Bách Lý Tiểu Kê Lịch Hiểm Ký - Khánh Trúc Nan Thư

Nhất Diệp đang ở Thiên Hương lâu tính toán sổ sách, gảy bàn tính cạch cạch vang dồn, con số trên trướng sách cũng càng lớn thêm.

Thiên Hương lâu nổi danh xa gần suốt mười tám tỉnh, đồ bán đều thơm ngon đệ nhất thiên hạ, hương vị cũng là tuyệt phẩm đệ nhất thiên hạ, từ vương cung quý tộc cho đến bình dân lao động, chỉ cần đã tới Thiên Hương lâu, không ai là không bị trân tu mỹ vị trong lâu hấp dẫn.

Nhất Diệp gảy bàn tính được một nửa, trong lòng nhớ tới Tiểu Thất. Sau khi trở lại, tiểu tử kia luôn là bộ dạng cá chết, khiến người lo lắng vô cùng. Trong lòng hắn tính toán có nên trực tiếp đòi người cùng Yến Phù Hoa không, Tiểu Thất ở bên ngoài luôn bị người khi dễ, nghĩ nghĩ, lòng lại đau.

Lúc này, bên ngoài truyền lại tiếng xôn xao.

Nhất Diệp tính sổ sách cũng mệt mỏi, liền mở cửa dự định xuống dưới lầu nhìn xem, thuận tiện hỏi một chút chuyện gì xảy ra.

Lúc này chưởng quầy Thiên Hương lâu vội vàng chạy lên, Nhất Diệp lập tức hỏi: “Sao dưới lầu ầm ĩ vậy?”

Chưởng quầy thấy Nhất Diệp, thở phì phò nói: “Nhị đương gia, dưới lầu có một khách nhân, khách nhân kia không tầm thường, mới vừa tiến đến, ngay cả ngồi cũng chưa ngồi, cả tòa lâu chúng ta đã rối loạn. Ngươi có muốn đi xuống xem xét chút không?”

“Nga?” Nhất Diệp nhíu mày: “Không tầm thường như thế nào?”

Chưởng quầy mới định đáp, dưới lầu đã truyền đến tiếng đánh nhau “Binh binh bàng bàng”, Nhất Diệp thăm dò phía dưới, chỉ thấy dưới lâu có một thanh niên mặc ô y, chỉ tùy tay đã nhấc bổng hai gã tráng hán nặng hơn hắn gấp hai lần, tiếp theo lại có một nam tử đánh về phía hắn, sau đó người nọ cũng bị ném lên tường, vô cùng thê thảm.

Nhất Diệp vừa thấy lập tức nhận định là ô y thanh niên tới nháo sự, hắn hừ lạnh một tiếng, quạt thúy ngọc mạ vàng trong tay mở ra, bước đi trầm ổn, cử chỉ phong độ phiên phiên đi xuống, vừa đi vừa nói:

“Là anh hùng hảo hán phương nào, dám đến Thiên Hương lâu nháo sự? Ngươi không biết Thiên Hương lâu của ta phía trước có quan phủ che chở, phía sau có chỗ dựa Thiết Kiếm Môn, hơn nữa ngoại trừ hai điều này, chủ tử Thiên Hương lâu, Ngọc Diệp công tử ta–cũng không phải dễ chọc sao?”

Nhất Diệp vừa dứt lời, ô y thanh niên dưới kia ngẩng đầu nhìn hắn, Nhất Diệp tức khắc cả người sửng sốt.

Thanh niên một thân ô y, kim quan buộc tóc trước mắt có một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân, con ngươi như điểm sơn, mi tựa viễn sơn, hơn nữa trên mặt mang nụ cười tự tiếu phi tiếu, trong tà khi lộ vẻ thiên chân hàm nhiên, làm cho người nhìn tâm viên ý mã (đứng núi này trông núi nọ), quả muốn bổ nhào tới trước.

Nhất Diệp ngắm nhìn nước miếng trực tiếp chảy xa ba ngàn dặm. “Mỹ, mỹ nhân a—”

Lan Khánh nhíu mày, nói: “Ngươi gọi ai mỹ nhân?”

“Đương nhiên là ngươi!” Nhất Diệp đáp nhanh chóng.

“Muốn chết?” Khóe miệng Lan Khánh nhếch cười nhẹ, bột phấn tản ra hàn quang sâm lãnh lóe sáng trong tay, muốn vảy lên người Nhất Diệp.

Cũng ngay lúc đó, bên ngoài truyền lại tiếng bước chân, sau đó có thanh âm hô: “Đây là làm sao, làm sao bên ngoài nằm cả đống người?”

Người nọ đi vào thấy đại thính lộn xộn cùng mảnh vỡ của bàn ghế bay tứ phía, kinh ngạc lại kêu: “Rốt cuộc sao lại thế này, bị đánh cướp sao?”

Chưởng quầy vừa thấy Tiểu Thất lập tức hô: “Thất gia đã trở lại!”

Tiểu Thất điểm đầu, nghêng ngang đi vào đại đường, đi theo phía sau hắn có một nam tử trầm mặc, bên trái nam tử kia trống rỗng do thiếu một tay, im lặng đi phía sau Tiểu Thất, hơi thở đạm mạc đến mức chỉ cần không mở miệng, sẽ không ai phát hiện ra sự hiện hữu của hắn.

Tiểu Thất thờ ơ chuyển nhãn châu, nói: “Người nào không dài mắt dám đến Thiên Hương lâu nháo sự, nhất định không muốn sống nữa!”

“Ngươi nói ai không muốn sống nữa?” Lan Khánh chậm rãi xoay người, mặt đối mặt với Tiểu Thất từ bên ngoài vào. Hắn cười với Tiểu Thất, nhưng trong mắt hoàn toàn không có ý cười.

Tiểu Thất hoàn toàn không ngờ được sẽ thấy Lan Khánh ở chỗ này, đầu hắn hắn lặng đi, sau đó thanh âm hỗn loạn cất cao, cả người cũng run lên. Hắn la to: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”

“Vì sao ta không thể ở chỗ này?” Lan Khánh cười nịnh một tiếng. “Trần Tiểu Kê ngươi hảo a, trộm chạy đến chỗ này. Được mọi người trong nha môn gọi Tiểu Thất đại nhân không hài lòng phải không, hiện nay cư nhiên muốn người gọi ngươi Thất gia, a?”

Tiểu Thất ấp úng không biết nên nói gì, mắt hắn dao động không ngừng, sau đó cúi đầu gọi một tiếng:

“Sư huynh…”

“Còn biết ta là sư huynh ngươi sao, hả?” Lan Khánh kéo âm cuối rất dài, đó là điềm báo hắn tức giận.

“Cái kia… ân… tại sao ngươi lại tới nơi này…?” Tiểu Thất luống cuống tay chân, lúc thì nắm cây quạt trong tay, lúc thì kéo kéo vạt áo, không biết nên đối mặt với Lan Khánh thế nào.

Nhất Diệp thấy Tiểu Thất cùng khách nhân xa lạ này cứ lời đến lời đi, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Thất, hai người các ngươi quen biết?”

Tiểu Thất khó khăn gật đầu, hắn nói với Nhất Diệp: “Vị này chính là con của Quy Nghĩa huyện huyện lệnh, Thi Tiểu Hắc đại nhân.” Sau đó tái nói với Lan Khánh: “Đây là tiểu ca ta, Diên Lăng Nhất Diệp, cũng là chủ nhân gian Thiên Hương lâu này.”

Đôi nhãn châu của Nhất Diệp nhìn chăm chăm mặt Lan Khánh, cười một cái, quệt quệt nước miếng nói: “Nguyên lai là quan sai đại nhân, thất kính thất kính!”

“Ta không phải quan sai đại nhân!” Lan Khánh bĩu môi.

“A?” Nhất Diệp ngẩn người.

“Ta là ngỗ tác đại nhân!” Lan Khánh nói.

“A a, nguyên lai là ngỗ tác đại nhân, vẫn là thất kính, vẫn là thất kính!” Nhất Diệp vội vàng nói.

“Hừ!” Lan Khánh hừ lạnh một tiếng.


Nhất Diệp nói với Tiểu Thất: “Tiểu Thất a, bằng hữu ngươi tướng mạo thật sự là… ai… thiên tiên cũng chưa đẹp như vậy, tiểu tử ngươi thật có phúc khí, được quen biết một tiểu mỹ nhân trên trời dưới đất tuyệt vô cận hữu như vậy a…”

Nhất Diệp người này từ trước đến nay luôn thích mỹ nhân, nhìn dung nhan tinh xảo của Lan Khánh, lúc nói chuyện liền không tự chủ được sán lại gần hắn, hơn nữa sán gần rồi, tay cũng vươn ra, trong lòng nghĩ không biết da thịt thoạt nhìn vô cùng mịn màng của Lan Khánh sờ sờ sẽ có cảm giác thế nào.

Lúc này Lan Khánh nhẹ nhàng gạt phắt mu bàn tay đang mò tới của Nhất Diệp, sau đó cười đạm nhạt với hắn.

Mỹ nhân cười tươi như hoa, Nhất Diệp bị Lan Khánh cười như vậy, quả thực hồn đều bay mất. Hắn càng không ngừng cười với Lan Khánh, cho đến khi tay bị chạm vào tựa hồ là lạ, còn có chút tê tê, sau đó hắn đưa tay lên nhìn…

“Má ơi, tay yêm sao lại hóa đen?” Nhất Diệp quỷ kêu một tiếng, cả người run rẩy.

Lan Khánh cười nịnh nói: “Không chỉ biến đen thôi đâu, qua một canh giờ, bắt đầu từ móng, từng mảnh từng mảnh tay ngươi sẽ tróc ra, sau đó thối nát từ đầu ngón tay đến cổ tay, tiếp đó lan ra toàn thân…”

Lan Khánh còn chưa nói hết, Nhất Diệp đã thét chói tai. “Tiểu Thất ngươi kết giao bằng hữu quỷ gì a—?”

Từ lúc Nhất Diệp tính sờ Lan Khánh, Tiểu Thất đã bắt đầu lục tìm giải độc đan dược trên người, sau hắn vừa vặn tìm được một viên tuyết liên hoàn, lập tức ba bước cũng chỉ còn hai bước nhanh chóng chạy về phía trước kéo Nhất Diệp lại, sau đó nhét giải độc hoàn vào miệng hắn lo âu nói: “Nhai nhai, rồi nuốt!”

Nhất Diệp cố gắng nhai, sau đó cũng nước miếng nuốt xuống, “Đắng chết!” Hắn gào to lần nữa.

Không đến một lát, hắc khí trên tay Nhất Diệp nhanh chóng lui, Tiểu Thất thấy Nhất Diệp không còn lo ngại, lúc này mới thở ra nhẹ nhõm.

Chỉ là Tiểu Thất mới thả lỏng chưa được bao lâu, lỗ tai hắn đã truyền đến một trận đau nhức.

“Đau đau đau đau đau!” Tiểu Thất ai ai kêu.

Lan Khánh kéo lỗ tai Tiểu Thất, phẫn nộ nói: “Trần Tiểu Kê ngươi hảo a— cư nhiên dám giúp ngoại nhân—ngươi không muốn sống nữa có phải không—?”

Tiểu Thất một bên la một bên kêu: “Hắn không phải ngoại nhân a, hắn là ca ta!”

Lan Khánh căn bản không thèm nghe Tiểu Thất giải thích, hắn càng phẫn nộ hô: “Còn có, ngươi cư nhiên dám thừa lúc ta không chú ý rời khỏi ta, không phải ta đã nói nếu ngươi thực dám đào tẩu khiến ta phải tìm, ngươi nhất định phải chết sao? Con gà ngươi cư nhiên coi lời của ta như gió thoảng bên tai, thật sự không muốn sống nữa có phải không?”

Lực đạo Lan Khánh gia tăng, Tiểu Thất đau đến nước mắt đều sắp chảy ra. Tiểu Thất hô: “Rụng rụng, sư huynh, lỗ tai của ta a— sắp bị ngươi nhéo rụng rồi—”

“Nhéo rụng là tốt nhất!” Lan Khánh cả giận nói: “Loại lỗ tai đem lời của ta vào tai này ra tai kia thế này, lưu lại căn bản vô dụng.”

“A a a a a a— rất nhiều người đang nhìn a—” Tiểu Thất trực tiếp kêu rên, chính là vừa đau lại vừa mất mặt.

“Tiểu Thất!” Nhất Diệp thấy Tiểu Thất bị người khi dễ, vội vàng muốn đi tới cứu người.

Tiểu Thất khóe mắt dư quang thấy Nhất Diệp muốn lại gần, vội vàng quát: “Trục Nhật, trông chừng chủ tử ngươi cho hảo, đừng để hắn lại đây!”

Trục Nhật vẫn ẩn phía sau Tiểu Thất thân ảnh nháy mắt lóe lên, chắn trước mặt Nhất Diệp, kéo hắn rời xa Tiểu Thất cùng Lan Khánh.

“Á!” Nhất Diệp bị sự xuất hiện đột ngột của Trục Nhật hù dọa. “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?” Vừa rồi Trục Nhật bị Tiểu Thất che khuất, cho nên hắn không thấy người.

Nghe Trục Nhật nhẹ nhàng hừ một tiếng, Nhất Diệp hối hận lắm a, nếu biết tâm can nhi của hắn ở đây, hắn tuyệt đối không đi đùa giỡn Lan Khánh.

Đầu này, Tiểu Thất hai mắt đẫm lệ nhìn Lan Khánh, nhưng khi hắn nhìn rõ ràng diện mạo Lan Khánh, trong lòng lập tức đại đại kinh hãi. “Tại sao lại điên rồi?” Hắn lên tiếng.

Phía trước không phải Tiểu Xuân mới trị khỏi cho người này sao? Chẳng lẽ lại phải kích thích nào đó, cho nên lại tẩu hỏa nhập ma!?

Lan Khánh giống như không muốn Tiểu Thất có cơ hội chạy trốn, tức giận hung ác nhéo lỗ tai Tiểu Thất. Tiểu Thất chịu đựng đau đớn kịch liệt, thống khổ nói: “Lỗ tai sắp rụng, thật sự sắp rụng mất! Sư huynh ta biết ta sai rồi, ta không nên tự tiện rời khỏi ngài, khiến lão ngài phải tìm. Sư đệ thật sự biết sai rồi, ngài có thể nể phân thượng ta thành tâm thành ý nhận sai, trước phóng một con ngựa cho lỗ tai yếu ớt ta đây được không? Có gì chúng ta hảo hảo nói, có gì hảo hảo nói! A a a a—đau chết—- Ngoài thành Lan Châu nhiều núi, trên núi thú hoang cũng nhiều, hay là cứ để sư đệ làm chủ, thỉnh sư huynh ngài lên núi đi săn gấu a, săn báo a, sau đó tái lấy một hồ tửu vừa ăn vừa nói, ngài thấy thế nào, a a a a a—”

Nghe thấy Lan Châu nhiều núi, còn có gấu có báo, ánh mắt Lan Khánh sáng ngời, nhưng thấy tươi cười vừa thống khổ vừa lấy lòng của Tiểu Thất, nhớ tới chính mình không biết đã bao lâu chưa gặp người này, dọc đường đi mang theo Hắc Hắc trèo đèo lội suối tìm người, buổi tối ngay cả ngủ cũng chưa ngủ, trong lòng ức cơn tức. Vì thế tay mới hơi buông lỏng, lại siết chặt, còn kéo tận lực hơn, cả giận nói:

“Đừng dùng hoa ngôn xảo ngữ gạt ta! Ta tuyệt đối sẽ không mắc mưu ngươi! Trần Tiểu Kê ngươi là tên miệng lưỡi trơn tru, làm ta phải tìm  a, cư nhiên lẩn xa tận Lan Châu này! Nếu không phải ta nhớ ra mình đã hạ Bách Lý Tầm Hương trên người ngươi, lúc này sao còn tìm được ngươi chứ.”

Lan Khánh càng nói càng giận, Tiểu Thất cũng càng ngày càng tâm kinh đảm chiến. Khi Lan Khánh vươn tay, vốn định bóp chết thứ này đỡ phải làm mình khó chịu lần nữa, trong lòng hắn cũng thắt lại, đau đến cơ hồ không thể thở nổi.

“Ô a a a a a—” Tiểu Thất kêu thảm thiết.

Đang lúc Tiểu Thất cảm thấy lúc này khó thoát cái chết, không chỉ lỗ tai, ngay cả đầu cũng sẽ bị nhéo xuống, hắn lại cảm thấy lực tay Lan Khánh đột nhiên giảm, sau đó hắn được buông ra.

Lan Khánh quay mặt đi, tự buồn bã, đỏ hốc mắt, chạy đến cái bàn bên cạnh ngồi xuống.

“Di?” Tiểu Thất kinh hồn chưa định.

Chờ đợi, Lan Khánh không động.

“Ai?” Tiểu Thất chẳng biết tại sao kiếm về được một mạng, cả người ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì xảy ra.

Hắn xoa xoa lỗ tai bị sưng đỏ, thần tình kinh nghi bất định.

Nhất Diệp nhẹ nhàng phất tay, vốn định kêu toàn bộ hộ vệ Thiên Hương lâu xông ra giải quyết Lan Khánh.


Tiểu Thất vội vàng trừng mắt, muốn hắn nhanh chóng thu hồi người.

Nhất Diệp tâm không cam tình không muốn bảo toàn bộ thuộc hạ trở lại nguyên vị chờ đợi.

Trục Nhật đạm đạm liếc Nhất Diệp, đầu sỏ chính là người này.

Nhất Diệp thì lấy lòng cười cười với Trục Nhật.

Chưởn quầy lập tức tranh thủ thỉnh khách nhân trong đại thính ra ngoài, tình huống hôm nay, tuyệt đối không thích hợp tiếp tục việc buôn bán.

Đại môn Thiên Hương lâu đóng lại, ngăn cách tiếng rầm rĩ ngoại giới, thoáng cái im lặng không ít.

Tiểu Thất chà xát tay, chậm rãi đi đến bên người Lan Khánh: “Ngàn sai vạn sai đều là sư đệ ta sai. Sư huynh người đại nhân có đại lượng, tạm tha cho sư đệ lần này, đừng nóng giận.”

Lan Khánh không để ý tới Tiểu Thất.

Tiểu Thất lại hỏi: “Cái kia… Ngươi… Thân thể khỏe nhiều không? Đường từ Quy Nghĩa huyện đến Lan Châu xa như vậy, hiện nay trên người có chỗ nào không ổn không đúng không?”

Lan Khánh một chưởng chụp trên bàn, chưởng kia rất nặng, trực tiếp đem bàn vương chế tạo từ gỗ chắc vỡ mất một nửa, một nửa còn lại thì hai chân đung đua ngã sang bên, Tiểu Thất nhìn thấy chính là truật mục kinh tâm.

Lan Khánh nói: “Nếu ngươi còn nhớ đến ta, vì sao ngay cả một câu cũng không nói đã bỏ đi? Ngươi có biết ta tìm ngươi bao lâu không? Còn tưởng rằng ngươi lại đang cùng ta chơi ‘Trần Tiểu Kê tại na lý’, nhưng làm thế nào ta cũng không tìm ra ngươi… Ngay cả Tiểu Trư cũng tìm không thấy…”

Ngữ khí Lan Khánh vừa tức vừa hận, trong nén giận còn mang theo ủy khuất.

Vừa nghe Lan Khánh dùng ngữ điệu như vậy nói chuyện, trong lòng Tiểu Thất dâng lên một trận chua xót. Hắn nói: “Ta cũng không muốn a… Nếu không phải ngươi không muốn nhìn thấy ta, ta sao có thể đi…”

“Sao ta lại không muốn nhìn thấy ngươi?” Lan Khánh quay đầu, khó hiểu hỏi.

Tiểu Thất há miệng thở dốc, không biết nên mở miệng thế nào, nhưng Lan Khánh nhìn chằm chằm hắn, đang đợi hắn nói chuyện, một lúc lâu sau Tiểu Thất thử hỏi: “Ngươi không nhớ rõ việc phát sinh trong kinh thành sao?”

Lan Khánh nghĩ một chút, nghi hoặc nhìn Tiểu Thất.

Biểu tình kia, tám chín phần mười là không nhớ rõ. Tiểu Thất cảm thấy như vậy.

“Vậy… Ngươi có nhớ Đông Phương Khách không?” Tiểu Thất lại hỏi.

Nhãn châu Lan Khánh chuyển vòng, chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Tiểu Thất. “Hả?”

Tiểu Thất ngẩn người, trong lòng nghĩ “Chẳng lẽ thật sự quên toàn bộ?”, cuối cùng hắn hỏi: “Vậy… ngươi tên là gì?”

Lan Khánh đứng phắt dậy, chỉ cái mũi Tiểu Thất cả giận nói: “Tên ta là gì vì sao ngươi không biết, còn hỏi ta? Hay là ngươi chạy không bao lâu đã quên sạch trơn mọi chuyện, ngay cả Tiểu Hắc đại nhân ta tên gọi là gì cũng quên?”

Tiểu Thất nhảy tránh một bước, vốn định tại lúc Lan Khánh phát giận cách xa hắn một chút tránh cho mình bị đánh đến, nhưng, hắn mới động cước bộ, vẻ mặt Lan Khánh càng thêm làm người ta sợ hãi, tròng mắt trừng lớn cơ hồ sắp rơi ra đến nơi, Tiểu Thất mới cố ép chính mình quay về chỗ cũ, tâm kinh đảm chiến đứng run rẩy.

Thật đáng sợ, thật đáng sợ! Muốn chạy lại không thể chạy!

Kỳ thật Tiểu Thất vẫn lo lắng thân thể Lan Khánh hơn. Nguyên bản còn ở kinh thành, Lan Khánh đã nhớ lại chuyện cũ trước kia, cũng đã nhận ra Bách Lý Thất hắn từng là Đông Phương Khiếu Nguyệt, nếu cứ như vậy tiếp diễn, có lẽ có thể nhớ lại tất cả; nhưng lần này trở về không biết lại bị cái gì kích thích, rốt cuộc trở lại thành dáng điệu Thi Tiểu Hắc…

Tiểu Thất thật sự lo lắng, vì thế rất cẩn thận mở miệng hỏi: “Mấy ngày này thân mình ngươi có cái gì… khác thường không? Tỷ như đau đầu a, cả ngày tức giận a, khí huyết không thuận gì đó?”

Lan Khánh trừng mắt nhìn Tiểu Thất. Hắn thực tức giận, không muốn nói chuyện.

Tiểu Thất run như cầy sấy cầm tay Lan Khánh, hắn vốn tưởng rằng đụng tới Lan Khánh, Lan Khánh sẽ thưởng hắn một chưởng, nhưng tận đến lúc bắt mạch xong, Lan Khánh cũng chỉ chấn định nhìn hắn.

Tiểu Thất thở ra nhẹ nhõm nói: “Hoàn hảo, chân khí thông thuận, chỉ có chút ngưng trệ mà thôi, hẳn là không có vấn đề gì.”

Ngày ấy trước khi phải ly kinh hắn từng hỏi Tiểu Xuân bệnh Lan Khánh thế nào, Tiểu Xuân nói cỗ úc khí trong tim Lan Khánh sau khi lật ngược kinh thành đã trút ra kha khá, hơn nữa thời gian trước hắn mỗi ngày điều trị mỗi ngày dùng dược, đã không còn đáng ngại. Tiểu Thất cẩn thận bắt mạch Lan Khánh, phát hiện chỉ có chút hỗn loạn, không đả thương đến thân mình được, lúc này mới buông tâm lo lắng.

Tiếp theo Tiểu Thất nhìn nhìn Lan Khánh, còn nói: “Sư huynh… Lần này ngươi ra ngoài, có bảo với Thi đại nhân cùng Nam tiên sinh không?”

“Không có.” Lan Khánh cả giận nói: “Ta vội vã tìm ngươi, làm sao có thời giờ nói với bọn họ. Huống hồ chẳng phải ngươi cũng biết nếu ta muốn ra ngoài không ai theo, cha sẽ cho là ta lại đi gây họa, sẽ không cho ta ra sao.”

“Thi đại nhân cũng chỉ lo lắng cho ngươi.” Tiểu Thất trấn an.

“Nhưng ta càng lo lắng ngươi hơn.” Lan Khánh trừng mắt nhìn Tiểu Thất, nhưng thấy trên mặt Tiểu Thất không biết từ lúc nào hiện lên vẻ ưu tâm, biết tất cả tâm tư người này đều ở trên thân mình, nghĩ nghĩ, cũng chẳng còn phẫn nộ.

“Vì sao lại lo lắng ta?” Tiểu Thất khó hiểu.

Lan Khánh nghiêm túc nhìn Tiểu Thất, nói: “Bởi vì lúc trước ta nằm mơ thấy chúng ta đi kinh thành, sau đó Túc vương phái người truy giết chúng ta, kết quả ngươi không cẩn thận chết. Sau ngươi sống lại, nhưng không hiểu vì sao ta cư nhiên quên mất ngươi, kết quả ngươi để mặc ta đi.”


“Sau ta lại mộng, ta trở về Quy Nghĩa huyện, rất lâu rất lâu mới nhớ ra ngươi, nhưng ta nghĩ đến ngươi cư nhiên không nói cho ta là ta đã quên ngươi, còn một mình một người chạy trốn không thấy bóng dáng, ta tức giận đánh ra một cái động lớn trên tường lao phòng, sau đó ta tỉnh. Nhưng sau khi ta tỉnh cư nhiên cũng không thấy ngươi, ta nghĩ ngươi thực sự bỏ đi. Sau phát hiện nguyên lai ngươi đúng thực bỏ đi, ta lập tức chạy đi tìm, tìm hoài, tìm hoài!”

“Ách…” Tiểu Thất nghe được há to miệng.

Người này chắc không phải coi việc phát sinh lúc trước đều thành nằm mộng chứ?

Chính là nghe đến đây, Tiểu Thất cũng tiếp cận sự việc đến thất thất bát bát. Nhất định là người này trở về Quy Nghĩa huyện không rõ tại sao lại chịu kích thích, kinh mạch lần thứ hai nghịch chuyển, có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, cho nên Thi Tiểu Hắn vốn phải biến mất mới trở lạ, thành bộ dáng hiện giờ.

Tiểu Thất không biết nên khóc hay nên cười. Uổng hắn còn tưởng cho dù người này tái nhớ ra hắn, nhưng bởi vì sự tình phát sinh thời niên thiếu không thể xóa nhòa, hai người bọn họ đời này sẽ cư xử với nhau như người lạ, không nghĩ tới người này cư nhiên quên tiệt việc này, còn ngàn dặm xa xôi chạy tới Lan Châu tìm hắn.

“Tiểu Kê!” Lan Khánh gọi.

“Ách, có!” Tiểu Thất ngừng một chút mới đáp lại.

“Nếu ta đã tìm được ngươi, vậy ngươi cùng ta trở về, không được tái chạy mất có biết hay không?” Đôi mắt Lan Khánh đơn thuần vô cấu, chăm chăm trừng Tiểu Thất. Hắn không biết trong lòng Tiểu Thất nghĩ gì, chỉ là nói thẳng ý tứ mình ra.

Tiểu Thất gãi gãi đầu, có chút phiền não.

Nhớ lại lúc trước khi Trần Tiểu Kê hắn nghĩ mình bị người quên, còn bị ném lại kinh thành, khóc đến thiên hôn địa ám, rất rất thương tâm a! Nhưng lúc này người ta lại đột nhiên nhớ ra còn đi tìm hắn, nhưng, nhưng cứ nói mấy câu như vậy, ngay cả  mấy lời an ủi dễ nghe đều không có đã hòa hảo, sao có thể như vậy a?

“Trần Tiểu Kê!” Lan Khánh nhíu mi. Hắn nhìn thấy Tiểu Thất chần chờ.

“Ai…” Tiểu Thất khoát tay, nói: “Không được, đại gia ta muốn hảo hảo ngẫm đã.”

“Cái gì?” Lan Khánh vừa sợ vừa giận. Tiểu Hắc đại nhân hắn đã mở miệng, con gà này cư nhiên không lập tức đáp ứng trở về cùng hắn, còn nói muốn ngẫm.

“Buồn cười!” Lan Khánh giận đến mức muốn đập bàn, nhưng bàn tay đánh xuống lại đánh vào không khí, lặng đi một chút mới phát hiện bàn từ vừa rồi bị hắn đánh nát một nửa, mà một nửa khác cũng đổ ụp trên đất đứng không nổi.

Tiểu Thất chưa trả lời Lan Khánh. Hắn biết Lan Khánh thực sự nghiêm túc, nhưng cũng bởi vì Lan Khánh nghiêm túc, cho nên hắn cũng phải nghiêm túc như Lan Khánh mới được. Hắn nói: “Trước hết ngươi để ta suy nghĩ kỹ đã. Nếu ta nghĩ thông, tự nhiên sẽ cùng ngươi trở về.”

Lan Khánh cau mày nói: “Vậy chừng nào ngươi mới có thể nghĩ thông suốt?”

“Không biết.” Tiểu Thất nói.

Nhất Diệp một bên vẫn nhìn Tiểu Thất cùng Lan Khánh, hắn tâm tế như phát thấy Tiểu Thất khi nói chuyện với Lan Khánh mang theo vẻ mặt chính mình cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy, thêm vào đối thoại ái muội bất minh giữa hai người, hắn mạnh mẽ quát ra tiếng:

“Bách Lý Thất, người này chính là kẻ hại ngươi khóc đến mức mắt sưng to như hạch đào không mở ra được đúng không?”

“Ai, loại chuyện mất mặt này ngươi thương xót ta đừng gào lớn tiếng như vậy được không?” Tiểu Thất cào cào đầu, mặt bỗng chốc đỏ lên.

Lan Khánh nghe thấy Nhất Diệp rống giận, mặt nhăn nhó, hỏi Tiểu Thất: “Ngươi khóc? Là ai khi dễ ngươi khiến ngươi khóc? Dám khi dễ gà yêu của Tiểu Hắc đại nhân ta, tên nào không muốn sống chăng?”

Lan Khánh căm giận bất bình nói xong lại đổi lấy xem thường của Tiểu Thất.

Tiểu Thất chẳng biết làm sao thở dài, một thanh quạt tú kim ô cốt (cốt đen thêu vàng) mở ra, đung đưa a đung đưa, thuận đường ngăn trước mặt, đạp bộ phạt từ từ nặng nề chậm rãi đi ra ngoài.

Trên đời này người có năng lực làm Bách Lý Thất hắn bi thảm như vậy, cũng làm cho hắn cam tâm tình nguyện như vậy, ngoại trừ Lan Khánh còn có thể có ai?

Nhưng cố tình đại sư huynh này, chính mình lại không biết…

Tiểu Thất đưa Lan Khánh về Diên Lăng tổ trạch, đại đương gia Diên Lăng gia Diên Lăng Nhất Kiếm hiện nay đang ở Thiết Kiếm môn Phụng Thành cùng tiểu ngoại sanh yêu dấu của hắn không có cách nào trở về, tác chủ trong nhà chỉ còn nhị đương gia Diên Lăng Nhất Diệp.

Mà Tiểu Thất mặc dù họ Bách Lý, bất quá Nhất Kiếm và Nhất Diệp sớm đối đãi hắn như thân huynh đệ, cho nên người hắn mang về, hạ nhân trong nhà cũng sẽ coi là khách quý của chủ tử trong nhà, sẽ không chậm trễ.

Tiểu Thất để lại Lan Khánh, sau đó bắt đầu bận bịu.

Phân đà phụ cận của Phù Hoa cung hắn đều đi qua một vòng, còn thuận tiện hòa giải ân oán nhiều năm của nhân mã hai nơi này, kết quả đợi đến lúc hắn có thời gian rảnh rỗi ngồi xuống cũng đã qua hai ngày.

Mà hai ngày này rất kỳ quái, Lan Khánh cũng không có tới nháo hắn. Có lẽ Lan Khánh cũng biết lúc này khác với trước kia, không phải uy hiếp đe dọa liền có thể dễ dàng xong việc.

Trời tối, Tiểu Thất bôn ba bên ngoài một ngày mới trở về, quản gia A Phúc đến thỉnh an. “Thất gia đã trở lại a!”

“Ân.” Tiểu Thất hỏi: “Hai ngày này có chuyện gì không?”

A Phúc trả lời: “Không có.”

“Sư huynh ta đâu?” Tiểu Thất chuyển nhãn châu, nhìn cung quanh một chút nhưng không thấy Lan Khánh.

“Buổi sáng Thi công tử đã xuất môn, không biết đi nơi nào, còn chưa trở lại.”

Tiểu Thất gật gật đầu, lúc này mới vào phòng.

Sơ tẩy một phen sau đó bóc nhân bì diện cụ trên mặt xuống. Mấy ngày ở Lan Châu, hắn đều phẫn dung mạo Lâm Ương, tuy rằng thấy kỳ quái là hôm đó trong Thiên Hương lâu sao Lan Khánh thoáng cái đã nhận ra hắn, nhưng nghĩ kỹ lại, hẳn là do trên người hắn bị hạ Bách Lý Tầm Hương.

Vốn tưởng rằng hẳn là cầu quy cầu, đường quy đường, dù sao hắn cũng không hy vọng xa vời có thể cùng người kia trả qua nửa đời sau, nhưng rõ ràng đã quên Trần Tiểu Kê, vì sao lại nhớ ra? Tâm tình kích động thật sự giống như ngày nóng bị dội một chậu nước lạnh, lúc nóng lúc lạnh, quả thực giày vò chết người.

Hai ngày nay Tiểu Thất đều suy nghĩ, kỳ thật có thể trở về Quy Nghĩa huyện hay không đều tốt, trọng yếu nhất là người bên cạnh là ai.

Tim của hắn đã sớm đặt trên người Lan Khánh, vô luận người nọ có nhớ mọi điều về bọn hắn hay không, vô luận người nọ đãi hắn thế nào, hắn đã hãm sâu, phân tình cảm kia rốt cuộc không thu về được, sau này, cũng sẽ không thể có tình cảm tương tự, để dành cho người khác.

Hắn tự mình hiểu mình. Bách Lý Thất chính là kẻ tâm địa cứng rắn không nổi, lại thiếu tâm nhãn.

Chỉ là bệnh tình Lan Khánh thất thường, chốc lát điên, chốc lát hảo, lần trước chính mình bất quá bị lưu lại kinh thành không mang về Quy Nghĩa huyện cũng đã cảm thấy trời long đất lở, cả người quả thực như chết qua một lần, ngày sau nếu thật muốn cùng Lan Khánh bên nhau trọn đời, loại sự tình này xảy ra thêm vài lần, hắn chịu được sao?

Tiểu Thất cởi ngoại bào, mặc một tiết y đơn bạc ngồi ngơ ngẩn ở mép giường, lẳng lặng nghĩ.


Muốn có thể được một phần, tất phải trả giá ba phần trước.

Nhưng ba phần kia, lại có thể nhìn thấy mười phần gương mặt tươi cười của Lan Khánh.

Tiếu dung thiên chân sáng lạn, vô ưu vô lự của người nọ là điều cho tới nay hắn chân thành chờ đợi, cũng là điều tốt đẹp nhất trên đời này.

Cho tới giờ hắn vẫn hy vọng, nụ cười kia có thể vĩnh viễn chói sáng, vĩnh viễn hiện hữu trên gương mặt người nọ. Nếu hắn đi rồi, vĩnh viễn không thấy được, không có cách nào chiếu cố người kia, ngày sau, chính mình liệu có năng lực không chút lo lắng sống tiếp không?

Đang lúc Tiểu Thất mải suy tư, ngoài viện truyền đến tiếng ồn ào.

“Đã nói với ngươi chỉ là nhìn nhiều hai mắt, mặt khác cái gì cũng không có, rốt cuộc ngươi sinh khí cái gì? Đừng cho là ta vẫn luôn dung túng ngươi, ngươi liền một tấc lại muốn tiến một thước!”

Thanh âm kia là Nhất Diệp, mà có thể khiến Nhất Diệp hổn hển nói chuyện như vậy nhất định cũng chỉ có tâm can nhi Trục Nhật của hắn.

Tái đội nhân bì diện cụ, Tiểu Thất xuống giường, mở cửa đi ra.

“Đã trễ thế này, Diên Lăng Nhất Diệp ngươi không đi ngủ, quỷ rống quỷ kêu cái gì?” Tiểu Thất nhíu mày.

Nhất Diệp cùng Trục Nhật đứng trong viện, hai người đối lập.

Trục Nhật vừa thấy Tiểu Thất đi ra liền cúi đầu hô thanh: “Công tử.”

Nhất Diệp đang cùng Trục Nhất giải thích chuyện Lan Khánh ngày đó, thấy Trục Nhật không để ý tới hắn lại vẻ mặt ôn hòa đối với Tiểu Thất, tức giận nghẹn thật lâu trong lòng thoáng cái bộc phát toàn bộ. Hắn quát Tiểu Thất: “Bách Lý Thất ngươi ra làm gì, trời tối ngươi muốn ngủ cứ ngủ, đừng quấy rầy ta cùng Trục Nhật nói chuyện!”

“Diên Lăng Nhất Diệp ngươi nổi điên cái gì, đại gia ta không đắc tội ngươi, ngươi rống ta làm chi?” Tiểu Thất mất hứng nói.

“Sao ta không thể rống ngươi?” Nhất Diệp chỉ vào Trục Nhật, nói với Tiểu Thất: “Ngươi nhìn người ngươi cho ta bộ dạng gì này, cùng hắn một chỗ đã lâu, nói với hắn mười câu cũng chỉ đáp ta hai câu. Nhưng đối với chủ tử trước kia là ngươi, tả một tiếng “công tử”, hữu một tiếng “công tử”, thấy ngươi liền vứt bỏ ta, ngay cả nói cũng khỏi hồi. Ngươi nói nói đi, ngươi nói vậy tính thế nào? Lại nói lần này, lão tử ta cũng hắn một chỗ đã lâu, lúc này không phải chỉ nhìn sư huynh ngươi nhiều hai mắt sao? Chỉ hai mắt thôi, người này cư nhiên làm bộ mặt đó cho ta xem, buổi tối cũng không theo ta ngủ, việc này nói sao đây?”

Mấy ngày nay trong lòng Tiểu Thất vốn không thoải mái, nghe được Nhất Diệp cố tình gây sự, trong lòng cũng phát giận. Tiểu Thất rống lại: “Ai kêu mắt ngươi không có việc gì lại cứ thích liếc lung tung? Người nhiều như vậy ngươi không nhìn, nhìn sư huynh ta làm gì?”

“Thì nhìn hắn bộ dạng hảo, không được sao?” Nhất Diệp cả giận nói: “Nhìn một xíu bộ sẽ ít một tiếng thịt chắc?”

Tiểu Thất cả giận phản lại: “Sớm biết ngươi là như vậy, lúc trước ta cũng không đem Trục Nhật cho ngươi. Ngươi đã quên khi đó ngươi nói với ta thế nào sao? Ngươi nói ngươi chỉ thích mình hắn, chỉ muốn mình hắn, hơn nữa có hắn, đời này mới tính là đáng giá. Nếu không phải thấy ngươi nước mắt cũng sắp rơi xuống, ta sao có thể trao người cho ngươi. Nhưng nhìn ngươi hiện giờ thế nào? Người ngươi giành được sau đó sẽ không quý trọng sao? Mắt kia lại bắt đầu liếc lung tung, ai hảo liền nhìn người đó. Diên Lăng Nhất Diệp ngươi như vậy chẳng phải làm ta thất vọng, phụ hắn trong tâm có ngươi sao?”

“Trong tâm hắn không có ta!” Nhất Diệp rống.

“Hảo!” Tiểu Thất hít sâu một hơi, cũng không cùng người này ầm ĩ nữa. Hắn trực tiếp quay sang thuộc hạ cũ của mình nói: “Một khi đã như vậy, ngươi trở lại đi! Dù sao ngươi cũng vì người ta nhìn nam nhân khác nhiều mấy mắt mà tức giận không chịu đồng giường, hắn ngay cả ngươi đang ghen cũng không phát hiện, còn cảm thấy trong tâm ngươi không có hắn, ta đây để ngươi tiếp tục lưu lại bên cạnh hắn, ngươi cũng chỉ thương tâm mà thôi.”

Tiểu Thất nói với Trục Nhật: “Trước kia không phải ngươi nói thích ta sao? Nếu thích ta, vậy ngươi trở lại, đại gia ta cho ngươi thích. Đoàn loạn trướng này không để ý ngươi cũng được, ngươi cùng ta quay về Phù Hoa cung đi, từ nay về sau không tái kiến người này nữa, đỡ phải xúi quẩy.”

“Tiểu Thất!”  Nhất Diệp không nghĩ tới Tiểu Thất sẽ nói như vậy.

“Công tử!” Trục Nhật cũng có chút kinh hãi.

“Có trở về hay không, một câu thôi.” Tiểu Thất quát.

“…” Trục Nhật nghiêng đầu, rũ con ngươi không nói.

Năm đó Trục Nhật bị cừu gia đuổi giết trọng thương thật tử nhất sinh, sinh mạng một sớm một chiều, lúc ấy là Tiểu Thất xuất hiện, cứu tính mạng hắn, cũng giúp hắn báo thù cha, sau Trục Nhật liền một lòng đặt trên người Tiểu Thất.

Nhưng sau đó Diên Lăng Nhất Diệp đến, coi trọng hắn, hơn nữa ngàn cầu vạn cầu, cầu Tiểu Thất đem mình cho hắn. Hắn vốn cũng cho mình sẽ không động tình với Nhất Diệp, nhưng sớm chiều ở chung, Nhất Diệp mọi cách ôn nhu với hắn, cho dù tâm làm bằng sắt đá cũng sẽ bị nhu thành bùn nê, không biết từ khi nào trong mắt hắn lại chỉ còn một mình Nhất Diệp, mà Tiểu Thất, là chủ tử duy nhất cả đời hắn thừa nhận mà thôi.

Chỉ cần Tiểu Thất nói một câu, cho dù là muốn mình dâng tính mạng, Trục Nhật cũng tuyệt không do dự.

Nhưng hiện giờ chủ tử lại muốn hắn rời Nhất Diệp, quay về Phù Hoa cung…

Cả trái tim Trục Nhật rối rắm.

Nhất Diệp thấy mày Trục Nhật nhíu chặt, tựa hồ thực đang cân nhắc chuyện trở về cùng Tiểu Thất, hắn biết người này cho tới nay chưa từng phản kháng mệnh lệnh Tiểu Thất, trong lòng quýnh lên liền vội vã nói:

“Nếu Bách Lý Thất ngươi thật sự dám lôi tâm can ta về, ta tuyệt đối liều mình với ngươi.”

Tiểu Thất hừ lạnh một tiếng, cố ý nói: “Dù thế nào đi nữa bộ dạng hắn cũng chỉ tạm được, không đẹp bằng sư huynh ta, cũng không hấp dẫn ngươi bằng tuấn nam ngươi thấy trên đường sẽ liên tục quay đầu ngắm, đặt hắn bên cạnh ngươi chỉ ngáng trở mắt ngươi, không bằng ta lôi về, coi như thành toàn cho ngươi.”

Trục Nhật vẫn cúi đầu đạm đạm nói: “… Công tử nói rất đúng.”

Thấy Trục Nhật phản ứng như, cả người Nhất Diệp đều luống cuống. Hắn vội vàng bắt lấy tay Trục Nhật, khẩn trương nói: “Ta sai rồi, ta sai rồi, ta biết ta sai vẫn không được sao? Từ bây giờ, trừ ngươi ra, ta sẽ không nhìn người lung tung nữa, ngươi không biết ta rất yêu ngươi, một ngày không có ngươi đều không được. Nếu ngươi thực sự rời ta, ta sẽ chết, nhất định sẽ chết.”

“…” Trục Nhật im lìm không lên tiếng.

“Nhật Nhật a, Nhật Nhật a! Ta nói đều là sự thật, bằng không ngươi lấy đao rạch ngực ta ra, ta sẽ móc tim ra cho ngươi xem, như vậy ngươi sẽ minh bạch ta là thật tâm…” Nhất Diệp kích động nói.

Tiểu Thất rùng mình.

Trục Nhật liếc Tiểu Thất, Nhất Diệp lập tức nói: “Không cho ngươi nhìn hắn! Ngươi chỉ có thể nhìn ta! Nhìn ta, nhìn ta, đừng nhìn người chết kia, nhìn hắn hắn tuyệt đối sẽ ly gián hai người chúng ta, bảo ngươi rời khỏi ta.”

“Chủ tử…”

“Đừng gọi ta chủ tử, đã nói người gọi ta Diệp Diệp!”

Kế tiếp chính là lời đối thoại giữa tình nhân buồn nôn đến mức da gà muốn rụng đầy đất, rốt cuộc Trục Nhật ngẩng đầu nhìn chăm chú Nhất Diệp, sau đó một người khẩn trương nói về sau sẽ thế nào thế nào, tuyệt không tái thế nào thế nào, người kia thì nói nếu ngươi đối với ta thế nào, ta sẽ không thế nào, sau đó người nhận sai liền vui mừng hớn hở, lôi kéo người trở về phòng.

Tiểu Thất lắc lắc đầu, nhìn bóng dáng hai người rời đi, cười thở dài.

Hắn biết ngày đó Trục Nhật tuy rằng im lặng không lên tiếng, nhưng trong lòng luôn có vướng mắc, lúc này chỉ cần kêu Diên Lăng Nhất Diệp nhận sai cùng cam đoan trước, vợ chồng son hẳn là chốc lát thôi đã lại như keo như sơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận