Bách Luyện Thành Thần

La Chinh tuy không được coi là có tri thức uyên bác, nhưng mấy năm gần đây cũng đọc không ít sách, những địa danh nổi tiếng của đế quốc Phần Thiên cũng đã thuộc như lòng bàn tay.

Nhưng hai địa danh này, La Chinh lại thấy vô cùng xa lạ, chưa từng nghe nói đến.

Sau khi suy tư thật lâu, La Chinh vẫn cẩn thận nhét tấm Lụa Tuyết này vào trong Luyện Khí Tông Pháp, sau đó cất vào nhẫn tu di.

Rất có thể nơi này có bảo vật vô giá, chẳng qua nếu mình muốn đi tìm thì cũng là việc sau này.

Giai đoạn hiện tại, La Chinh chỉ muốn chuẩn bị sẵn sàng cho việc trảm yêu.

Tuy hôm nay La Chinh chỉ dùng một quyền đã đánh bại một tên Yêu tộc, nhưng đó là bởi Yêu tộc kia đã bị trói chặt hoàn toàn, không thể di chuyển nên căn bản không thể đánh trả.

Chẳng qua chỉ là khảo nghiệm về dũng khí của La Chinh thôi.

Nhưng sau khi xuống núi, hắn sẽ phải đối mặt với Yêu tộc thực sự!

Trong khoảng thời gian này, La Chinh cần không ngừng rèn luyện, không ngừng củng cố thực lực của mình, tinh luyện nguyên khí.

Mấy ngày sau, Tô Linh Vận cuối cùng cũng công bố ra danh sách năm đệ tử ngoại môn, trong đó rõ ràng có tên La Chinh.

Trong năm đệ tử được chọn, ngoại trừ La Chinh còn có đệ tử ngoại môn Hách Thế Các, đệ tử ngoại môn xếp hạng ba Quách Tử Nghiêu, còn có hai tên nửa đệ tử ngoại môn khác, thực lực cũng là Nửa Bước Tiên Thiên.

Sau khi công bố danh sách, Tô Linh Vận lại cho nhóm La Chinh thời gian vài ngày để chuẩn bị.

Mấy ngày sau, năm đệ tử ngoại môn và năm đệ tử nội môn Tiểu Vũ Phong tập hợp trên Thanh Thiên Đài.

Trên Thanh Thiên Đài hôm nay cũng rất đông người.

Trong đó, đệ tử nội môn mặc trường bào đen, đệ tử ngoại môn mặc trường bào trắng, mỗi bên chiếm một nửa.

Có thể thông qua khảo hạch Yêu tộc, không đủ để nói lên những đệ tử nội môn, ngoại môn này cực mạnh, nhưng cũng có thể nói những đệ tử này đều có dũng khí, ít nhất bọn họ có thể khống chế nỗi sợ hãi trong lòng mình, có thể chiến thắng chính mình.

Ở giữa Thanh Thiên Đài, một vị đạo sư đang đứng tuyên bố quy tắc chém giết Yêu tộc lần này và vài việc cần chú ý.

Bất kể là đệ tử ngoại môn hay đệ tử nội môn, bọn họ đều không có khả năng trực tiếp lên chiến trường Tu La, trực tiếp đối mặt với những Đại Yêu. Với thực lực bây giờ của bọn họ mà đối mặt với một Yêu tộc mạnh mẽ chân chính thì còn chưa đủ cho chúng nhét kẽ răng.

Phía sau chiến trường Tu La có một cánh rừng tiếp giáp với Đế Quốc, gọi là rừng rậm Thương Khung.

Yêu tộc thường xuyên phái một vài tên làm trinh thám, ẩn vào Đế Quốc để thăm dò tình hình. Còn nhiệm vụ của tổng cộng ba trăm ba mươi đệ tử từ ba mươi ba phong trong Thanh Vân Tông là phải lẻn vào rừng rậm Thương Khung, chém giết những tên Yêu tộc nằm vùng này.

Ngay sau khi vị đạo sư kia nói xong, một chiếc phi thiên liễn khổng lồ hạ từ trên trời xuống.

“Được rồi. Các vị đệ tử, các ngươi có thể xuất phát!” Vị đạo sư kia nói xong liền đứng sang một bên.

Đông đảo đệ tử Thanh Vân Tông nối đuôi nhau đi lên chiếc phi thiên liễn lớn kia.

Mặc dù là tiến vào theo trình tự, nhưng nếu chú ý sẽ thấy từng người dựa theo xếp hạng của các phong trong Thanh Vân Tông mà phân thứ tự trước sau.

Đi đầu là đệ tử của Thiên Nhất Phong xếp hạng đệ nhất trong ba mươi ba phong của Thanh Vân Tông.

Sau đó là Hắc Nham Phong xếp hạng thứ hai...

Kế tiếp lại là phong xếp hạng thứ ba...

...

Tiểu Vũ Phong xếp hạng cuối, tất nhiên đi cuối.

Năm vị đệ tử nội môn tiến vào trước, mấy người La Chinh, Hách Thế Các mới theo sau đi vào cái phi thiên liễn khổng lồ này.

Hơn ba trăm đệ tử, đều là đệ tử tinh anh của Thanh Vân Tông. Mọi người đều cẩn thận đánh giá nhau, trên mặt còn có ý khiêu khích mơ hồ.

La Chinh vẫn ngồi trong góc như trước, hai mắt nhắm hờ, không quan tâm hoàn cảnh xung quanh.

Mục đích chuyến này của hắn là trảm yêu, thử luyện, ngoài ra không muốn khơi mào phiền toái gì.

Nhưng mà, La Chinh không tìm người khác gây chuyện thì vẫn có người tới gây chuyện với hắn. Thế giới này vẫn luôn có nhiều việc bất đắc dĩ như vậy.

Sau khi phi thiên liễn khổng lồ chậm rãi khởi động, vững vàng bay lên không trung thì có người bước về phía La Chinh.

Người nọ mặc trường bào đen, dù là đàn ông nhưng tóc lại thắt bím, cuối mỗi bím tóc đều treo một thanh phi tiêu sắc nhọn.

“Ngươi là La Chinh, đúng không?” Người nọ đứng ở trước mặt La Chinh hỏi.

Nghe câu hỏi của người nọ, người trên cả khoang thuyền cũng biết sắp có kịch vui để xem.

La Chinh mở mắt, chớp chớp vài cái rồi nhìn chằm chằm người kia, hỏi: “Chuyện gì?”

“Ta là Gia Cát Diệp, Gia Cát Phong là ca ca ta. Vài ngày trước ngươi dám sỉ nhục huynh ấy, bây giờ ta muốn lấy mạng ngươi.” Người nọ nói một cách nhẹ nhàng, giống như đang nói một chuyện vô cùng thoải mái.

Nghe nói như thế, trên mặt La Chinh rốt cuộc cũng hiện ra vẻ không kiên nhẫn, lạnh giọng nói: “Vì sao Gia Cát Phong không tự mình đến?”

“Ngươi không xứng để huynh ấy ra tay.” Gia Cát Diệp nói.

Nghe Gia Cát Diệp nói, La Chinh đứng lên, cười ha ha. Tiếng cười đó vang vọng khắp các góc của phi thiên liễn khổng lồ.

Lần này đi trảm yêu đều là đệ tử có dũng khí nhất của mỗi phong trong Thanh Vân Tông, cho nên mọi người đều vô cùng kiềm chế bản thân.

Tuy giữa mọi người cũng có khiêu khích nhưng đều vô cùng mơ hồ, cũng không nói toạc ra. Dù sao sau khi vào rừng rậm Thương Khung, nếu bị người của phong khác nhắm vào, còn phải ứng phó với Yêu tộc trong rừng, như vậy thì sẽ có phiền phức rất lớn.

Nhưng mà lúc này La Chinh lại cười điên cuồng như thế, các đệ tử nội môn đều nhíu mày lại.

Hách Thế Các đứng cách đó không xa, thấy cảnh tượng như vậy thì trong lòng cũng vô cùng vui vẻ. Hắn nghĩ thầm, La Chinh ơi La Chinh, đây chính là cái giá lớn của sự ngông cuồng, bốn bề đều là kẻ địch, ta thấy ngươi chỉ sợ khó sống sót được trong rừng rậm Thương Khung!

Gia Cát Diệp quát lớn: “Ngươi mới là Nửa Bước Tiên Thiên, ta có thực lực Tiên Thiên Ngũ Trọng, giết ngươi giống như giết heo. Ngươi sắp chết đến nơi, có gì mà cười?”

“Ta cười Tam công tử tiếng tăm lẫy lừng, Gia Cát Phong chó má gì gì đó nhà các ngươi là một tên thỏ đế. Năm lần bảy lượt phái người tìm ta gây phiền toái, nhưng kết quả đều giống nhau, đều phải chết!” La Chinh lạnh giọng nói: “Không cần phải nói với ta mấy lời nhảm nhí này, người muốn giết ta rất nhiều, thêm ngươi nữa cũng không sao. Tốt nhất là một lần đến nhiều chút, để ta xử lí luôn, đỡ phiền!”

Lúc trước, La Chinh cười lớn như vậy, các đệ tử Thanh Vân Tông liền cho rằng La Chinh điên cuồng đến không biết lý lẽ, không biết kiềm chế bản thân.

Hiện tại, bọn họ xem như được mở mang kiến thức, nụ cười lúc trước chỉ là chuyện nhỏ thôi, tên nhãi ngoại môn Nửa Bước Tiên Thiên này gần như đã điên cuồng đến không giới hạn rồi!

Đệ tử Thanh Vân Tông ai cũng từng nghe danh Gia Cát Phong. Người này tuy có biệt danh là Tam Phong Tử, nhưng thực lực rất mạnh, hơn nữa còn thông minh giảo hoạt, là một đối thủ vô cùng khó đối phó.

Không nghĩ tới La Chinh mở miệng đã mắng người ta là đồ thỏ đế!

Mặc dù Gia Cát Phong không ở đây, nhưng thực lực của Gia Cát Diệp kia tuyệt đối không kém.

Trong đám đệ tử nội môn, thực lực Tiên Thiên Ngũ Trọng cũng coi như là người nổi bật.

Ít nhất, đối phó với một tên nhóc Nửa Bước Tiên Thiên thì cũng hoàn toàn dư sức!

Nhưng mà tên nhóc Nửa Bước Tiên Thiên kia dám đứng trước mặt Gia Cát Diệp mà lớn tiếng mắng Gia Cát Phong, không chút sợ hãi, cũng không có nửa phần kiêng kị...

Những người thông qua được khảo hạch đi trảm yêu, đều thuộc nhóm người có dũng khí nhất, nhưng nếu so với La Chinh thì đúng là không cùng một cấp bậc.

Miệng lưỡi Gia Cát Diệp không bằng Gia Cát Phong, La Chinh vừa nói như thế, hắn cũng không biết nói gì thêm, chỉ là chân nguyên toàn thân hắn sôi trào, vươn tay chỉ vào La Chinh, nói: “Ngươi dám mắng ca ca của ta, muốn chết!”

“Ta muốn chết? Hắc hắc, nếu ta không muốn chết, họ Gia Các các ngươi sẽ bỏ qua cho ta? Ca ca của ngươi sẽ bỏ qua cho ta? Nếu đều phải chết, ta mắng lại vài câu thì thế nào?” La Chinh lạnh nhạt đáp lại.

“Ta...” Gia Cát Diệp bị nghẹn đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, xem ra hắn muốn ra tay ngay trên phi thiên liễn khổng lồ này.

La Chinh vẫn ung dung lùi lại hai bước, cười nói rất lạnh nhạt: “Muốn ra tay, ta đây theo hầu!”

Nhưng vào lúc này, hai đệ tử nội môn khác khoác vai Gia Cát Diệp rồi nói: “Nơi này không thể đánh nhau, nếu thật sự phá hủy phi thiên liễn thì sẽ rất rắc rối. Chờ đến rừng rậm Thương Khung, muốn hắn chết như thế nào thì khiến hắn chết như thế ấy!”

Dưới sự khuyên giải của hai tên đệ tử nội môn kia, Gia Cát Diệp rốt cục cũng tỉnh táo lại, cuối cùng hừ lạnh với La Chinh một tiếng, mới quay đầu về vị trí của mình.

Lúc này, La Chinh mới chậm rãi vận chuyển chân khí Thiên Ma trong thân thể, ép về lại đan điền của mình.

Nếu nói hắn đối mặt với Gia Cát Diệp ở cảnh giới Tiên Thiên Tứ Trọng mà không có áp lực, chắc chắn là nói dối.

Mới vừa rồi trông thì La Chinh đúng là không sợ hãi, nhưng trên thực tế toàn bộ tinh thần đều trong trạng thái đề phòng. Chỉ cần Gia Cát Diệp hơi có sát ý, hắn sẽ lập tức phản kích, cho dù là đang ở trên phi thiên liễn khổng lồ này.

Hiện tại La Chinh đã thắp sáng hơn trăm miếng vảy rồng, lại lĩnh ngộ Thiên Ma Thần Quyền, thực lực đang ở trên đỉnh cao. Hắn đang muốn thử một lần xem cực hạn của mình tới đâu.

Trở lại chỗ ngồi của mình, trong lúc phi thiên liễn bay không ngừng lắc lư, La Chinh nhắm mắt lại, hưởng thụ chút thời gian an nhàn cuối cùng.

Hắn biết, sau khi tiến vào rừng rậm Thương Khung, sẽ bắt đầu một cuộc huyết chiến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui