Bạch Nguyệt Quang Của Bạo Quân Tàn Độc


《-"Thái giám nhỏ, ngươi sẽ không lừa dối ta chứ?"
- "Nô tài sẽ không, thưa điện hạ."
Lời nói gió bay, đã từng tin tưởng, nhưng đổi lại chỉ mình hắn ngu ngốc ảo tưởng, hóa ra lại mong manh như phù du, hoa trong gương, trăng dưới nước.》
************************
Vân Mặc lúng túng, cười lả giả.
- "Điện hạ, nô tài chỉ muốn gạt vài sợi tóc của điện hạ mà thôi."
Đáy mắt Nhất Dạ thâm thúy, lóe lên tia sáng tà mị.
Thân ảnh nặng nề của hắn bỗng đổ ập lên nàng, cả người nàng đều bị hắn giam cầm lấy, quanh người tràn ngập hơi thở cuồng dã của hắn.
Mắt đối mắt, gặp gỡ nhau, như muôn nghìn vì sao lung linh cùng tỏa sáng.
Vân Mặc cảm thấy hít thở không thông.
Trong xe vương vất không khí ái muội.
- "Điện....điện hạ...."
Nhất Dạ bắt lấy vài sợi tóc rũ trước ngực nàng, bèn cầm lên đùa nghịch, dường như tóc của nàng với hắn là một món đồ chơi cực kì thú vị.
Sau đó hắn cười đến yêu nghiệt, trầm thấp hỏi nàng.
- "Thái giám nhỏ, ngươi sẽ không lừa dối ta chứ?"
Đây đơn thuần chỉ là một câu hỏi bâng quơ mang ý niệm trêu chọc.
Ánh mắt của hắn như muốn ôm trọn hình ảnh của nàng, xoáy sâu vào tâm can của nàng.

Dường như những lừa dối ẩn giấu trong lòng nàng đều bị ánh mắt sắc lạnh đó của hắn, bóc trần phơi bày sạch sẽ.
Vân Mặc run rẩy, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, cảm thấy da đầu cực kì tê dại.
Hồi lâu, nàng cứng nhắc trả lời hắn.
- "Nô tài...sẽ không, thưa điện hạ."
Nói xong, sự tội lỗi dày vò tâm trí nàng, khiến nàng không dám nhìn thẳng vào hắn, khẽ cụp mắt xuống.
Nhất Dạ rất nhạy bén, hắn dường như phát hiện ra cái gì.
Chỉ là vô tình hỏi nàng, không ngờ lại phát hiện ra...nàng đang chột dạ sao?
Từ sau lúc nàng liều mình cứu hắn, Nhất Dạ dù biết ở nàng tồn tại nhiều nghi vấn, nhưng hắn lựa chọn tín nhiệm, chưa bao giờ có ý niệm hoài nghi nàng.
Đời này của hắn, từ lúc ra đời đến nay, đã gặp bao nhiêu đau thương, đã từng bị tàn nhẫn vô tình, thờ ơ phản bội.

Thế nên, hắn chỉ mong, người trước mặt này, đừng lừa dối hắn, như vậy là đủ.

Kiếp này, ánh sáng ấm áp mỏng manh hắn níu giữ lấy, chỉ có nàng mà thôi.
Vậy mà đến cả nàng, cũng có điều giấu hắn ư?
Trong xe, một mảnh an tĩnh.
Sau đó, Nhất Dạ hung bạo ôm nàng vào lòng.
Cái ôm của hắn rất mạnh mẽ, như muốn khảm nàng vào sâu trong ngực, muốn đem cả nàng và hắn hòa quyện, mãi không chia cắt.
Cảm nhận người trong lòng bị ôm tới cứng đờ, có ý phản kháng, hắn càng mạnh bạo siết chặt lấy nàng hơn.
- "Thái giám nhỏ, nếu ngươi lừa dối ta dù chỉ tồn tại trong tâm trí, nếu để ta phát hiện được...Thái giám nhỏ, ta sẽ khiến ngươi, cả cuộc đời này, vạn kiếp bất phục.
Vì vậy, đừng phản bội ta!"
Giọng nói hắn dù thản nhiên quyết tuyệt nhưng mang theo ưu thương.
Chỉ là người lắng nghe, chưa bao giờ để ý, nên không có tâm trí phát hiện ra điều đó.
Nàng chỉ biết, có phải hắn đang đe dọa nàng?
Bí mật về thân thế này, có cách nào để nó vĩnh viễn bị chôn vùi trong lòng đất không?
Vân Mặc bây giờ mới thấy sống lưng lạnh toát, trời đang lạnh nhưng cả người nàng lại ướt đẫm mồ hôi, chẳng biết từ bao giờ thiếu niên đối xử với nàng ôn nhu dịu dàng, nàng trở nên ỷ lại, mang theo ý nghĩ cả đời cứ sống là "thái giám nhỏ" của hắn, đã an ổn rồi.
Thế mà nàng lại có thể quên mất, bạo quân tương lai căm hận nhất là có người lừa dối hắn.
Vân Mặc liếc sang nhìn Nhất Dạ, đã thấy thiếu niên nhắm nghiền đôi mắt, hắn dường như ngủ mất rồi.

Vòng tay của thiếu niên nóng bỏng nhưng lại như gọng kìm, khiến nàng thấy bản thân như bị cầm tù, vĩnh viễn tìm không ra lối thoát.
Đoàn quân chẳng mấy chốc tiến tới Vũ thành.
Đây là thành trì trọng yếu duy nhất của Đại Yến, mất thành này, Tây Nhung sẽ như hổ mọc thêm cánh, dễ dàng tiến sâu vào phá tan Đại Yến.
Nghe tin đại hoàng tử mang quân đến, quan thái thú Phùng Đình vội vàng ra tiếp đón.
Phùng Đình hiện giờ cực kì tuyệt vọng, y cảm thấy sắp không thể bảo vệ được Vũ thành nữa, đại hoàng tử xuất hiện, giống như cứu cánh cho sự tuyệt vọng của y lúc này.
Nhất Dạ ra khỏi xe, ngang nhiên bế theo một người còn đang say giấc.
Ban đầu, khi nhìn thấy mái tóc đen dài của người trong lòng hắn vương ra mấy sợi, tất cả mọi người đều tưởng người trong lòng vị hoàng tử là một cô nương.
Đến khi Phùng Đình đến gần Nhất Dạ để bái kiến, hắn mới giật mình.
Người trong lòng điện hạ mặc y phục của một thái giám, sao có thể là một cô nương?
Nhưng là quân thần, hơn nữa tình hình chiến sự cực kì nguy cấp, y cũng chẳng có tâm tư mà nghĩ nhiều về "sở thích" của vị hoàng tử nữa.
Y vội vàng bái kiến Nhất Dạ, định báo cáo cho hắn về tình hình cuộc chiến gần đây, lại bị ánh mắt sắc lạnh của hắn quét qua, hắn cần có chỗ nghỉ ngơi trước.
Phùng Đình đành phải nán lại nỗi lo trong lòng, dẫn hắn tới tòa nhà đã chuẩn bị cho hắn.
Ngoài ý muốn, y bỗng phát hiện ra, động tác ôm thái giám nhỏ của đại hoàng tử, lại cực kì ôn nhu lưu luyến.
Y bỗng thấy có điều gì đó không ổn.

Sau đó, hai người ngồi ở chính phòng, thảo luận kế sách đánh bại Tây Nhung.
Tây Nhung từ lâu bị coi như mọi rợ, hiện nay còn thập phần hung hãn.

Quân lính Vũ Thành chỉ có tìm cách cố thủ, nhưng đây không phải là kế lâu dài.
Y rất đau đầu, không biết phải làm sao cho được.

Vị hoàng tử lơ đãng lắng nghe, nhưng thần trí dường như không để ý lắm đến những lời nói của y.
Ánh mắt của Nhất Dạ thỉnh thoảng sẽ liếc về tòa nhà phía nam - nơi Phùng Đình chuẩn bị cho hắn, cũng là tại căn phòng ấy, Nhất Dạ để thái giám nhỏ của hắn an tĩnh ngủ say trong đó.
Đến lúc này, Phùng Đình không thể tỏ ra bàng quan được nữa.
Đại hoàng tử là bị một thái giám quyến rũ đến mức không quan tâm đến chiến sự, trong khi tình hình của Đại Yến đang ngàn cân treo sợi tóc, sao y có thể không giận được đây?
"Sở thích" của đại hoàng tử, cũng lạ thật đấy.

Tương lai sau này nếu như đại hoàng tử có nối ngôi, có phải sẽ để lại vết nhơ cho giang sơn Đại Yến, lại biết đâu đại hoàng tử vì tên thái giám kia mà Đại Yến lâm vào cảnh lầm than.
Mới nghĩ đến thế thôi, Phùng Đình đã cảm thấy lo sợ.
Ban đầu, dù Nhất Dạ chỉ là thiếu niên 16 tuổi nhưng y vẫn đặt niềm tin vào Nhất Dạ, vào ánh nhìn của hoàng thượng, nhưng biểu hiện của thiếu niên thế này, có thể tin được không đây?
Y nhìn thiếu niên trước mắt chỉ đáng tuổi con y, muốn có vài lời khuyên nhủ nhưng vị hoàng tử với gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh quét qua khiến y cảm thấy cực kì áp lực và sợ hãi.
Sự sợ hãi này dường như là một loại bản năng, mách bảo y rằng thiếu niên trước mắt, tuyệt đối vô cùng nguy hiểm, đừng nên trêu chọc vào hắn.
- "Thái thú không cần lo lắng, bản điện hạ đã có chủ trương.

Hôm nay muộn rồi, thái thú cũng nghỉ ngơi đi."
Phùng Đình thấy vậy, cũng chỉ đành cung tiễn hắn ra ngoài.
Ở bên kia, nguyên soái Thất Ô Lạp của Tây Nhung sau khi nhận được tin báo Vũ Thành có tiếp viện, nhưng người đến tiếp viện lại chỉ là một thiếu niên 16 tuổi, hắn không kìm được cười to.
Đại Yến đã không còn người tài rồi hay sao mà còn để đứa trẻ vắt mũi chưa sạch, đến chiến trường đầy hiểm nguy này mà đấu với hắn?
Thất Ô Lạp cười bảo với vị quân sư Bình Nguyên.
- "Ngày tàn của Đại Yến, có lẽ sắp đến rồi.

Không bao lâu nữa, chúng ta sẽ thâu tóm được Vũ Thành."
Dù sao trái với Thất Ô Lạp chỉ có dũng vô mưu, Bình Nguyên là quân sư của hắn đương nhiên sẽ thận trọng hơn nhiều, y bèn đưa ra lời khuyên cảnh tỉnh Thất Ô Lạp.

- "Đại Yến cử vị hoàng tử đó ra sa trường, chứng tỏ vị hoàng tử đó cũng có chút bản lĩnh, dù sao chúng ta cũng không nên khinh địch."
Thất Ô Lạp tỏ vẻ khinh thường.
- "Thiếu niên 16 tuổi ngựa non háu đá, chưa biết chiến trường thế nào, có thể uy hiếp chúng ta được sao?"
- "Trên chiến trường không điều gì là không thể xảy ra, cẩn thận vẫn hơn."
Có thể đánh thắng nhiều trận đến bây giờ, Thất Ô Lạp tuy vô mưu nhưng cũng là người biết lắng nghe, Bình Nguyên khuyên hắn như vậy, hắn bèn hỏi.
- "Vậy theo ngươi nên làm thế nào?"
- "Nguyên soái yên tâm, thần đã có kế."
Ngày hôm sau, Tây Nhung khiêu chiến.
Nhất Dạ tự mình dẫn quân nghênh địch, bên kia, Thất Ô Lạp cũng tự mình ra trận.
Hai bên dàn trận, cờ xí rộn ràng.
Tây Nhung một bên quân đông như kiến cỏ, nhuệ khí hăng hái.
Đối diện là Nhất Dạ, dàn quân mạnh mẽ cũng chẳng kém gì Tây Nhung.
Hai bên phất cờ bắt đầu ra hiệu cho quân bày trận.
Đến khi bày binh bố trận xong, Thất Ô Lạp lên tiếng trước.
- "Nghe nói ngươi là hoàng tử Đại Yến tài cao học rộng, vậy có biết trận pháp này của ta không?"
Thiếu niên ngồi trên con ngựa trắng, mặc áo giáp bạc, dưới trời tuyết còn chói lóa hơn gấp bội.

Khí chất thiếu niên thong dong, cao lãnh như một vị thần, hắn không trả lời câu hỏi của Thất Ô Lạp mà hờ hững hỏi ngược lại.
- "Vậy ngươi có biết trận pháp của ta không?"
Bình Nguyên đứng trên lầu cao quan sát hồi lâu, sau đó đi xuống dưới, ghé tai Thất Ô Lạp nói nhỏ mấy câu.
Sau đó, Thất Ô Lạp cười to trả lời Nhất Dạ.
- "Đây chỉ là một trận pháp cơ bản, tên là "Bát môn kim tỏa".

Có tám cửa là: hưu, sinh, thương, đỗ, cảnh, tử, kinh, khai.

Nếu nhằm các cửa sinh, cửa cảnh, cửa khai mà đánh vào thì thắng; vào các cửa thương, kinh, hưu, thì bị thiệt hại; vào cửa đỗ, tử, thì chết hết.

Ta nói phải không, hoàng tử Nhất Dạ?"
Hoàng tử Đại Yến tài cao học rộng thế nào, cũng chỉ tầm thường như vậy mà thôi.

Gương mặt Thất Ô Lạp tràn đầy mỉa mai khinh thường.
Trẻ người non dạ, ngựa non háu đá.
Phùng Đình thấy đối phương hiểu rõ trận pháp của Nhất Dạ như vậy, sốt ruột lo lắng đến muốn điên rồi.
Vậy mà Nhất Dạ vẫn thờ ơ như cũ, hắn chỉ mỉm cười tà mị.

- "Đã hiểu rõ như thế, vậy có dám vào trận pháp của ta không?"
Thất Ô Lạp ngông cuồng trả lời.
- "Dám chứ sao không, vậy thì đợt này chúng ta so nhau về mặt binh pháp, mỗi người cho một toán quân vào trận địa của đối phương, thế nào?"
- "Thành giao."
Phùng Đình bên cạnh ngăn cản không kịp, một mảnh tuyệt vọng.
- "Điện hạ, sao có thể đồng ý dễ dàng như vậy....chúng ta còn chưa hiểu trận pháp của đối phương..."
Nhất Dạ thấy biểu hiện lo lắng của y, khóe môi cong lên thành vầng trăng khuyết, nói nhỏ vào tai y mấy câu.

Đáy mắt y bỗng hiện nét mừng rỡ, tình nguyện đem quân vào trận địa của Thất Ô Lạp.
Bên này, Thất Ô Lạp tự mình ra trận, Bình Nguyên căn dặn hắn.
- "Tám cửa tuy bố trí chỉnh tề, nhưng chỉ thiếu lực lượng chủ trì ở giữa.

Nếu nguyên soái tiến vào cửa sinh góc đông nam, rồi đánh sang cửa cảnh góc tây thì trận Bát môn kim tỏa phải tan vỡ."
Thất Ô Lạp tràn đầy tự tin, kéo quân tiến thẳng vào trận pháp của Nhất Dạ.
Chẳng ngờ khi hắn vừa bước vào trận pháp của Nhất Dạ, thì Nhất Dạ bỗng phất tay một cái, cờ hiệu thay đổi, "Bát môn kim tỏa" bỗng chuyển sang "Hỏa trận càn khôn".
Đến khi Thất Ô Lạp tiến vào, bốn phía đều là cờ tía nghìn sắc, hai bên quân lính la ó vang trời, khiến hắn hoa mắt, không phân biệt được đâu là đông nam tây bắc.
Đáy lòng Thất Ô Lạp rung lên hồi chuông cảnh báo.

Trận pháp đã biến đổi rồi.
Đến lúc này Thất Ô Lạp mới hối hận không thôi, hắn cực kì hoảng sợ.

Thất Ô Lạp phi ngựa điên loạn, xông xáo chém giết bừa bãi khắp nơi, nhưng đi đến đâu cũng bị tên bắn chặn lại.

Trong khi đó, ở trận địa bên kia Phùng Đình nghe theo lời của Nhất Dạ, đã phá tan trận pháp của Thất Ô Lạp từ bao giờ.
Bình Nguyên thấy thế trận không ổn, bèn sai người giữ vững cố thủ tòa thành, đồng thời liều mình dẫn quân đến cứu viện Thất Ô Lạp.
Quân lính của Đại Yến chẳng biết vây phục từ đâu đem cung chĩa bắn về phía quân của Bình Nguyên, tên rơi như mưa, Bình Nguyên tiến thoái lưỡng nan, không sao tiến được.

Giữa lúc nhuệ khí quân lính Đại Yến tăng mạnh, phần thắng dường như đã nắm chắc trong tay, nguyên soái của Đại Yến - hoàng tử Nhất Dạ ban đầu còn an ổn ngồi trên lưng ngựa, bỗng nhiên nôn ra một ngụm máu đen, thiếu niên mất đi ý thức, cứ thế ngã nhào xuống ngựa.
- "ĐIỆN HẠ!!!"
Đột nhiên Nhất Dạ bị thương, quân lính Đại Yến cực kì bối rối.

Nhân cơ hội này, Bình Nguyên liều chết xông vào trận địa của Nhất Dạ mà phá vòng vây, cứu được Thất Ô Lạp ra ngoài.
Mà Nhất Dạ sau đó được đưa về Vũ thành, cả người lịm đi mê man mãi vẫn chưa tỉnh lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận