Bách Luyện Thành Yêu

Trận thứ 5. Mị Ảnh đấu với Quỷ Thủ Lưu.

Hồ Loan Phong không có tên tuổi nhưng Quỷ Thủ Lưu thì ngược lại, luôn ổn định ở vị trí thứ nhất của BXH thích khách. Khi Ám Ảnh còn tại vị, hắn là cao thủ xếp thứ 2 của Huyết Nhạn Các. Sau khi Ám Ảnh rời đi, hắn nghiễm nhiên trở thành người có thực lực mạnh nhất. Có điều, tên này rất ít xuất hiện, lúc nào cũng che mặt lại mặc áo trùm đầu, người khác chỉ thấy 2 con mắt của hắn. Nói tóm lại, hắn trông y chang phần tử khủng bố Trung Đông. Không ai dám tiếp cận lôi kéo làm quen cả.

Mị Ảnh thấy đối thủ của mình thì có chút đau đầu. Mị Ảnh là thích khách nằm đâu đó ở hạng hai mươi mấy. Đối với cao thủ đứng đầu BXH là Quỷ Thủ Lưu, cô luôn có lòng kính sợ. Nghe nói, Quỷ Thủ Lưu đã lĩnh ngộ được tuyệt kỹ chung cực của thích khách là kỹ năng áo nghĩa, khi giết người đều vô hình vô ảnh. Nếu chỉ đơn thuần so sánh kỹ xảo, Mị Ảnh chỉ có thể nhận thua ngay từ đầu. Chuyện này phải làm sao đây?! Quỷ Thủ Lưu luôn luôn chọn “không sủng chiến”. Chẳng lẽ vì anh ta không có sủng vật lợi hại? Này cũng không đúng, anh ta là phó bang chủ của Huyết Nhạn Các, làm sao lại không có sủng vật cho được. Nhưng nếu anh ta có sủng vật, vì sao chưa bao giờ thấy anh ta dùng qua nó?!?

Mị Ảnh đau khổ tính toán cả buổi, không có chút đầu mối nào, quyết định đánh cược một lần. Thế là Mị Ảnh hé miệng cười như hoa nở: – “Tôi muốn chọn sủng chiến.”

Quỷ Thủ Lưu giống như không hề biết đứng trước mặt hắn là một đại mỹ nữ, vẫn trầm mặc lạnh lùng, tiếng nói không mang theo chút độ ấm: – “Ta sao cũng được. Sủng chiến liền sủng chiến.”

Mị Ảnh nghe câu này lại càng bất an.

Trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu. Mị Ảnh liền triệu hoán Phong Sinh Thú, bản thân thì cảnh giác bay ra xa. Mị Ảnh am hiểu dùng nỏ công kích, mà Quỷ Thủ Lưu lại am hiểu dùng dao. Mị Ảnh quyết định sẽ không để Quỷ Thủ Lưu tiến đến gần mà sẽ dùng nỏ bắn chết hắn.

Chiến thuật này không sai, nhưng, Mị Ảnh đã tính sai đối thủ.

Đối với một loạt động tác của Mị Ảnh, Quỷ Thủ Lưu căn bản không để vào mắt, ngay cả sủng vật hắn cũng không gọi ra. Hắn cầm lên chủy thủ, chuẩn bị tấn công ngay.

Trên khán đài, mọi người xôn xao bàn tán. Sủng vật Phong sinh thú của Mị Ảnh mọi người đã thấy qua, không phải là dạng sủng vật dùng để làm kiểng. Quỷ Thủ Lưu ngay cả sủng vật đều không cần, chẳng phải là quá vô lễ với đối thủ rồi?

Nhất thời, mọi người đều cho rằng Quỷ Thủ Lưu là một tên tự cao tự đại, ngông cuồng ngu ngốc, hơn nữa Mị Ảnh còn là mỹ nữ, thế là toàn bộ khán giả (ngoại trừ người của Huyết Nhạn Các) đều quay sang cổ vũ cho Mị Ảnh.

Quỷ Thủ Lưu không hổ là chưởng môn nhân khó tính nhất. Khán giả chửi rủa hắn, hắn đều mặc kệ, cứ bình tĩnh chạy lòng vòng tránh né công kích của Mị Ảnh.

Tôi nhìn một hồi thì thấy hồ đồ nên quay sang hỏi Ám Ảnh.

“Ám Ảnh, tên kia bị gì vậy?” – tên kia là bộ hạ cũ của Ám Ảnh, anh ấy nhất định hiểu rõ hơn tôi.

Ám Ảnh cười thoáng một cái: – “Tên kia thấy đối thủ là con gái cho nên muốn chừa chút mặt mũi cho nàng, để nàng công kích trúng vài chiêu gọi là. Chứ bằng vào thực lực của hắn, cộng với hiểu biết về chức nghiệp thích khách thì hắn có thể KO đối thủ trong vài chiêu thôi.”

“Không thể nào!” – tôi kinh ngạc la lên.

Mị Ảnh đánh bại Tuyệt Mệnh mới tiến vào vòng này. Tôi không biết thực lực của Mị Ảnh cao đến đâu, nhưng tôi phi thường thấu triệt thực lực của Tuyệt Mệnh. Nếu Tuyệt Mệnh đã thua vào tay Mị Ảnh mà Mị Ảnh lại không đáng để vào mắt của Quỷ Thủ Lưu. Vậy chẳng lẽ… thực lực của tên kia cũng cực kỳ biến thái? Nghĩ tới đây, tôi vội vàng quay đầu nhìn xung quanh, không biết có bao nhiêu người ngồi đây là biến thái?

Khi tôi lần nữa tập trung xem trận đấu, tôi phát hiện Quỷ Thủ Lưu đang ở một vị trí cực kỳ tốt để KO đối thủ, nhưng Mị Ảnh vẫn luôn như hình với bóng cùng sủng vật Phong sinh thú. Có lẽ cô nàng quyết định đặt bản thân vào vòng bảo hộ của Phong sinh thú rồi. Tình cảnh này có thể hình dung, Quỷ Thủ Lưu là một con hồ ly, triệt để bó tay với một con nhím đang xù lông, không thể nào hạ tay.

Chính lúc này, dị biến xuất hiện. Thân hình của Quỷ Thủ Lưu đột nhiên nhoáng lên, nháy mắt sau, trên đấu trường xuất hiện 2 Quỷ Thủ Lưu. Một cái tấn công Phong sinh thú. Một cái tấn công Mị Ảnh.

Trên khán đài lại nổi lên xôn xao. Có người không nhịn được hô lớn: – “Đệch, là phân thân thuật!”

“Có lầm không đó… tên kia cũng không phải nhẫn giả (ninja)”

Tôi nghe thì phì cười. Mấy trò ảo thuật này, Yêu Hồ tộc ai cũng biết, không ngờ đi ra ngoài lại trở thành hàng hiếm lạ. Sau này, lúc nào nhàm chán tôi có lẽ nên lôi chiêu này ra để hù dọa người ta a~ Lắc đầu cảm thán, tôi lấy Sát Quỷ ra cầm trên tay, lập tức phân biệt được Quỷ Thủ Lưu tấn công Phong sinh thú là người thật, còn tấn công Mị Ảnh là ảo ảnh. Tên này đúng là âm hiểm.

Mị Ảnh trông thấy Quỷ Thủ Lưu phân thân thành 2 người liền trợn mắt khó tin. Nhưng dù sao cô cũng là người từng trải, rất nhanh đã bình tĩnh lại. Trong 2 bóng dáng, một cái là thật, một cái là giả. Với thực lực của Quỷ Thủ Lưu, cô chỉ có một cơ hội ra tay mà thôi. Vậy thì cái nào mới là người thật đây? Giết chết sủng vật không thể tính là thắng. Cho nên đoán chừng bóng dáng đang tấn công mình mới là người thật. Nghĩ đến đây, Mị Ảnh liền quyết đoán ra lệnh cho Phong sinh thú mặc kệ công kích, hợp lực cùng tấn công bóng dáng ở trước mặt mình.

“Tiêu rồi!” – Mị Ảnh ai oán kêu lên khi một kích kia thất bại.

Nhưng mà lúc này hối hận cũng đã muộn. Quỷ Thủ Lưu dùng liên kích, đem Phong sinh thú không còn phòng bị đánh bay qua một bên. Mặc dù không thể giết chết Phong sinh thú, nhưng mục đích của hắn đã đạt được rồi. Hiện tại, Mị Ảnh hoàn toàn bại lộ trong phạm vi công kích của hắn. Mị Ảnh vừa định thoái lui. Quỷ Thủ Lưu đã như điện chớp xuất hiện trước mắt. Mị Ảnh chỉ thấy bạch quang lóe lên, sau đó liền nghe tiếng nhạc báo hiệu tử vong.

Quỷ Thủ Lưu sau khi chiến thắng không tỏ vẻ gì cả, chỉ lặng lẽ thu hồi dao găm, im lặng xuống đài, lúc trông thấy tôi và Ám Ảnh, hắn lộ ra một tia nhìn phức tạp, nhưng lập tức đã biến thành hờ hững lạnh nhạt, khẽ gật đầu chào chúng tôi xong liền đứng sang một bên.

“Tốt rồi, Ám Ảnh, đến phiên anh. Không được thua à nha~” – tôi cười hì hì đẩy Ám Ảnh lên đài.

Ám Ảnh nhắm mắt, hít sâu một hơi, lần thứ hai mở mắt ra, dáng vẻ ôn nhu dễ bị trêu chọc gì đó đều bị đánh bay tới chín tầng mây, trong đôi mắt kia chỉ còn lại vẻ khắc nghiệt và sắc bén.

Cbn, lúc nào thì anh ấy học trộm được biến thân thuật của tôi rồi. Lại nói, cái vẻ lãnh khốc kia đúng là đẹp trai bá phát.

Miêu Điện Hạ không hề bị khí phách của Ám Ảnh hù họa, vẫn cười hì hì mở miệng chào hỏi: – “Không ngờ là Ám Ảnh đại ca. Em chính là fan hâm mộ của anh nha. Anh lớn lên đẹp trai ngời ngời, võ công lại cao, em bội phục muốn chết.”

Tôi nghe mà trợn mắt. Công phu của Ám Ảnh đúng là không tệ. Nhưng trước mặt nhiều người lại khen anh ấy đẹp trai thì đúng là không hợp thói thường rồi. Cô nàng Miêu Điện Hạ này đúng là nói khoác không biết viết nháp.

Ám Ảnh là người biết mình biết ta. Hắn hiểu Miêu Điện Hạ đây là đang giở trò tiêu khiển với mình. Nhưng hắn không phải là người hẹp hòi, cho nên hoàn toàn không để ở trong lòng, chỉ lễ phép gật đầu. Sau đó, hắn quay đầu nói với trọng tài là hắn đã sẵn sàng. Kế tiếp thì rút kiếm, vẫy vẫy vài cái, hoạt động tay chân để làm nóng cơ thể.

“Ám Ảnh đại ca, có thể nhường cho em một chiêu không?” – Miêu Điện Hạ chớp mắt, vẻ mặt chờ mong nhìn Ám Ảnh. Một chiêu mỹ nhân kế này của nàng ta không biết đã hạ gục bao nhiêu đối thủ trên đường đi tới đây rồi. Cho dù ai cũng biết cô nàng giở trò nhưng vẫn có người bị mắc lừa, có lẽ bởi vì chủ nghĩa nam tử hán chết tiệt. Mỗi người đàn ông đều cho rằng nhường một chiêu thì không ảnh hưởng gì tới toàn cuộc. Mà mở miệng cự tuyệt một cô bé đáng yêu mới là tội ác tày trời.

Ám Ảnh cười cao thâm: – “Từng có một trận đấu, tôi đã nhường đối thủ một chiêu. Kết quả là tôi bị giết về điểm phục sinh. Người kia cũng là một cô gái.”

Ám Ảnh nói tới đây liền dừng lại, ý tứ rất rõ ràng, đồng dạng sai lầm, hắn sẽ không tái phạm.

Tràng quyết đấu giữa tôi và Ám Ảnh được ghi hình quăng lên trang chủ, cho nên hầu như mọi người đều đã xem qua. Miêu Điện Hạ cũng không ngoại lệ. Cô nàng há miệng rồi lại ngậm miệng, rốt cuộc không biết phải nói gì, đành ủ rũ đi tới chính giữa đấu trường, lấy pháp trượng ra.

Trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu.

Ám Ảnh không nhiều lời, trực tiếp phóng kiếm khí về phía trước, sử ngay kỹ năng đắc ý nhất của hắn, thiên phi liệt trảm. Chiêu số này vốn nhằm để tấn công phi hành quái vật (vật bay trên trời), phạm vi công kích cực lớn. Nhưng mà Ám Ảnh lại thích dùng nó để tấn công địa hành quái vật (vật đi dưới đất), còn nói đây chính là quần thể công kích của hắn. Đội ngũ chúng tôi mỗi lần nhìn thấy Ám Ảnh dùng chiêu này đồ sát nguyên một đám quái vật liền chấp tay nhìn trời, so sánh với anh ấy thì chúng tôi chính là thiên sứ a~

Miêu Điện Hạ không ngờ Ám Ảnh xuất ngay đại chiêu từ lúc đầu, trong lòng phiền muộn muốn chết. Vốn cho rằng Ám Ảnh không nhường một chiêu thì cũng sẽ thấy mình đáng thương mà nương tay. Nhưng nhìn tình hình trước mắt, Miêu Điện Hạ chỉ có nước cười khổ, bản thân đã đụng trúng một tên con trai không hiểu phong tình.

Miêu Điện Hạ biết băng thuẫn không thể ngăn trở một kích kia, thế là đọc 2 âm chú, một tầng băng dày lập tức xuất hiện chắn ngay trước mặt. Không dám dừng lại, Miêu Điện Hạ tiếp tục đọc chú ngữ khác, thế giới băng tuyết. Nghe tên thì oai phong vậy thôi chứ cái kỹ năng này chẳng có lực công kích gì, mỗi giây chỉ làm tổn thương 5 điểm huyết. Chiến sĩ chưa bao giờ để nó vào mắt. Miêu Điện Hạ dùng chiêu này là để kéo dài thời gian, bởi vì kỹ năng này có biên độ lớn, lại có thể làm giảm tốc độ của địch nhân xuống 30%

Khi tốc độ của Ám Ảnh giảm xuống, Miêu Điện Hạ liền chạy ra xa, bắt đầu ngâm xướng một ma pháp thật dài. Ám Ảnh đương nhiên muốn ra tay ngăn cản, từng đạo kiếm khí không ngừng bay tới công kích đối thủ. Rất nhiều chiến sĩ ngồi trên đài đều ồ lên hâm mộ. Kiếm khí phóng ra cực kỳ hoa lệ, chưa kể tới uy lực của nó, chỉ việc nhìn quang cảnh thôi đã đẹp mắt lắm rồi.

Miêu Điện Hạ bị bức đến luống cuống, 3 cái băng thuẫn luôn chập chờn như cánh bướm trong mưa, tùy thời đều có thể vỡ tan. 10s kinh tâm động phách trôi qua, chú ngữ cuối cùng rốt cuộc đọc xong, một đạo ánh sáng màu xanh từ trên trời giáng xuống, lấy Miêu Điện Hạ làm trung tâm, vô số băng trùy bắt đầu ngưng tụ và xoay tròn quanh cô ta.

Ngay khi pháp thuật phát động, Ám Ảnh đã nhanh chóng thối lui, đứng từ bên ngoài cẩn thận quan sát.

Nếu là người từng nghiên cứu băng hệ pháp thuật, vừa nhìn liền có thể biết ngay đây là pháp thuật cao cấp nhất của băng hệ thuật sĩ, tên gọi vòng quay định mệnh. Kỹ năng này rất khó phát động nhưng một khi thành công thì sẽ là một chiêu vừa công vừa thủ, nhất thể tường đồng, không gì sánh được.

Miêu Điện Hạ may mắn thành công, nhẹ nhõm thở ra, cười hì hì nhìn Ám Ảnh: – “Ca ca, pháp thuật này em mới học được, vừa có thể phòng thủ vừa có thể tấn công, trước giờ vẫn chưa có cơ hội dùng đến. Ca ca, anh mạnh như vậy, hay là giúp em giám định một chút nha.”

Nói xong, Miêu Điện Hạ liền vung pháp trượng, một trận băng trùy cực lớn xen lẫn với sương mù gào thét bay về phía Ám Ảnh. Chiêu này không phải cấm chú, sẽ không có khả năng miểu sát Ám Ảnh. Nhưng nếu lạc vào đó, có lẽ không thể tìm đường đi ra. Tôi lo lắng nhìn Ám Ảnh, không biết anh ấy đã nhìn ra nhược điểm của nó chưa…

Ám Ảnh nhìn trận pháp tử vong trước mặt, ngẩng đầu nhìn trời, sau đó khóe miệng kéo lên, lộ ra nụ cười quen thuộc. Mỗi khi Ám Ảnh cười như vậy, tôi sẽ ăn một chút thiệt thòi. Vậy là, anh ấy có biện pháp đối phó rồi.

“Rống!!!”

Ám Ảnh hét dài một tiếng, đấu khí toàn thân bộc phát, nhún chân nhảy một cái, nhờ vào đấu khí mà phóng lên trên trời, vượt khỏi tử trận, ở giữa không trung dừng lại một chút, sau đó tựa như sao chổi mà cái đuôi chính là đấu khí tràng, bay thẳng tới chỗ của Miêu Điện Hạ.

Miêu tả dài vậy thôi chứ kỳ thật chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt. Miêu Điện Hạ muốn thu hồi vòng quay định mệnh đã không còn kịp. Cô nàng lập tức tái xanh mặt mày, bị Ám Ảnh một kích đánh thẳng vào tim, miểu sát tại chỗ. Miêu Điện Hạ chết rồi, vòng tròn định mệnh mất đi lực khống chế, đập mạnh vào các bức tường, gạch vụn văng tung tóe, khắp nơi đều là cảnh hoang tàn.

Ám Ảnh nhìn tôi cười cười, thu hồi thanh kiếm, vỗ bụi đất trên áo giáp, thong thả bước xuống đài. Tôi giơ lên ngón tay cái, một kích kia quá chuẩn xác nha, đổi lại là tôi, khẳng định không đạt được trình độ đó.

Lúc này, ngoại trừ tôi, còn có một đôi mắt khác nhìn chằm chằm vào Ám Ảnh. Chính là Thiên Hạ Long Quỷ. Nhìn nụ cười trên mặt Ám Ảnh, cõi lòng của Thiên Hạ Long Quỷ liền hừng hực, người này, chỉ có người này mới xứng là đối thủ của Long Quỷ ta.

Trận tiếp theo chính là của tôi.

Nhìn phong thái như diễn viên người mẫu của Tím Huyễn khi đi trên đài, tôi thở ra, đeo khăn che mặt lên, nhẩm lại chiến thuật một lần nữa.

Tím Huyễn đứng trên đài, nhìn tôi từ đầu tới chân, từ trái sang phải, nhìn đến 2 lần, sau đó bĩu môi nói: – “Ta là đệ nhất mỹ nam tử của Hồng Hoang, tên gọi Tím Huyễn. Ta chưa bao giờ giết vô danh tiểu tốt, ngươi mau báo tên họ ra.”

Tôi nhịn cười, cố gắng giả nai: – “Tím Huyễn? Đến bây giờ vẫn chưa nghe qua tên này nha. Ngược lại là Huyễn Tím thì tôi có biết, chính là chân chạy bàn của Trích Tinh Lâu. Ngươi là thân thích của hắn hả?”

“Hừ…” – Tĩm Huyễn hừ một tiếng – “Cái loại hai lúa không biết chui từ lỗ nào ra như ngươi tự nhiên không nghe đến danh tiếng của ta rồi. Nào, đến đây đi, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết đại nhân ta lợi hại như thế nào.”

Tím Huyễn nói xong, tôi liền thấy mấy ngón tay của hắn run run như bị động kinh. Tôi biết rõ bên trong nhẫn của hắn cất dấu khôi lỗi, uy lực của chiêu trói buộc thì tôi vẫn nhớ nằm lòng. Cho nên vừa thấy tình hình kia, tôi dùng tốc độ quán quân 100m, chạy ra xa hơn 400m. Tôi biết, với khoảng cách này, khôi lỗi của hắn không thể đánh tới tôi mà tiễn của tôi lại có thể phát huy công lực cao nhất.

Tím Huyễn thấy tôi giống y như con thỏ, đảo mắt đã tháo chạy thì sững sốt một chút. Nhưng hắn rất nhanh liền nghĩ thông suốt, điều này chứng tỏ tôi biết rõ chức nghiệp của hắn, cũng biết hắn dùng vũ khí gì. Tím Huyễn lập tức thu hồi biểu lộ khinh thường. Đôi mắt chợt lóe, giống như thợ săn nhìn thấy con mồi liền hưng phấn. Hai tay hắn vẫy vẫy, 30 khôi lỗi chỉnh tề bày ra trước mặt hắn.

Đệch ~ Lại chơi trò tường thành phòng thủ. Hứ, còn may bổn tiểu thư đã có chuẩn bị.

Tôi móc ra mũi tên liên hoàn số 3. Cái này là mũi tên xuyên thấu. Bình thường tôi không sử dụng chúng nhưng tôi biết có đôi khi chúng lại phát huy tác dụng ngoài ý muốn. Ví dụ như tình huống hiện tại. Nếu tôi bắn mũi tên xuyên thấu… nghĩa là mấy tên khôi lỗi phòng hộ của Tím Huyễn sẽ như vật bài trí. Hắc hắc… để lần này bổn tiểu thư cho ngươi 1 cái kinh hỉ.

Đấu trường rất lớn. Tím Huyễn chỉ có 30 khôi lỗi. Trong đó có 20 cái đã chạy tới tấn công tôi. Còn lại 10 cái, không có khả năng che chắn mọi phương vị cho hắn. Đây chính là thời cơ tốt nhất để phát huy uy lực của tử mẫu liên hoàn mũi tên.

Tôi thuần thục kéo căng dây cung, mấy mũi tên gào thét bay ra. Vài mũi đầu tiên bị Tím Huyễn lẹ chân tránh thoát. Nhưng chính vì vậy hắn đã di chuyển tới phương vị mà tôi đã tính toán. Lúc này, một mũi tên trông rất đỗi bình thường bắn vào khôi lỗi ở gần Tím Huyễn nhất. Hắn thấy mũi tên bị khôi lỗi ngăn cản nên không thèm để ý nữa.

Há há, kế hoạch thành công!

Một mũi tên nhỏ xíu từ bên trong mũi tên kia bay ra, xuyên qua thân thể của khôi lỗi, bay thẳng tới Tím Huyễn. Khoảng cách kia chỉ chừng 10m, cho dù Tím Huyễn phát hiện kịp cũng tránh không kịp.

Mũi tên nhỏ bắn vào phần bụng của tên kia. Haiz… thật đáng tiếc, tử mẫu liên hoàn mũi tên có một khuyết điểm, đó là không chuẩn xác. Tôi vốn muốn bắn xuống phía dưới một chút, bắn vào jj của hắn cơ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui