Bách Luyện Thành Thần

“La Chinh vậy mà còn cười! Đối mặt với Yêu tộc khủng bố như vậy mà hắn lại còn cười được!”

“Mới vòng tròn thứ nhất, thứ hai thôi mà, thế đã là gì?”

“Ngươi đi thử xem? Ngươi xem những người lúc trước, ai cười được? Đến ngay cả Hách Thế Các cũng không cười nổi!”

Hách Thế Các nghe bọn họ nói vậy, sắc mặt có chút khó coi.

Muốn nói đối mặt với Yêu tộc, cố gằng cười thì hắn cũng làm được, nhưng hắn cũng hiểu rõ, nếu hắn cười chỉ sợ còn khó nhìn hơn cả khóc. Tên La Chinh này thật sự là thích thể hiện, phô trương như thế, sau này nhất định phải tìm cơ hội dạy cho tên này một bài học! Trong lòng Hách Thế Các ngấm ngầm không vui.

Những tiếng bàn tán kia truyền đến tai La Chinh khiến hắn có chút bất đắc dĩ, vì thế khi bước vào vòng tròn thứ hai, La Chinh liền dứt khoát thu lại nụ cười.

Bước vào vòng tròn thứ hai, La Chinh cảm giác yêu khí lại nồng đậm thêm ba phần, nhưng vẫn còn ở mức chịu được.

Tiếp tục đi tới, La Chinh rất nhanh liền bước qua vòng tròn thứ ba, thứ tư, thứ năm.

Đúng lúc này, thân thể thật lớn của con yêu kia bỗng nhiên run lên, nó ngẩng cái đầu xấu xí lên, gào thét một trận về phía La Chinh.

Nếu là yêu thú bình thường gào thét như vậy với La Chinh, La Chinh sẽ không sợ hãi chút nào.

Nhưng yêu khí của Yêu tộc đã phóng đại sự đáng sợ của nó gấp trăm lần.

La Chinh lập tức cảm thấy trái tim như bị nỗi sợ hãi bao phủ!

“Thình thịch, thình thịch!”

Giờ phút này, La Chinh bị yêu khí vây quanh, giống như cả thiên địa chỉ còn lại mình hắn.

Loại sợ hãi này giống như trời sinh, La Chinh không thể nào tránh được.

Không chỉ tim đập mạnh, mà ngay cả thân thể cũng không nhịn được mà bắt đầu run rẩy.

Bản năng con người là theo lợi tránh hại, đối mặt với nguy hiểm và uy hiếp thì sẽ tránh đi theo bản năng.

La Chinh cũng là con người, tất nhiên cũng sẽ có bản năng như vậy.

Hắn cũng sẽ sợ hãi, cũng sẽ lùi bước, cũng sẽ bị cảm xúc tiêu cực làm khó.

“Yêu khí mà Yêu tộc phát ra, tuy rằng quỷ dị, nhưng bằng chút uy hiếp ấy đã muốn dọa La Chinh ta, không khỏi quá khinh người!” Trong hai mắt La Chinh đột nhiên bộc phát ra vẻ cực kỳ trấn tĩnh, trong mắt tràn đầy dũng khí kiên cường bất khuất.

Dưới sự thúc đẩy của luồng dũng khí này, La Chinh chân đạp từng bước tiếp tục đi tới!

“Gào gào!”

Yêu tộc cũng có linh trí cao như con người. Nó biết rõ mình bị bắt thì chắc chắc không còn đường sống, nhưng dù vậy, nó vẫn muốn tra tấn tinh thần những con người nhỏ bé kia.

Thời điểm đối mặt với những người khác, yêu khí của nó rất hiệu quả, thành công dọa những người đó tè ra quần.

Nhưng thiếu niên trước mắt này vậy mà vẫn chưa bị yêu khí của nó làm ảnh hưởng, cho nên lúc này nó vô cùng tức giận, ra sức gào thét.

Yêu khí mãnh liệt giống như từng cơn thủy triều dũng mãnh, ập về phía La Chinh, bao vây hắn chặt chẽ.

Yêu khí này giống như xiềng xích vô hình, không ngừng cào xé La Chinh, làm tiêu hao dũng khí trong lòng hắn, ngăn cản La Chinh đi tới.

Khi La Chinh bước vào vòng tròn thứ bảy, rốt cuộc lộ vẻ có chút gian nan, hắn dừng bước, đồng thời cũng nhắm hai mắt lại.

“La Chinh dừng lại rồi, vòng thứ bảy! Thành tích này cũng không tồi!”

“Hắn nhắm mắt là đang suy nghĩ gì vậy? Nếu có thể bước vào vòng thứ tám, thì thành tích liền bằng với Hách Thế Các rồi.”

“Ài, chắc không được đâu, ngươi xem hắn đã đứng ngẩn người ở đó rồi. Không phải là bị sợ đến choáng váng rồi chứ?”

Nhóm đệ tử ngoại môn lại bắt đầu bàn tán sôi nổi.

Lúc trước có đệ tử ngoại môn đi vào trong vòng tròn, hoặc là rảo bước tiến lên rất nhanh, hoặc là lập tức bị dọa đến tè ra quần, nhưng La Chinh lại vô cùng đặc biệt, hắn vậy mà lại đứng ở vòng tròn thứ bảy nhắm mắt ngẫm về cuộc đời?

La Chinh nào có rảnh rỗi gì mà đi ngẫm nghĩ đời ai?

Trong nội tâm, La Chinh đang tự nói ngàn lần với mình, kẻ trước mắt này chỉ là một tên bỏ đi đã bị trói lại, không thể đe dọa được hắn, những thứ mà hắn sợ hãi trong lòng, tất cả đều là hư ảo, đều là cái bóng mà thôi!

Cùng lúc đó, trong lòng hắn còn có một âm thanh khác, cũng nói với La Chinh, đừng tiếp tục bước tới! Con yêu kia, hắn không thể thắng nổi, nếu bước thêm một bước, nó sẽ xé xác hắn thành từng mảnh, rơi vào vực sâu vĩnh viễn không thể luân hồi.

Ý chí và bản năng của La Chinh đang giao chiến không ngừng trong người.

Yêu tộc kia thấy thế, càng dốc sức tru lên!

Toàn bộ thân thể nó không ngừng giãy dụa, giống như lúc nào cũng có thể tránh thoát khỏi trói buộc, đánh về phía La Chinh, một ngụm nuốt gọn hắn.

Những đệ tử ngoại môn quanh đó vốn đã lùi về sau một khoảng cách tương đối xa, nhưng dưới tình huống Yêu tộc liều mạng không ngừng tru lên tỏa ra yêu khí, bọn họ lại phải lui thêm vài bước nữa.

Chỉ có La Chinh giống như lão tăng thiền định, vẫn không nhúc nhích.

“Đối mặt với Yêu tộc, phải giữ một trái tim tuyệt đối bình tĩnh.” Tô Linh Vận đứng ở cách đó không xa thản nhiên nói: “Thực lực con yêu này cũng chỉ tương đương với Tiên Thiên Cảnh. Thử nghĩ một chút, một tên Tiên Thiên Cảnh sẽ khiến ngươi thấy sợ hãi sao?”

Tiên Thiên Cảnh? La Chinh thầm nghĩ, cho dù là cường giả Tiên Thiên Bát Trọng, Cửu Trọng như Gia Cát Phong, cũng chưa thể khiến hắn sợ hãi!

Theo lý, đúng là không đáng phải sợ hãi con yêu trước mắt này!

Là do yêu khí của nó thấm vào vào toàn thân, khống chế bản năng của La Chinh đối đầu với ý chí của hắn.

Cho nên La Chinh cần dùng lực ý chí mạnh mẽ, áp chế bản năng xuống.

Chiến thắng chính mình, so với chiến thắng kẻ khác thì khó hơn rất nhiều!

Nhưng vào lúc này, trong lòng La Chinh bỗng nhiên lóe ra một ý. Đúng, có thể dùng một chiêu đó!

“Cảnh giới Vong Ngã!”

La Chinh bức bách linh hồn của mình tiến vào trạng thái Vong Ngã.

Hắn rút ý thức của mình ra khỏi thân thể, dùng trạng thái hoàn toàn quên mất chính mình để nhìn lại bản thân!

Cho dù thân thể vô cùng sợ hãi, nhưng La Chinh lại có thể vô cùng bình tĩnh khống chế thân thể, hơn nữa còn hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của yêu khí.

Chỉ trong giây lát, cảm xúc tiêu cực khiến hắn sợ hãi đã biến mất sạch sẽ!

Khi La Chinh mở mắt ra, trong hai mắt đã không còn dũng khí, cũng không còn sợ hãi, ánh mắt trong suốt không trộn lẫn bất cứ cảm xúc tích cực hay tiêu cực nào.

La Chinh nhẹ nhàng rảo bước tiến vào phạm vi vòng tròn thứ tám.

Hai ba bước sau, hắn lại tiến vào vòng tròn thứ chín.

“Qua rồi, La Chinh vượt qua Hách Thế Các, đã tiến vào vòng tròn thứ chín rồi!”

“Khoảng cách gần con yêu như vậy, hắn thật sự không sợ sao?”

“Nếu là ta, chỉ sợ trái tim cũng bị dọa rớt...”

Giờ phút này, khoảng cách giữa con yêu kia và La Chinh chỉ còn chừng sáu bảy bước...

Giờ phút này con yêu kia càng thêm phẫn nộ, hai mắt xấu xí đã đỏ bừng lên, răng nanh trong mồm không ngừng há ra cắn xuống, chỉ cần La Chinh dám tới gần, nó sẽ đớp gọn hắn chỉ trong nháy mắt!

Nhưng La Chinh không hề để ý mà bước qua vòng tròn thứ chín, tiến vào vòng tròn thứ mười, đi tới trước mặt con yêu, hơn nữa còn dùng ánh mắt bình tĩnh, đánh giá con yêu trước mắt.

Đối mặt với con yêu đang nổi giận, vẻ mặt khi đã tiến vào cảnh giới Vong Ngã của La Chinh vô cùng bình tĩnh, giống như không phải là hắn đang đối mặt với một tên Yêu tộc, mà chỉ đối mặt với con mèo hay con chó vậy.

“Được rồi, La Chinh. Ngươi đã bước vào vòng thứ mười, đã thông qua, không cần tiếp tục tới gần nữa, nếu không sẽ nguy hiểm.” Tô Linh Vận nhắc nhở.

Cho dù con yêu kia bị trói lại, nhưng nếu đến quá gần thì vẫn sẽ bị nó công kích.

Lời của Tô Linh Vận bị La Chinh bỏ ngoài tai, lại tiếp tục tới gần Yêu tộc kia.

Con yêu kia cũng không nghĩ tới con người này sẽ chủ động đi tìm cái chết.

Dựa theo cấp bậc phân chia của con người, tên này mới ở cảnh giới Nửa Bước Tiên Thiên nhỉ? Con người nhỏ yếu thế này, không biết nó đã nuốt bao nhiêu kẻ.

Ngươi đã muốn chịu chết, vậy ta sẽ đớp gọn ngươi luôn!

“La Chinh huynh, trở về đi! Huynh đã bước vào vòng trong cùng rồi, đừng tiếp tục đến gần nữa!” Nhìn thấy cảnh này, mặt Mạc Xán toát đầy mồ hôi, đứng ở phía sau kêu lên.

“La Chinh không phải là bị sợ đến choáng váng chứ? Muốn đi lên chịu chết sao?” Lại có người nói.

La Chinh bỏ ngoài tai tiếng nói của người khác, đi thẳng tới gần tên Yêu tộc.

Ngay lúc khoảng cách giữa hắn và con yêu còn khoảng một thước, con yêu kia bỗng nhiên nghiêng cổ, mở cái miệng rộng tràn đầy ranh nanh bén nhọn ra, cắn về phía đầu La Chinh.

Không ít người vào lúc này đều nhịn không được mà bật thốt ra tiếng kêu đầy sợ hãi.

Trong nháy mắt La Chinh sắp bị ăn sống nuốt tươi!

Nhưng chính trong khoảnh khắc này, một quyền của La Chinh cũng đồng thời đánh ra.

Trong thân thể của hắn, cả mảng vảy rồng đột nhiên sáng lên.

Bảy miếng vảy rồng đã bộc phát ra sức mạnh to lớn, khiến thực lực La Chinh vượt xa người cùng cảnh giới.

Vậy hơn một trăm miếng vảy rồng, sẽ bộc phát ra sức mạnh khủng bố tới cỡ nào?

“Bốp!”

Khi con yêu kia còn chưa kịp đớp được, nắm tay La Chinh đã nện trên đầu nó.

Một quyền này, La Chinh thậm chí còn không vận chuyển chân khí.

Chỉ dùng sức mạnh cơ thể đơn thuần, đánh trực tiếp lên đầu con yêu.

Dòng sức mạnh này, giống như cơn sóng thần mang tính hủy diệt của biển cả.

Một quyền tựa như sóng thần, ngay lập tức bao trùm lấy con yêu kia.

“Bùm!”

Khi dòng sức mạnh kia đánh vào trong thân thể con yêu, chỉ nháy mắt, nó liền hóa thành một đám sương máu.

Ngoại trừ khung xương của nó bị vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ ra, máu thịt toàn thân đều bị La Chinh đánh nổ, biến thành bột mịn, hoàn toàn tan biến.

Nhìn thấy một màn kinh khủng như thế, tất cả đệ tử ngoại môn đều nói không ra lời.

Thật ra trong đệ tử ngoại môn, không ít người đều có thực lực để giết chết con yêu này. Chỉ cần tới gần con yêu đã bị phong ấn trói lại, giữ một khoảng cách, giết chết nó cũng không quá khó.

Khó là ở chỗ làm sao để vượt qua nỗi sợ hãi của chính mình!

Những người trước đó, dù có biểu hiện vô cùng chói mắt, có gan bước vào vòng tròn thứ bảy, thứ tám, nhưng trên thực tế bọn họ vẫn không vượt qua được nỗi sợ hãi trong nội tâm.

Chỉ là dũng khí của bọn hắn lớn hơn so với người thường, tạm thời áp chế nỗi sợ dưới đáy lòng.

Nhưng La Chinh không chỉ áp chế nỗi sợ, hơn nữa sau khi tiến vào cảnh giới Vong Ngã, hắn hoàn toàn không bị yêu khí ảnh hưởng!

Cho nên hắn mới dám đối đầu trực diện với con yêu, hơn nữa còn dùng một quyền đánh nó nổ tung!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui