Thẩm Dung âm thầm quan sát hắn ta, để ý từng biến đổi của hắn bằng khóe mắt, mặt không tỏ vẻ gì, vẫn nói chuyện bình thường với Tả Lam: "Lão đạo sĩ vừa rồi nói sẽ tặng quà sinh nhật cho Phù Dung, giọng điệu thân thiết cưng nựng.
Có lẽ ông ta nghĩ rằng những gì mình làm là điều Phù Dung mong muốn."
"Thời gian giới hạn của trò chơi này có lẽ chính là sinh nhật của Phù Dung.
Trễ nhất là đến ngày mai, chúng ta phải tìm cách giải trừ sự điều khiển của lão đạo sĩ với Phù Dung, để nó báo thù, công khai sự thật và rửa sạch oan khuất của mình."
Tiêu Chấn Phong cười giễu cợt: "Cô định làm thế nào?"
Thẩm Dung bước đi suy nghĩ, dừng lại, ánh mắt nghi hoặc dần trở nên kiên định: "Tranh thủ trời còn chưa tối, chúng ta đi tìm ông chủ tiệm hương khói hỏi xem.
Có vẻ như ông ấy biết điều gì đó.
Hai người còn bao nhiêu tiền?"
Tả Lam móc ra một nghìn: "Chỉ có chừng này."
Tiêu Chấn Phong móc ra sáu trăm: "Hết rồi."
Thẩm Dung còn hơn bốn nghìn, ước chừng là đủ, cô cùng Tả Lam và Tiêu Chấn Phong đi tìm ông chủ tiệm hương khói.
Vừa qua giờ Ngọ, đúng lúc nắng gay gắt nhất.
Con ngõ nhỏ dẫn đến lầu Xuân Mãn vẫn âm u và yên tĩnh như buổi sáng.
Thẩm Dung đứng trước quầy hàng của cửa hàng hương khói, lễ phép nói: "Ông chủ, tôi muốn hỏi vài chuyện."
Ông chủ tiệm hương khói dường như đã đoán trước họ sẽ đến, bình thản như một nhà sư thiền định: "Tôi chỉ có thể trả lời mỗi người một câu hỏi, mỗi câu hỏi một trăm đồng là đủ."
Thẩm Dung lấy ra một đồng đại dương, suy nghĩ xem nên hỏi điều gì.
Tiêu Chấn Phong vội vàng lấy một trăm đưa ra trước trước ông chủ tiệm hương khói, giọng nói run rẩy: "Ông chủ, nhìn tôi xem, tôi làm sao thế này? Sao đứng dưới ánh mặt trời mà vẫn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo?"
Ông chủ điềm nhiên đáp: "Âm khí và oán khí đã nhập vào cơ thể, nếu không tìm cách trừ bỏ, cậu sẽ không sống qua nổi sáng mai."
Tiêu Chấn Phong trợn mắt: "Vậy, vậy làm sao trừ bỏ được?"
Ông chủ: "Cậu chỉ có thể hỏi một câu thôi."
Tiêu Chấn Phong sững người, quay đầu chộp lấy cánh tay của Thẩm Dung và Tả Lam, ánh mắt như sói đói: "Mau hỏi giúp tôi làm sao trừ bỏ âm khí! Nếu không tôi chết mất! Các cô không thể thấy chết mà không cứu được!"
Tả Lam lạnh lùng hất tay Tiêu Chấn Phong: "Lúc đám người Vu Nghị bị anh và Thương Chỉ gián tiếp hại chết, anh cũng chẳng nói cứu họ mà."
Cô ấy quay sang Thẩm Dung bàn bạc: "Tôi nên hỏi gì?"
Thẩm Dung cũng hất tay Tiêu Chấn Phong: "Có lẽ vượt qua trò chơi, âm khí và oán khí trong người anh sẽ tự nhiên biến mất."
Cô đáp Tả Lam: "Cứ hỏi làm sao để ngăn chặn kế hoạch của lão đạo sĩ."
Tả Lam: "Hả? Chúng ta còn chẳng biết lão đạo sĩ có kế hoạch gì."
Thẩm Dung: "Kệ ông ta có kế hoạch gì, chúng ta biết cách ngăn chặn là cứ làm theo thôi mà?"
Tả Lam: "Thế chị định hỏi gì?"
Thẩm Dung trầm ngâm một lúc rồi nói: "Hỏi về bộ váy của tôi."
Tiêu Chấn Phong kiệt sức, nghe vậy hét lên điên cuồng: "Cô hỏi câu này còn không bằng hỏi làm sao cứu tôi! Bộ váy đỏ của cô quan trọng hơn mạng sống của tôi sao?"
Thẩm Dung phớt lờ hắn ta.
Tả Lam cũng hoàn toàn ngó lơ hắn ta.
Cô ấy nhíu mày, thấy rằng câu hỏi của Thẩm Dung và Tiêu Chấn Phong chẳng giúp gì cho việc qua màn cả.
Tuy nhiên, đề xuất của Thẩm Dung đúng là một câu hỏi hay.
Vì thế cô ấy trực tiếp hỏi như vậy.
Ông chủ cửa hàng hương khói cười ha hả: "Câu hỏi này đúng là thẳng thắn."
Tả Lam cười đáp: "Ông không giới hạn câu hỏi mà.
Ông không định trả lời à?"
"Không phải tôi không muốn trả lời, mà là tôi không thể." Ông chủ tiệm hương khói thong thả gấp những tờ giấy vàng mã: "Đổi câu hỏi khác đi."
Tả Lam liếc nhìn Thẩm Dung, có chút thất vọng: "Vậy, tôi muốn biết kế hoạch của lão đạo sĩ là gì."
Ông chủ tiệm hương khói từ tốn gấp những tờ giấy vàng mã rồi thả từng cái vào giỏ tre: "Báo thù cho Phù Dung."
Câu trả lời quá đơn giản, đến mức khiến người ta cảm thấy mù mịt, chẳng hiểu gì thêm.
Tả Lam bối rối, không hiểu: "Ông ta là gì của Phù Dung? Tại sao lại phải báo thù cho Phù Dung? Phù Dung không phải đã tự sát sao? Hơn nữa, cô ấy chết là vì Trần Quảng Niên và Ngô tiểu thư kết hôn, mà cả Trần Quảng Niên lẫn nhà họ Ngô đều đã chết rồi, ông ta định báo thù với ai?"
Thẩm Dung nghe xong câu trả lời, chợt rùng mình, lập tức hiểu được ý nghĩa đằng sau năm chữ này.
— Mối thù này, nhắm vào tất cả dân làng.
Có lẽ trong mắt Lưu Xương, người khiến Phù Dung phải chết không chỉ có Trần Quảng Niên và Ngô tiểu thư, mà còn là toàn bộ dân làng với những sự sỉ nhục và khinh miệt đối với nàng.