quốc. Nhưng Yến Vương biết, hắn vẫn quá nhỏ bé, căn bản không thể chống lại ca ca.

Lúc này gặp được La Chinh, trong lòng hắn hạ quyết tâm muốn cùng La Chinh phân cao thấp. Nhưng cũng nhờ vị Phủ chủ của võ phủ Ngọc Huyền chỉ bảo, nên Yến Vương với miễn cưỡng khắc chế được bản thân, hy vọng La Chinh sẽ thành trợ lực lớn của mình.

Hai người tiến vào trong sảnh lớn của phủ Yến Vương. La Chinh ra lệnh cho Tào Tuấn Phong đứng chờ ở cửa, tỳ nữ trong phủ lập tức bưng trà rót nước. Sau khi xong, Yến Vương lại đuổi đám người dưới này ra ngoài lần nữa.

Lúc này, Yến Vương mới nhìn chằm chằm vào La Chinh với đôi mắt sáng quắc, hỏi: “Ngươi tiến vào thánh hải Thiên Vũ là vì cái gì? Ta có thể hợp tác với ngươi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận