Thẩm Dung để ý trong lòng, chạy đến cửa lầu Xuân Mãn.
Từng đợt gió thoảng mùi phấn son phả vào mặt cô, các cô gái mặc sườn xám cười duyên, đang dựa vào cửa chào mời khách đi vào.
Thượng Chỉ và Tiêu Chấn Phong đứng ở cửa quan sát ba người đi vào trong.
Ba người rất nhanh đã bị bao phủ trong đám người, không thấy bóng dáng.
Thẩm Dung hỏi: "Hai người không đi vào à?"
Tiêu Chấn Phong xoay người rời đi: "Tối nay tôi lại đến, ban ngày ít người quá."
Thượng Chỉ nói: "Tối nay tôi cũng đến."
Vậy có phải mình cũng nên đến vào buổi tối không?
Thẩm Dung trầm tư, đang muốn rời đi, lại liếc thấy trong ngõ nhỏ bên cạnh lầu Xuân Mãn có một tiệm hương khói.
Người giấy nhỏ bày ở cửa, mặt trắng môi đỏ, khuôn mặt cứng ngắc mỉm cười quỷ dị.
Ban ngày ban mặt không kịp chuẩn bị mà nhìn thấy mấy thứ cũng có thể dọa người nhảy dựng.
Tiệm hương khói mở ngay bên cạnh kỹ viện? Còn đáng sợ như vậy.
Vậy chẳng phải khách của kỹ viện đi ra sẽ bị tiền giấy người giấy ở cửa hù chết sao?
Thẩm Dung cảm thấy kỳ quái, đi vào trong ngõ, hỏi ông lão trong quầy hàng: "Ông chủ, tiệm hương khói này của ông sao lại mở ở chỗ này? Còn có người giấy ở cửa...!Ban ngày ban mặt cũng có chút đáng sợ."
Ông chủ cười rất hiền lành: "Cần phải đáng sợ thì người khác mới chú ý.
Mở ở chỗ này đương nhiên là bởi vì nơi này làm ăn tốt.
Cô bé à, có muốn mua ít tiền giấy không?"
Thẩm Dung suy nghĩ một chút rồi nói:
“Được, giá bán thế nào?”
Ông chủ cười đáp: “Còn tùy vào cô mua cho ai.
Nếu cô muốn tìm những cô gái bình thường thì tiền giấy 500 tệ là đủ.
Còn nếu là những cô gái có chút danh tiếng thì phải 1000 tệ, còn muốn gặp đầu bảng thì phải 2000 tệ.
Ngoài ra, còn cần chuẩn bị thêm 100 tệ tiền để tỏ lòng kính trọng cho ma ma.”
Thẩm Dung nghe vậy, trong lòng chấn động.
Tiền giấy là để mua cho các cô gái ở lầu Xuân Mãn! Lẽ nào cả lầu Xuân Mãn đều là quỷ?
Thảo nào cửa hàng này lại mở ở đây!
Nếu đã định vào lầu quỷ thì Thẩm Dung không dám keo kiệt.
Cô mua 3000 tệ tiền giấy, nhiều đến mức phải dùng một bao tải lớn để khiêng.
Vì là khách hàng lớn, ông chủ đối đãi với cô rất niềm nở, còn chủ động nói thêm: “Tiền giấy chỉ dùng được ban ngày, đến tối các cô gái sẽ thay đổi nhóm người, lúc đó phải dùng tiền thật.”
“Nhưng mà, giữa người và quỷ, những gì họ nói và biết đều khác nhau.
Hỏi đúng người mới có được câu trả lời mong muốn.”
Thẩm Dung nhận ra ý nghĩa trong đó: Hỏi chuyện quỷ thì tìm quỷ, hỏi chuyện người thì tìm người.
Nếu định hỏi về Phù Dung và Trần Quảng Niên thì đúng là phải đến lầu Xuân Mãn vào ban ngày mới được.
Thẩm Dung khiêng một bao tải tiền giấy vào lầu Xuân Mãn.
Vừa bước vào cửa, toàn bộ khung cảnh lầu xanh xa hoa biến mất, cả tòa nhà trở nên tồi tàn như bị cháy, kiểu đã nhiều năm không được xử lý.
Khắp nơi là rách rưới, bàn ghế hư hỏng, đầy rắn rết và côn trùng.
Ở các góc có đầy mạng nhện to tướng, những con nhện đỏ lông lá đang bò trên đó.
Một cô gái mặt bị cháy dở, đưa tay nửa thối nát ra bắt con nhện rồi cho vào miệng, vẻ mặt thỏa mãn như thể đang thưởng thức món ăn ngon.
Các cô gái và ma ma của lầu Xuân Mãn đều tham lam lao về phía Thẩm Dung.
“Tiểu thư, cô đến tìm nữ hay tìm nam?”
Họ dù nhiệt tình nhưng mỗi người đều giống như xác chết thối rữa.
Mùi xác thối và phấn son lẫn lộn khiến Thẩm Dung suýt nôn ra.
“Tôi đến tìm người biết nhiều chuyện nhất.”
Tú bà với nửa mặt đã thành xương trắng, che mặt bằng quạt, cười e lệ: “Thì chính là mị đây.”
Bà ta nắm tay Thẩm Dung đi vào trong: “Lâu rồi không ai gọi mị đấy.”
Thẩm Dung nhìn xung quanh, không thấy ba người trước đó đã vào bèn hỏi về hành tung của họ.
Tú bà nheo mắt, cười đầy nguy hiểm: “Họ đến kỹ viện mà không mang tiền, không tuân thủ quy định, nên bị đưa đi chịu phạt rồi.”
Thẩm Dung hỏi: “Có chết không?”
Tú bà lắc quạt: “Lần đầu phạm lỗi, chúng tôi không giết người, chỉ dạy dỗ chút thôi.”
Bà ta kéo Thẩm Dung vào phòng.
Nhưng đột nhiên một cô gái bò lổm ngổm lên cầu thang, quỳ gối dưới chân tú bà: “Ma ma! Không xong rồi! Kẻ điên đó đã đến!”
Bà chủ dừng bước: “Bà ta đến làm gì? Điều này trái với quy luật!”
Tú bà chạy đến lan can nhìn xuống, quên mất việc mình còn đang nắm tay Thẩm Dung.
Thẩm Dung bị buộc phải nhìn xuống cùng bà ta.
Dưới lầu có một bóng đỏ nổi bật.
“Bà chủ Phong, sao giờ bà lại đến đây? Chưa đến giờ bà đến mà!”
Thẩm Dung nghe vậy, đoán có phải bà chủ của quán rượu không làm theo quy luật không?
Như kiểu NPC trong game đột nhiên không đi theo kịch bản.
Phong Chính lười biếng đáp: “Tới xem chút.”
“Xem cái gì! Chúng tôi còn chưa nghĩ ra cách giết bà đâu!” Tú bà phẩy tay tức giận: “Nhìn xem, các cô gái trong lầu bị bà đánh đến mức chưa hồi phục được đây này!”
Rồi quay sang cười với Thẩm Dung: “Xin lỗi, chuyện cá nhân, làm lỡ chút thời gian của cô, lần sau cô đến, tôi sẽ giảm giá cho cô.”
Thẩm Dung hỏi: “Cô ấy đã làm gì vậy? Tại sao các người muốn giết cô ấy?”
“Không phải chúng tôi muốn giết bà ta, mà bà ta tự tìm cái chết, chết không được thì đổ lỗi cho chúng tôi! Trong thị trấn này không có ai không bị bà ta quấy phá cả!”
Tú bà tức giận, nghiến răng: “Cái tên tiểu ma đầu này!”
Nhưng thấy Phong Chính đã ngồi xuống một chỗ sạch sẽ, không thèm để ý đến bà ta nữa.
Tú bà hừ một tiếng, bảo các cô gái làm việc của mình đi rồi dẫn Thẩm Dung vào phòng, như quên mất khúc nhạc đệm này, lại trở lại với nụ cười duyên dáng.
“Tiểu thư muốn hỏi gì?”
Thẩm Dung đổ ra nửa số tiền giấy: “Tôi muốn hỏi về Phù Dung và Trần Quảng Niên.”
Bà chủ vui vẻ gom tiền giấy về phía mình: “Hai người đó, tôi không quen lắm.”
Thẩm Dung giả vờ muốn lấy lại một nửa số tiền: “Vậy tôi đi hỏi người khác.”
Tú bà vội vàng giữ lại tiền giấy, nói: “Nhưng! Tôi vẫn biết một chút! Đảm bảo chính xác!”
“Phù Dung và Trần Quảng Niên không giống những con quỷ tuân theo quy luật như chúng tôi.
Nếu gặp họ vào nửa đêm thì chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ gì nữa.”
Tú bà bắt đầu kể về những điều bà ta biết.
Quan hệ giữa Phù Dung và Trần Quảng Niên thực ra không như người ngoài nghĩ.
Trần Quảng Niên và Phù Dung là đồng hương, thực sự rất tốt với Phù Dung và chăm sóc nàng.
Nhưng theo tú bà, anh ta không yêu Phù Dung.
Nhưng Phù Dung, một cô gái phong trần đã quen với sự hư tình giả ý của đàn ông.
Khi gặp Trần Quảng Niên, một chàng trai đối xử với nàng như Liễu Hạ Huệ, lại nhẹ nhàng và chu đáo, nàng không thể chịu nổi và đã động lòng thật sự.
Hơn nữa, giữa nàng và Trần Quảng Niên dường như có chút chuyện cũ.
Nàng nghe các chị em thường nói rằng “một người đàn ông yêu mình thì mới không nỡ làm tổn thương mình”, vì vậy đã tin rằng Trần Quảng Niên cũng yêu nàng.
Phù Dung vốn tính tình cực đoan, tú bà đã cảnh cáo nàng nhiều lần, lo lắng rằng như vậy sớm muộn gì cũng có chuyện xấu xảy ra, nhưng Phù Dung không nghe.
Khi Trần Quảng Niên và Ngô tiểu thư kết hôn, thảm kịch đã xảy ra đúng như dự đoán.