Phong Chính lười nhìn vẻ mặt ghê tởm của hắn ta: "Ngươi muốn Phù Dung ăn đủ trăm người sống để trở thành xác sống không thối rữa, chẳng qua là để ngươi có thể ở bên cạnh xác nó mãi mãi...!Đừng giở trò dẻo miệng trước mặt ta, nếu có lần sau, ta sẽ bẻ lưỡi ngươi."
“Nàng” chậm rãi đuổi theo nhóm Thẩm Dung.
Sau khi chạy ra khỏi quán rượu Thẩm Dung phóng thẳng đến cổng thị trấn.
Hôm đó cô đến cổng thị trấn để tìm lão đạo, tình cờ nhớ rõ đường, không ngờ lúc này lại có ích.
Sương xanh từ quán trọ lan ra, dần dần bao phủ cả trấn cổ.
Rõ ràng mới chỉ là buổi tối, nhưng cả thị trấn đã chìm trong bóng tối.
Những người chưa về nhà ngơ ngác đứng lại, ngẩng đầu nhìn trời, bàn tán xôn xao.
Thẩm Dung luồn lách qua đám đông, thỉnh thoảng đụng phải những người đi đường không kịp tránh.
Sau khi vội vàng nói xin lỗi, cô lại tiếp tục chạy.
"Ê, cô chạy gì thế!"
"Sao phía sau còn hai người nữa đang chạy?"
"Các ngươi nhìn kìa, mấy cô gái từ lầu Xuân Mãn cũng ra ngoài kìa."
"Ha ha ha ha, hôm nay là ngày gì vậy...!Khoan đã, đó không phải các cô gái...!là quỷ!"
Khi mọi người nhìn thấy những nữ quỷ đáng sợ không còn lý trí từ lầu Xuân Mãn bước ra, cả thị trấn trở nên hỗn loạn với tiếng thét chói tai vang lên.
Vốn dĩ Thẩm Dung đã bị âm khí kéo chậm bước chân, lúc này càng như đang bơi ngược dòng, bị đám đông chạy loạn, chật như cá mòi, va vào làm bước chân loạng choạng.
Tả Lam và Tiêu Chấn Phong vì do dự một lúc nên đã bị bỏ xa phía sau.
Thẩm Dung trấn tĩnh lại, xác định phương hướng rồi dồn sức chạy về phía cổng thị trấn.
Càng đến gần hai con sư tử đá ở cổng thị trấn, âm khí càng loãng.
Điều này chứng tỏ cô đã đoán đúng.
Chỉ cần thoát khỏi thị trấn này, cô có thể vượt ả.
Sau khi vượt ải, liệu cô có thể về nhà không?
Thẩm Dung vẫn thắc mắc: Mục đích của những người tham gia trò chơi này là gì?
Những người chết trong game có thật sự chết hay sẽ quay trở lại thế giới ban đầu?
Phần thưởng của game là gì?
Trong khi đang suy nghĩ, cô gần như đã bước qua cổng sư tử.
Đột nhiên, một sợi dây dài quấn chặt eo cô, kéo ngược cô lại.
Thẩm Dung chửi thầm một tiếng, dồn khí xuống đan điền, nắm chặt sợi dây, giày của cô ma sát trên mặt đất tạo thành những vết hằn sâu, giữ vững vị trí.
Cô cảm thấy sợi dây này có gì đó không đúng, nhìn xuống thì phát hiện đó là một mớ tóc đen thô dày!
Cô vừa kéo mớ tóc đó vừa cố gắng bước về phía cổng thị trấn, mỗi bước chân đều dồn sức đến mức tạo ra một dấu ấn sâu trên mặt đất.
Không ai có thể cản cô chạy trốn!
Ngay cả con quỷ có đầy tóc cũng không thể!
Còn con quỷ tung tóc ra để kéo Thẩm Dung về cũng không ngờ rằng Thẩm Dung lại nắm chặt lấy tóc mình mà kéo đi.
Con quỷ bị kéo lê vào đám đông, phát hiện tóc của mình bị đối phương nắm chặt đến mức gần như lột cả da đầu đã thối rữa của nó ra.
Con quỷ giận dữ lao tới Thẩm Dung, những móng tay đen nhọn hoắt chụp về phía lưng cô.
Thẩm Dung nhạy bén nhận thấy luồng khí lạnh phía sau, quay người tung một cú đá.
Con quỷ bị nắm tóc không kịp né, bị đá gãy đôi eo, cơ thể uốn cong như dấu ngoặc.
Thẩm Dung nhanh chóng túm lấy đầu của nữ quỷ, dùng trán đập mạnh vào đối phương.
Chỉ nghe tiếng xương nứt vang lên.
Trán Thẩm Dung đỏ lên, đầu của nữ quỷ bị lõm, máu đen bắn đầy mặt Thẩm Dung.
Mắt nữ quỷ đỏ rực, giận dữ đến cực điểm, tóc nó vươn ra như những con rắn sống, cố gắng quấn chặt Thẩm Dung.
Mớ tóc đen siết chặt quanh eo khiến Thẩm Dung gần như nghẹt thở, trong khoảnh khắc mơ hồ, cô nhớ đến lần đầu tham gia trận đấu quyền anh ngầm, khi bị người ta đánh gần chết.
Cô sẽ chết ở đây sao?
Dĩ nhiên là không!
Thẩm Dung nghiến răng, một tay nắm lấy gáy của nữ quỷ, tay còn lại tóm lấy da đầu đang bị bong ra của nó.
Chất dịch thối rữa và máu đen bết đầy tay Thẩm Dung, cảm giác nhầy nhụa khiến cô buồn nôn.
Cô cố nén cơn đau nghẹt thở, theo đường rách của da đầu nữ quỷ mà mạnh mẽ xé toạc, lột cả da đầu nữ quỷ ra.
Mái tóc quấn lấy Thẩm Dung ngay lập tức biến thành vật chết, như những sợi tơ rơi lả tả xuống đất.
Tiếng hét chói tai của nữ quỷ xé toạc màn đêm đen kịt, làm nhức nhối màng nhĩ.
Tả Lam và Tiêu Chấn Phong đứng từ xa nhìn thấy cảnh đó mà kinh ngạc đến há hốc mồm.
Thẩm Dung nắm lấy da đầu nữ quỷ, mái tóc đen dày bết dính dưới chân cô.
Khuôn mặt cô dính đầy máu, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Biết trước quỷ cũng có thể đánh thì đã chẳng phải né Phù Dung làm gì.
Có khi còn biết cách vượt ải sớm hơn."
Tả Lam và Tiêu Chấn Phong: …