Bách Luyện Thành Thần

Tên công tử mặc áo gấm môi hồng răng trắng, dáng vẻ bất phàm.

Có thể được bốn võ giả Sinh Tử Cảnh làm hộ vệ thì chắc hẳn địa vị không thấp hơn tên Hoàng tử thần quốc mà La Chinh từng gặp ở mộ Tiên Thiên Miểu lúc trước là bao.

Vị công tử này hẳn là một nhân vật quan trọng trong thần quốc Hắc Thiết. La Chinh thầm đoán, ít nhất hắn cũng phải là Hoàng tử.

Hắn mới vào thần quốc2Hắc Thiết, không quen đường quen lối, cho nên mỗi hành động đều vô cùng cẩn thận, sợ gặp phải phiền toái.

Nhưng La Chinh đã cố gắng tránh phiền phức mà vẫn có phiền phức tìm tới.

Thiếu niên kia lạnh lùng nhìn thoáng qua La Chinh, trong mắt đầy vẻ khiêu khích, đồng thời lạnh giọng hỏi: “Ngươi cũng là võ giả tham gia khảo hạch?”

Suy nghĩ trong đầu La Chinh chuyển động rất nhanh. Hắn áp chế tâm tình của mình lại,8thậm chí trên mặt còn nở nụ cười: “Đúng vậy.”

“Không tệ. Trong thần quốc Hắc Thiết ta còn có võ giả độc lập có căn cơ vững chắc như thế. Ngươi đi theo ta đi, ta cũng muốn tham gia lần khảo hạch này của võ phủ Ngọc Huyền.” Không ngờ thiếu niên này lại thốt ra một câu như vậy.

Võ phủ không phải là tông môn, trên thực tế triệu tập nhiều võ giả như vậy chẳng qua chỉ là để tuyển6ra hậu bối có thực lực không tệ, cạnh tranh với thần quốc khác trong bí cảnh mà thôi.

Nếu đổi là Vân Điện, chắc hẳn sẽ chỉ chiêu mộ các võ giả trong Vân Điện. Nhưng cách suy xét của thần quốc lại khác. Theo bọn họ, chỉ cần có thực lực là có thể tiến vào bí cảnh và lấy bảo vật trong bí cảnh.

Đi theo thiếu niên này?

Mắt La Chinh ngưng lại, sau đó lắc đầu từ chối.

“Xin lỗi, ta độc3lai độc vãng đã quen, không quen làm tùy tùng của người khác.” La Chinh thẳng thắn đáp lại.

Nghe La Chinh nói vậy, một cường giả Sinh Tử Cảnh liền rống lên với hắn: “To gan! Thiếu gia nhà ta cho ngươi đi theo, chính là để mắt đến ngươi!”

Nhưng vẻ mặt La Chinh lại không hề thay đổi, vẫn thản nhiên đáp lại: “Nếu để mắt đến ta thì cần gì phải làm khó?”

Thiếu niên kia nhìn chằm chằm La Chinh đầy5hứng thú, sau đó lập tức cười hì hì: “Được lắm, có khí phách, chúng ta đi!”

Ngay lập tức, bốn cường giả Sinh Tử Cảnh liền đi theo vị thiếu niên kia, trên mặt La Chinh lại lộ vẻ bất ngờ. Hắn đã dự đoán đến tình huống xấu nhất là phải ra tay ngay tại chỗ này. Bốn cường giả Sinh Tử Cảnh đều là võ giả đã vượt qua hai lần, hoặc thậm chí là ba lần Sinh Tử Kiếp, nhưng nếu bọn họ muốn tiêu diệt La Chinh thì hẳn cũng không dễ dàng.

La Chinh chỉ sợ làm kinh động đến các đại năng Thần Hải Cảnh trong thành mà thôi. Trước mặt đại năng Thần Hải Cảnh, La Chinh có muốn chạy trốn cũng khó.

Nhìn bóng dáng thiếu niên kia đi xa, Tào Tuấn Phong ở bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn nói với La Chinh: “May mà vừa rồi ngươi kiềm chế.”

“Sao vậy? Tên kia là ai? La Chinh hỏi.

Tào Tuấn Phong nói: “Nếu ta không nhìn lầm thì thiếu niên kia là Yến Vương của thần quốc Hắc Thiết.”

“Yến Vương? Hắn ta mới tuổi này mà đã được phong Vương rồi?” La Chinh cảm thấy kỳ quái.

Nhờ Tào Tuấn Phong, La Chinh cũng đã hiểu kha khá về tập tục và phong thổ của tứ đại thần quốc. Cơ chế của thần quốc cũng khá tương tự như triều đình ở thế giới người phàm.

Nhưng nếu Hoàng tử thần quốc muốn được phong Vương thì lại vô cùng khó khăn.

Quốc khí của thần quốc đều nằm trong tay đại năng Thần Hải Cảnh, mỗi Quốc chủ thần quốc nhất định phải bước vào Thần Hải Cảnh mới có khả năng khống chế đại cục.

Tuổi thọ của đại năng Thần Hải Cảnh rất dài, với tuổi thọ được tính bằng vạn năm thì số lượng con cái của bọn họ cũng nhiều vô cùng. Nghe nói Quốc chủ của thần quốc Đại Vũ có đến hơn vạn đứa con.

Hơn vạn đứa con này chính là hơn vạn Hoàng tử.

Từ lúc sinh ra, những Hoàng tử này đã phải tranh đoạt tình yêu thương của cha với người khác, thậm chí có những Hoàng tử từ khi sinh ra đã không có cơ hội được nói với cha mình lời nào.

Cho nên cạnh tranh giữa các Hoàng tử còn khó khăn hơn nhiều, cũng càng tàn khốc hơn nhiều so với võ giả bình thường!

Người thường không có thực lực còn có thể sống yên ổn, nhưng Hoàng tử mà không có thực lực thì vận mệnh còn thảm hại hơn người bình thường.

Vị Hoàng tử trước mặt này mới trẻ như vậy mà đã được phong Vương, rõ ràng thực lực không thể khinh thường.

“Vị Yến Vương này là niềm kiêu ngạo của thần quốc Hắc Thiết. Hì hì, trong giới trẻ của thần quốc Hắc Thiết bọn họ, người này có địa vị gần với Thái tử. Tốt nhất là ngươi đừng có gây xung đột gì với hắn. trước mắt thì quả thực dễ ứng phó, nhưng nếu trêu chọc đến các đại năng Thần Hải Cảnh thì không xong đâu.” Tào Tuấn Phong khuyên bảo.

La Chinh gật đầu, đi dọc theo hướng mà Yến Vương rời đi.

Trong võ phủ tất nhiên sẽ gặp được không ít võ giả, từ cơ bản nhất là Tiên Thiên Cảnh đến Chiếu Thần Cảnh, rồi đến Thần Đan Cảnh cũng không hề hiếm thấy. Số lượng võ giả rất đông, cả đám còn vô cùng phấn chấn, hiếm khi chú ý đến những chuyện khác.

Cho dù phát hiện La Chinh là võ giả Hư Kiếp Cảnh, phía sau còn có một cường giả Sinh Tử Cảnh đi theo thì họ cũng chỉ liếc qua một cái rồi lại cẩn thận cúi đầu rời đi, có vẻ không quan tâm tới người khác lắm.

Theo những điều được dặn dò lúc trước, La Chinh tìm đến sân đăng ký khảo hạch.

Từ cửa võ phủ đi thẳng vào đến chân núi này liền thấy được chia ra thành rất nhiều sân theo chiều ngang.

Người đến đăng ký khảo hạch tất nhiên đều là võ giả độc lập, nhưng võ giả cũng có phân chia cảnh giới, mỗi nhóm người lại đến đăng ký ở những vị trí khác nhau.

Sân có số lượng người nhiều nhất chính là sân của võ giả Tiên Thiên Cảnh. Trong sân đã xếp thành một hàng chữ nhất dài, không nhìn thấy điểm cuối, dường như đội ngũ dài này còn vòng xung quanh chân núi một vòng, tính qua cũng phải lên đến mấy vạn người.

“Nhiều người đăng ký như vậy thì phải đợi tới khi nào đây?” La Chinh nhìn hàng dài kia, buồn bực hỏi.

“Hì hì, đứng xếp hàng ở trong này một hai tháng là chuyện bình thường. Nếu đã bước vào Tiên Thiên Cảnh thì để tiến vào võ phủ, xếp hàng một hai tháng đã là gì?” Tào Tuấn Phong cười nói.

La Chinh gật đầu. Ở chỗ đất trống bên ngoài võ phủ còn có người quỳ đến mấy năm, thậm chí là mấy chục năm đều chỉ vì được tiến vào võ phủ.

Bên cạnh sân của Tiên Thiên Cảnh là sân phụ trách tuyển nhận võ giả Chiếu Thần Cảnh. Số lượng võ giả Chiếu Thần Cảnh cũng không ít, hàng dài kia cũng khó nhìn thấy điểm cuối ở đâu, nhưng cũng đã ít hơn Tiên Thiên Cảnh một chút.

Tiếp đến là sân phụ trách võ giả Thần Đan Cảnh. Số lượng võ giả Thần Đan Cảnh đến khảo hạch cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng mấy trăm người mà thôi.

Xem ra, cho dù là ở thần quốc thì số người có thể tu luyện tới Thần Đan Cảnh cũng khá ít.

Mà trong sân phụ trách tuyển nhận võ giả Hư Kiếp Cảnh lại chỉ có mấy người, căn bản không cần phải xếp hàng.

Ở thần quốc, sau khi tu luyện tới Hư Kiếp Cảnh thì gần như là đã hết khổ, ít nhất cũng có thể tự lo cho mình, nhưng không giống như ở Trung Vực, có thể gần như xưng bá một phương mà thôi.

Tất nhiên, lý do khiến các võ giả dưới Hư Kiếp Cảnh muốn vào võ phủ là vì tài nguyên trong võ phủ, các loại công pháp, đan dược, mật thất tu luyện, vân vân.

Những tài nguyên này đều do thần quốc mang đến, không thể nói là không có sức hấp dẫn lớn với võ giả. Mà phẩm cấp võ phủ càng cao, tài nguyên trong đó càng tốt. Đó cũng là lý do vì sao rất nhiều võ giả cấp thấp tranh nhau để tiến vào võ phủ.

Nhưng võ giả Hư Kiếp Cảnh thì khác.

Võ giả Hư Kiếp Cảnh đã tu hành trên con đường võ đạo khá lâu, bình thường nơi để tu luyện đã không còn có ý nghĩa quá lớn với võ giả ở cấp bậc này nữa.

Giống như tháp Tội Ác có thể nâng cao thực lực cho cường giả thì người ta cũng chỉ có thể ở trong đó tu luyện tới Chiến Tôn cấp cao mà thôi. Sau khi đến Hư Kiếp Cảnh thì phải dựa vào chính mình để đi tiếp, chỉ có thể rèn luyện trên lằn ranh sinh tử, chậm rãi đột phá trong nghịch cảnh. Nếu như tìm được cơ duyên không tệ trong quá trình này thì đó là con đường ngộ đạo vô cùng hoàn mỹ, không có võ giả nào không hướng tới.

Võ giả Hư Kiếp Cảnh tới tham gia khảo hạch đều mang mục đích giống La Chinh, đó là thay mặt thần quốc Hắc Thiết tiến vào thánh hải Thiên Vũ!

Trong những võ giả Hư Kiếp Cảnh này có một phần nhỏ là võ giả độc lập, phần còn lại là võ giả đến từ võ phủ khác, ví dụ như võ phủ cấp ba hoặc tứ trọng. Bởi bản thân võ phủ của bọn họ không thể có được tư cách tiến vào thánh hải Thiên Vũ nên chỉ có thể lựa chọn đi tới võ phủ cấp cao hơn.

Đương nhiên, việc nhảy từ võ phủ này sang võ phủ khác không có nghĩa là phản bội, bởi dù sao cũng cùng ở trong một thần quốc. Việc này cũng tương đương với việc các đệ tử nhảy từ Đường này sang Đường khác trong Vân Điện mà thôi.

La Chinh vừa đi vào trong sân thì liền có một cô nàng Thần Đan Cảnh đi lên tiếp đón. Thái độ của nàng ta cũng không tệ, hỏi La Chinh xem có muốn tham gia khảo hạch, tranh thủ lấy Hắc Thiết Lệnh hay không?

Hắc Thiết Lệnh chính là lệnh bài để tiến vào thánh hải Thiên Vũ. Tứ đại thần quốc đã định ra quy củ. Hằng năm, mỗi thần quốc chỉ có thể tuyên bố số lượng tham gia tương đương với số lượng lệnh bài mà thôi. Lệnh bài này sẽ là lệnh bài cho phép tiến vào thánh hải Thiên Vũ, mà tất nhiên lệnh bài thần quốc Đại Vũ ban bố chính là Đại Vũ Lệnh.

La Chinh vượt đường xa ngàn dặm mà đến, mục tiêu chính là cái này, nên đương nhiên hắn gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui