Bách Luyện Thành Thần

“Mi khống chế được rồng tổ thì có thể khống chế được Chân Long tộc! Chúng ta là thần thú siêu cấp mạnh nhất, đương nhiên sẽ không giao trứng rồng tổ cho Nhân tộc!” Xích Long nói tiếp.

La Chinh không nói gì, tiếp tục nghe Xích Long nói.

Xích Long lên tiếng: “Cho nên, cuộc chiến trên đại lục2thần quốc này lúc trước thật ra chính là cuộc chiến giữa Chân Long tộc và Nhân tộc các ngươi ở Hạ Giới. Chỉ tiếc là Nhân tộc các ngươi tuyệt đối không thể ngờ rằng sau khi đại ca ta bị huyết tế triệu hồi đã tiêu diệt luôn ba thần quốc, đồng thời trong khoảnh khắc không8gian sụp đổ đó đã thi triển bí pháp, phá hủy con đường phi thăng của Đại Thế Giới này! Cho nên, tất cả các sinh linh trong Đại Thế Giới này đều không thể phi thăng!”

“Cái gì?” Ánh mắt La Chinh chợt lóe lên.

Vấn đề không thể phi thăng vẫn luôn khiến mọi người trong Đại Thế Giới6này cảm thấy khó hiểu.

Vốn dĩ sau khi đạt tới Thần Hải Cảnh thì đã bước chân vào con đường của Tiên Nhân, thoát ly thế giới người phàm!

Thế nhưng những người như Tư Đồ Hạo Thiên, Lưu Vũ và những người có tu vi Thần Hải Cảnh trong bốn thần quốc, họ vẫn bị ở lại trong Đại3Thế Giới này, không thể phi thăng!

Ngoài Thăng Long Đài ra thì cũng không còn cách nào khác để phi thăng lên nữa.

Tất cả các sinh linh đều biết, Đại Thế Giới này hình như có vấn đề gì đó, nhưng cụ thể là vấn đề gì thì không ai có một đáp án chính xác.

Cuối cùng, tất cả5những người có tu vi Thần Hải Cảnh vốn có thể phi thăng lại bị vây khốn trong Đại Thế Giới này, chỉ có thể trừng mắt nhìn bản thân tiến vào trạng thái thiên nhân ngũ suy, chậm rãi hao hết tuổi thọ, buồn bực mà chết…

La Chinh thật không ngờ, người phá hủy con đường phi thăng của Đại Thế Giới này lại chính là đại ca của đám Thanh Long.

“Vì sao lúc đó phải phá hủy con đường phi thăng?” La Chinh lại hỏi.

Thanh Long thở dài một hơi, lập tức nói: “Tất nhiên là bởi vì rồng tổ rồi. Trứng rồng tổ sinh ra ở trong Đại Thế Giới này, nên Chân Long tộc bọn ta phải cẩn thận che chở để nó từ từ ấp trứng. Nhưng Nhân tộc cũng chú ý đến nơi này, cho nên bản chất của cuộc chiến cũng chỉ xoay quanh trứng rồng tổ mà thôi.”

“Thì ra là thế.” La Chinh trầm mặc một hồi: “Nói cách khác, các ngươi muốn ta vào bí cảnh Thiên Thần là để lấy trứng rồng tổ, đưa về Chân Long tộc của các ngươi đúng không?”

“Chân Long tộc? Hừ!” Xích Long hừ lạnh một tiếng, giọng điệu chứa đầy phẫn nộ.

“Thất ca…” Có vẻ Xích Long muốn nói gì đó, nhưng lại bị Thanh Long ngăn lại, sau đó Thanh Long nói: “Đúng. Ta muốn ngươi lấy được trứng rồng tổ, nhưng chưa chắc đã đưa về Chân Long tộc.”

La Chinh lại càng cảm thấy mông lung. Xem ra đúng là giữa Thanh Long, Xích Long và Chân Long tộc có mâu thuẫn gì đó rồi. Lần trước, khi La Chinh tiến vào Chân Long giới đã nhìn ra một số vấn đề, nhưng bản thân hắn chỉ là người ngoài nên cũng không tiện nói.

Chuyện bản thân có thể giúp được, La Chinh sẽ cố gắng làm, dù sao thì tất cả những gì La Chinh có hiện nay được đều có công lao của đám Thanh Long.

Nhưng La Chinh cũng có nghi ngờ của mình: “Cho dù trứng rồng tổ thực sự ở trong bí cảnh Thiên Thần đi nữa thì với thực lực của ta bây giờ, chỉ sợ vẫn chưa đủ, ngay cả mấy tên Thần Hải Cảnh kia còn không vào lấy được mà!”

La Chinh không biết mối liên quan giữa những bí cảnh này, nhưng chúng ở trong thánh hải Thiên Vũ, mà thánh hải Thiên Vũ lại gần như được vây quanh bởi bốn thần quốc, nếu có thể lấy được trứng rồng tổ thì có lẽ những tên Thần Hải Cảnh kia đã sớm vào lấy rồi.

Thanh Long mỉm cười: “Bí cảnh Thiên Thần khác với những bí cảnh khác, bọn họ đương nhiên không thể lấy được. Nhưng nếu là ngươi thì có thể có chút khả năng.”

Thanh Long đã nói vậy nên La Chinh cũng chỉ im lặng gật đầu: “Nếu thế, ta tất nhiên sẽ cố gắng hết sức!”

Tuy La Chinh không có gì chắc chắn về việc sẽ giúp đám Thanh Long lấy được trứng rồng tổ, nhưng nếu đám Thanh Long đã mở miệng thì nói gì hắn cũng phải thử một lần. Đương nhiên, đầu tiên là hắn phải vào được bí cảnh Vũ Hoàng, lấy được Sinh Mệnh Nguyên Thạch trong đó đã rồi nói.

Có thành công hay không thì còn phải xem bước tiếp theo nên tiến hành thế nào.

Ở trong ngôi nhà này, La Chinh cũng không ra khỏi cửa, mỗi ngày đều chuyên tâm tu luyện. Mà không có mệnh lệnh của La Chinh nên Tào Tuấn Phong vẫn luôn canh giữ ở cửa nhà, một tấc cũng không rời.

Nhưng ba ngày sau, La Chinh chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân rất nhỏ từ cửa nhà truyền đến, sau đó nghe thấy một giọng nói lanh lảnh: “Thái tử giá lâm! Người không nhiệm vụ tránh ra!”

“Thái tử?” La Chinh khẽ cau mày.

Sau đó chợt nghe thấy tiếng Tào Tuấn Phong vang lên bên ngoài: “Chủ nhân, Thái tử thần quốc Hắc Thiết đến!”

“Ừ.” La Chinh đáp một tiếng, lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Trên mặt hắn vẫn mang nụ cười thản nhiên, nhưng trong lòng lại thấy hơi khó hiểu. Thái tử thần quốc đến tìm hắn là có ý gì?

La Chinh vừa ra khỏi cửa đã thấy thanh thế to lớn ở trước cửa nhà. Hơn mười vị cường giả Sinh Tử Cảnh mặc cẩm bào màu vàng, đeo bội đao màu bạc chói mắt bên hông, xếp thành một hàng ngang ngay trước cửa. Ánh mắt La Chinh tùy ý đảo qua. Những bội đao này ít nhất cũng là thánh khí hạ phẩm, quan trọng hơn là vẻ ngoài của chúng đều giống nhau như đúc.

Xem ra trong thần quốc cũng có người có tài sản xuất được thánh khí với số lượng lớn.

Phía trước đám hộ vệ Sinh Tử Cảnh là một chàng trai ngồi trên xe lăn, nhìn qua có vẻ ốm yếu, nhưng trong mắt lại tỏa ra tia sáng kỳ dị.

Chàng trai kia thấy La Chinh nhìn qua thì mỉm cười.

Đúng lúc này, tên thái giám bên cạnh lên tiếng: “Nhìn thấy Thái tử còn không mau quỳ xuống hành lễ?”

Làm sao La Chinh có thể quỳ được? Hắn chỉ lạnh lùng nhìn tên thái giám kia một cái, nhưng trong lòng nghĩ: Tự dưng tìm tới cửa còn bắt ta quỳ xuống, đây là đạo lý gì?

Ai ngờ Thái tử lại quát: “Ngọc An, nói bậy gì đấy? Đây là thiên tài đứng đầu trong thần quốc Hắc Thiết chúng ta, đầu gối nam tử hán quý như vàng, sao có thể tùy tiện quỳ được?”

“Nhưng Thái tử, ngài chính là cửu ngũ chí tôn*, tương lai…” Thái giám tên Ngọc An kia giải thích.

*Cửu ngũ chí tôn: Cụm từ thường được dùng để gọi các bậc đế vương thời cổ đại. Thái tử thì là người sẽ lên làm vua trong tương lai nên thái giám kia mới nói vậy.

“Câm miệng!” Thái tử lại quát lớn, sau đó lập tức cười nói với La Chinh: “Hạ nhân của ta đã quen như thế, mong Thiên Hành huynh chớ trách!”

La Chinh chỉ lạnh lùng nhìn cảnh này. Hắn liếc mắt một cái là nhìn ra Thái tử và tên thái giám kia đang diễn trò, mục đích là muốn gây ấn tượng với hắn, rằng Thái tử coi hắn là người đứng đầu mà thôi. Thái tử gọi một chữ “huynh”, nhưng hai người mới gặp mặt lần đầu nên mấy cái trò này khiến La Chinh cảm thấy Thái tử là người có tâm cơ rất sâu.

Trong lòng La Chinh cảm thấy không thích lắm.

Huống chi, khi hắn tiến vào thần quốc Hắc Thiết vốn đã không muốn thu hút sự chú ý của người khác. Lúc trước đã có một Yến Vương, sau lại thêm một Thái tử. Hắn càng không muốn để người ta phát hiện ra mình thì người ta lại cứ cố tình tìm đến.

Nhưng La Chinh không thể xử lý tùy tiện, dù sao đây cũng địa bàn của người ta.

Vì thế La Chinh thản nhiên hỏi: “Thái tử thần quốc tự mình giá lâm, không biết là có chuyện gì?”

Thái tử cười nói: “Chẳng là ta nghe nói Thiên Hành huynh đã thông qua khảo hạch của võ phủ Ngọc Huyền, lại nghe nói huynh xuất thân là võ giả độc lập, cho nên muốn đến xem phong thái của Thiên Hành huynh. Hôm nay nhìn thấy, quả nhiên là phong thái hiên ngang, rồng phượng trong loài người.”

La Chinh suy nghĩ, trên mặt nở nụ cười: “Thái tử khách sáo rồi. La Thiên Hành ta chỉ là một kẻ thô thiển mà thôi.”

Thái tử lại tiếp tục cười nói: “Thiên Hành huynh thật khách sáo. Hôm nay phủ ta mở tiệc, hy vọng huynh có thể tới.” Nói xong, Thái tử cũng đánh mắt ra hiệu cho thái giám Ngọc An bên cạnh.

Tên thái giám kia nở nụ cười ân cần, lấy ra một tấm thiệp ánh vàng rực rỡ đưa cho La Chinh.

Nhìn tấm thiệp kia, La Chinh hơi do dự, không biết có nên nhận hay không?

Cho tới bây giờ La Chinh vẫn luôn suy nghĩ cẩn thận ý tứ của Thái tử. Tên này gần như có ý giống với Yến Vương, muốn mượn sức của mình. Nhưng so với Yến Vương, thái độ của Thái tử khách sáo hơn nhiều.

Nhưng thế giới này thường là như thế, người ta càng khách sáo với ngươi thì chưa chắc đã cho ngươi lợi ích lớn hơn.

Trong lúc La Chinh còn đang do dự, cách đó không xa lại có một giọng nói truyền đến: “Đại ca, ngươi đã đến thành Hạc Cô, sao không đến thăm tiểu đệ ta? Thật chẳng có lòng!”

Giọng nói đó là Yến Vương.

Lần này Yến Vương tới đây nhưng lại không mang theo bất cứ kẻ nào, chỉ tới một mình.

Hắn mặc quần áo màu xanh, lững thững đi tới, nhìn Thái tử rồi nhìn La Chinh, sau đó mới khẽ cười nói: “La Thiên Hành, đã lâu không gặp!”

La Chinh khẽ gật đầu với Yến Vương, trong lòng càng thêm buồn bực. Rốt cuộc giữa Yến Vương và ca ca hắn muốn làm gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui