Bách Luyện Thành Thần

Thiên Cơ Các xem như là cửa hàng lớn nhất trên phố.

Tuy La Chinh biết rõ bảo vật, binh khí tinh phẩm thật sự chưa chắc đã xuất hiện trong cửa hàng lớn. Nhưng mục tiêu của La Chinh lần này lại không phải những tinh phẩm linh khí kia.

Hôm nay La Chinh chỉ muốn mua huyền khí.

Thiên Cơ Các này lớn như vậy, hẳn là dự trữ không ít huyền khí.

Tiến vào trong Thiên Cơ Các liền thấy đủ loại vũ khí đập vào mắt.

Một chiếc rìu to lớn màu vàng, một thanh trường thương màu xanh biếc, một thanh kiếm lớn mà bề mặt như có máu tươi không ngừng lưu chuyển, muôn hình vạn trạng.

La Chinh nhìn lướt qua những binh khí đó, tất cả đều thống nhất là huyền khí hạ phẩm.

Việc buôn bán của Thiên Cơ Các vô cùng tốt nên không ít người qua lại bên trong, mấy chục gã sai vặt mặc áo vàng đang vội trước vội sau chào hỏi khách khứa.

La Chinh xem lâu như vậy, muốn tìm người hỏi một chút, nhưng lại không có gã sai vặt nào lại đây.

Ước chừng những gã sai vặt đó thấy La Chinh mặc đồ của đệ tử ngoại môn cho nên không có hứng thú với hắn. Những người làm việc trong các cửa hàng trên phố chợ đều rất rõ ràng, đa số đệ tử ngoại môn đều mới vào Thanh Vân Tông, cho dù được Thanh Vân Tông phân phát một chút phúc lợi cũng đều phải dùng cho tu luyện, trong tay căn bản không có tiền.

Đợi một lúc lâu, một gã sai vặt rảnh được một lúc, thấy bộ dáng của La Chinh thì mới có chút không tình nguyện đi đến tiếp đón.

“Khách quan, ngươi muốn chọn binh khí gì? Thiên Cơ Các chúng ta thứ gì cũng có, chỉ cần là binh khí ngươi muốn, đều có thể tìm được.” Lời này ước chừng gã sai vặt phải nói đến trên trăm lần một ngày, nên nói ra vô cùng trôi chảy.

La Chinh gật gật đầu, nhìn những binh khí kia nói: “Ta thấy ở đây đều là huyền khí hạ phẩm, không biết huyền khí thượng phẩm được đặt ở đâu?”

“Huyền khí thượng phẩm?” Gã sai vặt sửng sốt, đánh giá La Chinh từ trên xuống dưới.

Gã sai vặt này cũng thuộc loại thông minh, không có tật xấu mắt chó mà khinh người, tuy hắn đoán phần nhiều là La Chinh không mua nổi huyền khí thượng phẩm, nhưng hắn cũng rõ, trong Đế Đô có một số đệ tử sĩ tộc thích giả nghèo, vị trước mắt cũng chưa chắc không mua nổi.

Vì thế gã sai vặt kia thận trọng thu lại vẻ không kiên nhẫn trên mặt, đồng thời đổi sang khuôn mặt ân cần tươi cười: “Huyền khí thượng phẩm không bày ở khu vực này, nếu khách quan muốn chọn, có thể đi theo ta.”


La Chinh gật đầu rồi đi theo gã sai vặt tiến vào sâu bên trong Thiên Cơ Các.

Không gian bên trong Thiên Cơ Các cực lớn, đi một vòng lớn, binh khí bày hai bên dần dần từ huyền khí hạ phẩm chuyển sang huyền khí trung phẩm, tiếp đó lại từ huyền khí trung phẩm chuyển sang huyền khí thượng phẩm.

“Đây là huyền khí thượng phẩm của Thiên Cơ Các chúng ta, mỗi món đều là tinh phẩm trong huyền khí!” Gã sai vặt giới thiệu.

La Chinh nhìn quét qua trên giá một lần, đúng như gã sai vặt nói, những huyền khí này đều là thượng phẩm, nhưng có phải tinh phẩm hay không thì còn phải bàn lại.

Cùng là huyền khí thượng phẩm, nhưng trong đó cũng có chênh lệch rất lớn.

Giống như huyền khí thượng phẩm mà La Chinh đoạt từ Tà Lang, cơ bản chỉ có thể luyện chế ra năm đến sáu giọt Thiên Diễn Tinh Hoa.

Nhưng hai cây đoản kích trong tay Hắc Bạch Song Sát, không ngờ lại luyện ra mười lăm giọt Thiên Diễn Tinh Hoa.

Với quan sát của La Chinh, những huyền khí thượng phẩm trước mắt này còn lâu mới đạt được tiêu chuẩn tinh phẩm.

Những huyền khí này tất nhiên không đạt được tiêu chuẩn tinh phẩm, nhưng một món huyền khí thượng phẩm luyện chế ra năm giọt Thiên Diễn Tinh Hoa, La Chinh đã vô cùng thỏa mãn.

“Ở đây của ngươi có tổng cộng bao nhiêu món huyền khí thượng phẩm?” La Chinh hỏi.

Nghe được câu hỏi này của La Chinh, gã sai vặt có chút nghi hoặc, người này chỉ muốn mua một món huyền khí thôi mà, vì sao phải quan tâm đến số lượng huyền khí thượng phẩm của Thiên Cơ Các?

Nhưng gã sai vặt vẫn kiên nhẫn, lấy ra một quyển ghi chép rồi nói: “Trong Thiên Cơ Các chúng ta, huyền khí thượng phẩm loại kiếm là ba mươi hai món, loại chùy là mười tám món, loại đao là hai mươi sáu món, những loại khác còn có chừng hơn một trăm món, tổng cộng lại là hai trăm hai mươi ba món.”

La Chinh khẽ gật đầu.

Tuy rằng giá cả của huyền khí thượng phẩm cũng không giống nhau, nhưng tính bình quân, mỗi món huyền khí thượng phẩm có thể bán với giá một trăm viên Phương Tinh.

“Vậy khách quan, ngài lựa chọn món nào?” Gã sai vặt hỏi, hắn cảm thấy chính mình đã rất kiên nhẫn.


“Hai trăm hai mươi ba món huyền khí thượng phẩm, ta mua hết.” La Chinh bỗng nhiên thản nhiên nói.

“Cái gì?” Gã sai vặt sửng sốt, cho là mình nghe lầm.

Tiền lương mỗi tháng của sai vặt đều khá thấp, trong đó một phần tiền lương được lấy từ doanh thu của huyền khí mà bọn họ bán được.

Cho nên, bọn họ tất nhiên hy vọng bán được càng nhiều càng tốt.

Nhưng người bình thường tiến vào Thiên Cơ Các, nhiều nhất chỉ mua một hai món huyền khí, hiếm có ai mua tới ba, bốn món.

Nhưng vị thiếu niên trước mặt này, vừa mở miệng đã muốn mua toàn bộ huyền khí, đây là khái niệm gì?

“Khách quan, đừng nói chuyện đùa kiểu này chứ... Ngươi có biết muốn mua hết chỗ huyền khí thượng phẩm này cần bao nhiêu tiền không?” Sắc mặt gã sai vặt dần dần trở nên có chút khó coi, xem ra hôm nay gặp phải kẻ điên.

“Cứ tính bình quân theo một trăm viên Phương Tinh, ước chừng cần hơn hai vạn Phương Tinh, ta nói đúng không?” La Chinh mỉm cười.

Hơn hai vạn Phương Tinh... Cho dù đối với Thiên Cơ Các thì cũng là một giao dịch tương đối khổng lồ.

Mặc dù Thiên Cơ Các nhiều khách hàng, nhưng phần lớn đều mua huyền khí hạ phẩm và huyền khí trung phẩm, số tiền giao dịch một tháng chỉ sợ cũng chỉ trong khoảng hơn một vạn Phương Tinh mà thôi.

“Hơn hai vạn Phương Tinh, ngươi cho là ai cũng có thể trả? Đi đi đi, đùa ông đây à, ngươi đi qua một bên cho ta!” Gã sai vặt lập tức nổi giận. Hắn thấy La Chinh không có ai phục vụ nên mới chủ động đi đến, không nghĩ tới đụng phải kẻ điên, mở miệng liền muốn bao hết huyền khí thượng phẩm.

“Thế nào? Ngươi không làm chủ được? Nếu ngươi không làm chủ được, ta có thể đi tìm người khác.” La Chinh vừa thản nhiên nói, vừa vươn tay lấy một bảo kiếm ra quan sát.

“Ngươi thích tìm ai thì tìm!” Gã sai vặt xụ mặt, quay đầu bỏ đi.

Khóe miệng La Chinh nhếch lên một nụ cười, không chút hoang mang đi đến cuối quầy hàng, nơi đó có một vị trung niên mặc đồ nâu đang kiểm kê.

“Ngươi là người phụ trách nơi này?” La Chinh hỏi.


Người trung niên kia ngẩng đầu lên, liếc nhìn La Chinh một cái hỏi: “Ngươi có chuyện gì?”

Lúc này La Chinh trực tiếp đưa tấm lệnh bài mà Chương Vô Huyền cho hắn ra, sau đó nói: “Ta muốn mua huyền khí thượng phẩm.”

Người trung niên nhìn La Chinh mặc trường bào trắng, vốn không để La Chinh vào mắt, dạo này buôn bán cũng cần xem quần áo để phân rõ khách hàng của mình.

Nhưng khi người trung niên này nhìn thấy lệnh bài trong tay La Chinh, vẻ mặt lập tức biến đổi.

Người trung niên biết tấm lệnh bài kia, hắn thậm chí còn hiểu biết hơn so với La Chinh.

Lệnh bài của “Hiệu đổi tiền Thiên Lộc” tổng cộng có bốn loại màu sắc: tím, trắng, xanh, vàng.

Trong đó màu tím là loại bình thường nhất, mà màu vàng là màu tôn quý nhất.

Tấm lệnh bài trong tay La Chinh chính là loại lệnh bài tôn quý nhất kia.

Mặc dù bên trong lệnh bài kia không có Phương Tinh, nhưng lại có thể đổi được một vạn Phương Tinh ở bất kỳ chi nhánh hiệu đổi tiền Thiên Lộc nào.

Số lệnh bài màu vàng này, theo hiểu biết của người trung niên kia thì không vượt qua một ngàn.

Người trung niên trong nháy mắt liền ý thức được mình đã gặp khách hàng lớn, khuôn mặt của hắn lập tức như được tắm trong gió xuân. Hắn đi từ sau quầy ra, khách khí nói: “Vị bằng hữu này, ngươi muốn mua những gì? Nơi này của chúng ta ngoại trừ huyền khí, trên lầu hai còn có bán vài món linh khí, ta có thể đưa ngươi đi xem!”

“Không cần.” La Chinh quay đầu lại chỉ vào một loạt huyền khí thượng phẩm nói: “Ta chỉ mua chút huyền khí thượng phẩm thôi.”

“A!” Trong mắt người trung niên lóe ra một chút thất vọng khó phát hiện, dù sao một khách hàng lớn cầm lệnh bài màu vàng trong tay lại chỉ mua huyền khí thượng phẩm, nên trong lòng hơi thất vọng. Nhưng hắn lại không dám biểu lộ trước mặt La Chinh, dù sao tuyệt đối không thể đắc tội khách hàng như vậy, nói không chừng sau này có thể mang đến cuộc làm ăn lớn.

“Không biết ngài chọn trúng món huyền khí thượng phẩm nào?”

“Cái này, cái này, còn có cái này.” La Chinh vươn tay chỉ chỉ.

“Qúy khách muốn ba món huyền khí thượng phẩm này? Vậy ta cho người bọc lại giúp ngài.” Người trung niên nói.

“Không phải. Ngoại trừ ba món này, còn lại hai trăm hai mươi món huyền khí thượng phẩm cho tròn số, ta mua hết.” La Chinh cười nói.

“...”


Người trung niên đứng đó hồi lâu không phun ra được câu nào.

Làm chưởng quầy ở Thiên Cơ Các nhiều năm như vậy, dạng khách hàng gì mà hắn chưa từng thấy qua?

Nhưng người mua đồ kiểu này, hắn thật sự là lần đầu tiên thấy.

“Không phải ngài đang nói đùa đấy chứ?” Người trung niên thật cẩn thận hỏi, nếu không phải hắn đã nhìn thấy lệnh bài hiệu đổi tiền Thiên Lộc của La Chinh, lúc này chỉ sợ đã sớm cho người đuổi La Chinh ra ngoài.

Nhưng người trung niên biết rất rõ, người trước mắt này, hoàn toàn có đủ tài lực để mua hết hai trăm hai mươi món huyền khí thượng phẩm.

“Ta không đùa, một lần mua nhiều như vậy, ngươi có thể chiết khấu cho ta không?” La Chinh hỏi.

“Chiết khấu! Đương nhiên phải chiết khấu!” Nghe được giọng điệu khẳng định của La Chinh, chưởng quầy trung niên giờ phút này đã tin La Chinh thật sự muốn mua hết hai trăm hai mươi món huyền khí, cho dù hắn không cũng rõ La Chinh mua nhiều như vậy để làm gì.

“Tiểu nhị, lại đây hết cho ta!” Chưởng quầy trung niên thét to một tiếng, không ít người đi lại đây.

Chờ bảy tám gã sai vặt lại đây, chưởng quầy trung niên mới lên tiếng: “Giúp vị khách quý kia bọc lại hết chỗ huyền khí thượng phẩm này!”

Những gã sai vặt kia sau khi nghe lệnh, liền sôi nổi bắt đầu làm việc, lấy từng món huyền khí thượng phẩm xuống.

Mà gã sai vặt lúc trước cũng ở trong đám đó, khi hắn nghe được chưởng quầy yêu cầu bọc tất cả huyền khí thượng phẩm lại, sắc mặt lập tức liền trở nên vô cùng khó coi...

Giờ phút này gã sai vặt đã triệt để hối hận.

Hắn vốn tưởng rằng La Chinh là người điên cố ý đùa giỡn hắn, nào có nghĩ đến, La Chinh thật sự mua hết tất cả huyền khí thượng phẩm...

Tiền lương của hắn, phần lớn đều đến từ số phần trăm trích ra từ số huyền khí hắn bán được.

Phần trăm trích ra từ một món huyền khí thượng phẩm tương đương với mấy tháng tiền lương của hắn.

Nếu một mạch bán ra được hơn hai trăm món huyền khí, thì phần trăm trích ra cũng đủ để cho hắn cả đời không cần làm việc!

Nhưng vừa rồi hắn lại dùng thái độ gì đối xử với người ta?

Nghĩ đến đây, trong miệng gã sai vặt đầy vị chua xót, ngoại trừ việc thầm mắng mình một câu đáng đời, thì còn cách gì khác đâu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận