Bạch Nguyệt Quang Của Bạo Quân Tàn Độc


《Minh quân là gì, khi mà phải quan tâm đến những người chẳng hề liên quan tới hắn.
Chẳng bằng làm một bạo quân, bản thân bao trùm lên luật lệ.
Muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Thậm chí hắn muốn đưa một thái giám cao quý vô song đứng bên cạnh hắn, cũng không ai dám can ngăn.
Bởi vì ai dám cản hắn, xuống địa ngục đi.》
Một thời gian sau đó, quả thật là những giây phút dài nhất trong cuộc đời Nhất Dạ.
Đến khi lần theo mùi máu tanh mà chứng kiến bộ trang phục nhiễm máu của nàng, thiếu niên dường như nghe trong trái tim mình có gì đó vỡ tan.
Khó chịu nhức nhối, đau hơn cả vạn tên xuyên qua.
Nơi thái dương ẩn ẩn lộ ra tâm ma, để độc trong người đột nhiên bộc phát.
Cánh cửa phòng bật mở, Vân Mặc thấy bóng lưng âm u của thiếu niên trong căn phòng của mình, chợt khẽ ngây người.
Lệ khí bao quanh của thiếu niên lạnh lẽo như gốc tuyết liên trên núi băng, âm trầm quỷ dị.
Mặc dù sau sự kiện cái thai của Lệ phi chết yểu, kéo lên sóng gió tai ương, hành tung của thiếu niên ngày một bất định, trên người cho dù có nhuốm màu máu tươi cũng sẽ dùng huân hương che lấp.
Trước mặt nàng, thiếu niên sẽ cố gắng che dấu một mảnh tàn bạo khát máu, dù đôi khi sẽ lơ đãng mà để lộ khí chất âm u.
Thế nhưng trực tiếp tỏa ra sát khí quỷ dị thế này, vẫn là lần đầu tiên nàng biết.
Vân Mặc thấy hắn nhìn chằm chằm vào trang phục dính máu của mình, thầm nghĩ bản thân có lẽ muốn điên rồi!
Cơ thể này mới 16 tuổi, thật khó tin khi bây giờ mới xuất hiện thủy quỳ, khiến Vân Mặc chẳng kịp trở tay phòng bị, vì thế máu tươi nhuốm màu trang phục của nàng.
Nàng phải cố gắng kiếm thứ đồ cần thiết cho những ngày thế này, sau đó nghiến răng chịu đựng cơn đau mà trở về xử lí bộ trang phục dính máu.
Ai ngờ được, khi bước vào phòng lại bắt gặp thân ảnh của thiếu niên đang hắc hóa.
Do có bóng ma trong quá khứ, bạo quân tương lai cực kì chán ghét xem diễn, cũng hận nhất là kẻ phản bội.
Không lẽ nào, thiếu niên đã phát hiện ra bí mật của nàng?

Chờ đợi nàng, có phải một kiếm xuyên tim?
Đáy lòng Vân Mặc khi nghĩ đến khả năng đó, một mảnh rét lạnh.
Mấy năm nay, nàng là người chăm sóc cho hắn, đối với Vân Mặc, Nhất Dạ rất kiệm lời, tuy vậy đôi khi sẽ để lộ ra một tia ôn nhu.
Ví dụ như, khi nàng co ro một góc lúc trời trở lạnh, sáng hôm sau tỉnh dậy bản thân đã được bọc trong một chiếc chăn ấm.

Hay ví như, khi xuân đến ổ mai bừng nở, nàng chật vật muốn hái một cành mai, thiếu niên sẽ phi thân bay tới, ngắt một cành mai cho nàng.
Thiếu niên sẽ nghiêng đầu suy nghĩ rồi cài cành mai lên tóc Vân Mặc, sẽ ngắm nhìn nàng rất lâu để trầm khàn mà bảo rằng, nếu nàng là nữ nhi, tuyệt đối sẽ là một cô nương xinh đẹp như hoa như nguyệt.

Giọng nói thiếu niên rất nghiêm túc không hề tỏ ra đùa cợt, khi ấy Vân Mặc sinh ra một tia bối rối, đối diện với đôi mắt trong trẻo câu hồn nhiếp phách đầy vẻ phong tình của hắn, nàng lập tức tháo cành mai cài trên tóc xuống, luống cuống lấy cớ rời đi.
Một thiếu niên từng để lộ ra sự dịu dàng như thế, là bởi vì tin tưởng nàng.

Nếu như hắn biết rằng nàng lừa dối hắn nhiều năm như vậy, chờ đợi nàng có phải vạn kiếp bất phục, không thể quay đầu?
Vân Mặc theo thói quen khẽ cào tóc, nàng ngập ngừng một chút rồi cất lời.
- "Điện hạ...."
Nàng lên tiếng gọi hắn, thiếu niên khẽ xoay người.

Bạo phát trong hắn sắp hóa thành tẩu hỏa nhập ma, nay đột nhiên nhìn thấy thân ảnh quen thuộc bỗng dịu dàng trở lại.

Vân Mặc luống cuống, đáy lòng rất tự nhiên soạn ra một vở kịch nhỏ, liếng thoắng cẩn trọng cất lời.
- "Điện hạ, điện hạ đã đói chưa? Nô tài đáng chết để điện hạ chờ lâu.


Chẳng là nô tài định tính tối nay làm món canh gà, có vừa đi cắt tiết một con gà trống mới mua, vụng về thế nào để tiết gà dính vào trang phục, nô tài sợ khi điện hạ về thấy bẩn mắt nên nên phải lập tức đi thay...hahaha...Điện hạ nhân từ, sẽ không trách tội nô tài chứ?"
Kịch bản nhỏ vừa mới biên soạn nên nếu tinh ý sẽ thấy có rất nhiều sơ hở, nhưng bi thảm thay người nghĩ ra nó thì nơm nớp lo lắng, còn người cần lắng nghe thì vốn dĩ quẳng nó ra sau đầu, biểu tình chỉ chú ý đến người trước mặt.
Sau đó, Vân Mặc bị thiếu niên mạnh bạo ép chặt vào tường.
Thiếu niên biểu tình hung dữ, đôi mắt ác liệt tựa ác thú đọng đầy lệ khí, hắn mơ hồ đưa tay lên chạm vào gương mặt nàng, dịu dàng cẩn thận vuốt ve, khiến Vân Mặc cảm thấy mồ hôi lạnh ướt đầy sống lưng.
Nàng bỗng nhớ đến bộ dáng ban đầu gặp Nhất Dạ, cũng là một bộ dáng nhuộm đầy sát khí muốn giết người.

Sau này khi hắn buông bỏ phòng bị với nàng, lại hiện ra dáng vẻ của trẻ con non nớt.

Theo thời gian hắn lớn lên, biểu tình trước mặt nàng luôn sạch sẽ tươi mát, nếu không phải chứng kiến hắn trực tiếp trước mặt nàng phát cuồng, nàng sẽ quên mất đi một bộ dạng vô cùng đáng sợ của hắn.
- "Thái giám nhỏ, thì ra ngươi vẫn ở đây."
Vân Mặc nghiêng đầu, cảm thấy khó hiểu trước thái độ của Nhất Dạ.
Thế là Nhất Dạ vẫn chưa phát hiện ra à? Đáy lòng Vân Mặc khẽ thở phào một hơi.
Chỉ cần hắn vẫn gọi nàng là "thái giám nhỏ", vậy thì nàng an tâm rồi.
Từ rất lâu, Nhất Dạ luôn cố chấp gọi nàng là "thái giám nhỏ", còn Vân Mặc tuy bề ngoài gọi hắn là "điện hạ", nhưng trong lòng mặc niệm gọi hắn là "hoàng tử nhỏ".
Cũng không biết là ai nhỏ hơn ai.
Chỉ là Vân Mặc đột nhiên ý thức được một điều bi ai, nếu như trong làn tuyết hôm đó, nàng mang theo ý niệm trêu chọc mà cúi đầu hỏi hắn: "Điện hạ, hay là để nô tài cõng người nhé?" thì bây giờ, Nhất Dạ trở thành thiếu niên, hai người đứng như thế này, nàng mới phát hiện, bất tri bất giác, hắn đã cao hơn nàng.
Trong lòng nàng bỗng nhận thấy một điều gì đó dị thường không tên.
Nhất Dạ như bị ma chú, vẫn không ngừng vuốt ve gương mặt của nàng, đến khi ánh mắt va phải đôi môi đỏ mọng, đôi mắt hắn bỗng trở nên u tối.
Hắn không rõ cảm giác từng ngày bản thân dành cho Vân Mặc là gì.


Hắn chỉ biết người trước mắt tựa như độc dược mê hoặc khiến hắn ngày một sa ngã, ngày một trầm luân.
Hắn muốn quang minh chính đại để thái giám nhỏ ở bên cạnh hắn, muốn như vậy phải chạm đến ngôi vị chí tôn cao quý bao người khát vọng.

Bước lên ngôi vị đó, hắn chẳng cần trở thành một minh quân, lưu danh lịch sử.
Cái hắn muốn, là quyền lực chí cao vô thượng của vị trí kia.
Trở thành một bạo quân, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Toàn bộ những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này, đều dành cả cho người trước mắt.
Thời gian như dung hòa vào làm một.

Định mệnh xoay vần, kiếp số đảo điên.
Khi ấy, cũng là vị nữ đế duy nhất của đất nước Đại Yến, mặc phục sức xinh đẹp, tai móc khuyên tím, cổ đeo vòng vàng.

Bộ dáng vừa ngông cuồng lại nhiễm đầy tà khí.
Cả người nàng lấp lánh chói lóa, rực rỡ rung động lòng người.

Nàng vận bộ váy màu đỏ, theo từng bước đi của nàng, cung trang uốn lượn trên mặt đất.
Cao quý lãnh diễm, không gì sánh được.
Cả triều thần thấy vị hoàng đế mà họ tôn thờ bước vào, một mảnh chết lặng.
Thiếu niên phong tình vạn chủng, thế mà là một nữ nhi?
Toàn bộ triều thần, một phen khiếp sợ.
Mấy vị đại thần tay cầm tờ sớ khẩn thiết xin hoàng thượng mau chóng tuyển phi, trên nét mặt già nua hiện ra vẻ lúng túng khó coi.
Giọng vị nữ vương trầm khàn.
- "Trẫm là nữ nhân."
Nữ vương cao quý an tọa trên ngai vàng, lạnh lùng kiêu ngạo, nở nụ cười nhạt.

- "Bao nhiêu năm nay giấu các khanh, quả là lỗi của trẫm rồi."
Tất cả hít sâu một hơi, sợ hãi đồng loạt quỳ xuống.
- "Bệ hạ vạn tuế."
Nữ vương lạnh lùng ngồi trên ngai vàng, môi mỏng bật mở từng câu từng chữ như vàng.
- "Sao, mấy tờ sớ muốn tuyển phi của các khanh đâu rồi? Đem cả ra đây cho trẫm xem."
Mấy vị đại thần không rét mà run, cả người cúi thấp đầu hơn nữa, chẳng dám nói gì.
Vị nữ vương gương mặt u ám, lạnh lẽo cười hỏi.
- "Đều câm điếc hết rồi à??? Miệng lưỡi giáo huấn trẫm của các khanh bao lâu nay, đã cho chó ngặm cả sao?"
Quần thần cực kì sợ hãi lo lắng cho tính mạng của mình, e rằng chọc đến vảy ngược của vị đế vương đang phát cuồng kia, chỉ sợ không còn nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.
Tất cả đều cảm thấy, sau khi vị kia đột ngột biến mất, bệ hạ đã phát điên rồi.
Khi bệ hạ còn ở vỏ bọc nam nhân, trên người luôn tản ra khí chất dịu dàng phong tình, trong trẻo sạch sẽ.

Vậy mà hôm nay bệ hạ khoác trên người phục sức của nữ vương cao quý, khí chất biến đổi hoàn toàn, trở nên âm trầm lạnh lẽo, ác nghiệt khó đoán.
Nàng cô độc ngồi trên ngai vàng bao người mơ ước, khẽ giơ cánh tay trắng nõn đeo lắc vòng đỏ, nhấc lên một đường cong quyến rũ yêu nghiệt.

Nàng giống như bông hoa cao lãnh, chói lóa lại ma mị khiến người ta mê say không dứt.
Lời nói của nàng lưu chuyển trong điện, vừa lạnh lùng lại vừa tà ác ngông cuồng.
- "Bao nhiêu năm nay là một minh quân, bên tai phải nghe lời sáo rỗng giả dối của các ngươi, trẫm cũng chán ngán lắm rồi.

Thiên hạ nói đúng, trẫm hiện tại đoạn tụ chi phích, bị yêu ma quỷ quái mê hoặc.

Trong mắt các ngươi, minh quân là trẫm đã chết, chẳng bằng bây giờ, trẫm thử diễn vai bạo quân cho các ngươi xem?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận