Bạch Nguyệt Quang Của Boss Game Kinh Dị


Tả Lam vừa chạy vừa thở hổn hển hỏi: “Chị chạy thì chạy, mang nó theo làm gì!”
Thẩm Dung đáp: “Các người không muốn có xếp hạng cao à? Giết không được boss thì cứu người đi! Lưu Xương đẩy nó về phía chúng ta, chẳng phải là gợi ý sao?”
Tiêu Chấn Phong cũng biết rõ điều này nên không hỏi.
Giờ hắn ta không cần giả vờ làm một tên thẳng nam khó ưa nữa, quay sang nói với Thẩm Dung: “Cô bế có mệt không, hay để tôi làm.”
Dù Phù Dung là quỷ, nhưng thân thể thối rữa của nàng ít nhất cũng nặng vài chục cân.
Phù Dung được Thẩm Dung cõng, ngoảnh đầu nhìn thị trấn bị âm khí bao trùm như một quả trứng, nước mắt đẫm máu trên mặt.
Thẩm Dung nói: “Không cần, cô ấy chắc chắn có bóng ma với đàn ông.”
Tiêu Chấn Phong đáp: “Xin lỗi, là tôi suy nghĩ không chu đáo.”
Tả Lam cười chế giễu hắn ta: “Giờ anh thế này là tính tình thật của anh à? Anh còn muốn giết vợ mình không?”
Tiêu Chấn Phong nhếch môi: “Tôi độc thân, không có vợ.

Trong game tôi nói bậy, không tôn trọng các cô, tôi xin lỗi.

Nếu các cô tức giận, có thể đánh tôi để xả giận.

Còn cô thì sao, Tả Lam? Thật sự cả gia đình cô đều tham gia trò chơi à?”
Tả Lam nhướng mày: “Ừm hừ.

Cả nhà chúng tôi đều tham gia, chỉ cần có đủ tiền là đăng ký được, gia đình như chúng tôi không hiếm đâu, chẳng có gì kỳ lạ.”
Thẩm Dung lặng lẽ bước đến phía sau Tiêu Chấn Phong, rồi đấm thẳng vào sau đầu hắn ta.
Tiêu Chấn Phong: ?!
Thẩm Dung: “Anh nói đấy, có thể đánh anh.”
Và cô đã nói rồi, ra ngoài sẽ đấm hắn ta.
Tiêu Chấn Phong ngẩn ra một chút, không ngờ Thẩm Dung thực sự ra tay, vẫn giữ nụ cười: “Đúng vậy, tôi đã nói.

Dù sao thì tôi cũng vì…”
Thẩm Dung ngắt lời: “Giả heo ăn thịt hổ, lợi dụng người khác rồi trở thành kẻ thắng cuộc duy nhất.”
Nụ cười của Tiêu Chấn Phong hơi nứt nẻ, nhưng hắn ta không phủ nhận: “Cô nói thẳng quá đấy ha ha ha, mọi người chơi game, chẳng phải đều như vậy sao?”
Hắn ta nhìn sang Tả Lam.
Tả Lam: "Tôi chưa từng nói lời hạ thấp người khác, cũng không cố ý khiêu khích ai cả."
Cô ấy cũng không phủ nhận rằng mình đã từng nghĩ đến việc để người khác chết thay.
Thẩm Dung lại cho Tiêu Chấn Phong một cú đấm vào sau đầu.
Tiêu Chấn Phong: "..." vẫn giữ nụ cười.
Ba người chạy đi được một đoạn, quay đầu lại thì đã không còn nhìn thấy thị trấn, chỉ còn lại luồng khí âm u ngút trời.
Trên đường đi, Thẩm Dung thỉnh thoảng lại đấm Tiêu Chấn Phong một cái.
Hắn ta có thể cảm nhận được Thẩm Dung không dùng hết sức khi đánh mình, đến mức bị đấm nhiều lần rồi mà hắn còn cảm thấy biết ơn vì cô ấy không đánh mình tới chết, nghĩ rằng cô cũng khá rộng lượng.
Dù sao thì trong trò chơi hắn ta cũng đã châm chọc, khiêu khích cô không ít.
Thẩm Dung chậm lại để thở.
Phù Dung biết Thẩm Dung có ý tốt, nên trên đường đi rất yên lặng, giúp cô đỡ mất sức nhiều.
Thấy Thẩm Dung thở hổn hển, Phù Dung nghẹn ngào nói: “Đặt tôi xuống đi.

Từ đây đi thẳng theo con đường này, qua một cây cầu nữa là có thể ra ngoài rồi.”
Thẩm Dung nắm lấy tay Phù Dung: "Cùng đi nào, bây giờ cô đã trở thành quỷ rồi, ra ngoài thì hãy sớm giải tỏa oán khí, tích đức nhiều hơn, sớm ngày đầu thai, đó cũng là điều mà Lưu Xương mong muốn."
Phù Dung buồn bã lắc đầu: "Không thể rồi...!tay tôi đã nhuốm quá nhiều máu, không thể siêu sinh."
Nàng hướng ánh mắt về phía thị trấn, thở dài: "Anh trai tôi cũng giống tôi, đã gây quá nhiều tội ác, có lẽ kiếp nạn hôm nay chính là số phận của anh ấy và tôi."
Tiêu Chấn Phong đã đi về phía trước, gọi Thẩm Dung: "Đi thôi, sắp qua cửa ải rồi."
Tả Lam theo sát bên Tiêu Chấn Phong, quay lại tò mò hỏi Thẩm Dung: "Khi chị mới tới, máu trên người là thế nào? Chị thực sự đã giết chồng mình à?"
Thẩm Dung lơ đễnh đáp: “Tôi độc thân, không giết ai cả.”
Tiêu Chấn Phong giúp cô chữa cháy: “Có lẽ là gặp phải chuyện gì đó, nhiều tình huống dính máu trên người lắm, nếu người ta không muốn nói, tốt nhất là đừng hỏi thêm.”
Thẩm Dung liếc nhìn hai người họ.
Lúc chơi game, cả hai đều đối đầu, ra tay tàn nhẫn.
Bây giờ sắp kết thúc trò chơi, lại trở nên hòa thuận.
Tả Lam và Tiêu Chấn Phong thực sự rất giỏi trong việc thay đổi thái độ.
Nhưng họ vẫn còn muốn tiếp tục tham gia trò chơi, giữ hòa khí vẫn tốt hơn là gây hấn.
Bây giờ mọi người đều là người thắng, trò chơi đã sắp kết thúc, không cần phải tốn sức thêm nữa.
Phù Dung chậm rãi đi về, nói: "Mấy người đi đi, nếu không đi, Phong Chính đuổi tới thì sẽ không kịp nữa đâu."
Thẩm Dung nghe vậy, không chút lưu luyến quay đầu chạy về phía cây cầu.
Tiêu Chấn Phong và Tả Lam đều bị cô bỏ lại phía sau.
Ba người lên cầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui