Trời lất phất mưa, làm ướt hàng mi của cô, những giọt mưa long lanh như sắp rơi.
Quý Vân Hoài nhìn cô.
Người phụ nữ đứng trước mặt anh có đôi mắt trong veo, ánh lên những tia sáng lấp lánh.
Chỉ một lần liếc mắt, đã khiến người ta không thể cưỡng lại sự quyến rũ toát ra một cách tự nhiên.
Chỉ là mượn bật lửa mà thôi, anh đâu cần phải né như né tà vậy.
Chiếc bật lửa bạc lấp lánh trong màn đêm, ngọn lửa đỏ rực bùng cháy, hòa quyện với bóng tối.
Bạc Hạnh Nguyệt ngậm điếu thuốc, cánh môi đỏ thắm cùng với hàm răng trắng đều khiến cô trông như yêu nữ bước ra từ tranh vẽ.
Chuẩn bị ăn hết sạch hồn phách của con người để sống.
Càng nhìn gần, nốt ruồi ở đuôi mắt cô lại càng thêm yêu kiều dưới ánh lửa.
Đó là làn da, là cơ thể mà anh đã từng hôn, từng âu yếm.
Hồi đấy, Bạc Hạnh Nguyệt đã từng giở qua mọi thủ đoạn với Quý Vân Hoài.
Nhưng kết quả là cái gì cũng không ăn chắc được, hình như cô đụng trúng một kẻ cứng đầu rồi.
Cô gái chán nản, đứng trong hẻm nhỏ gọi tên anh: “Quý Vân Hoài…”
Cô lấy hết can đảm nói: “Nếu anh không thích em, em sẽ hẹn hò với đàn anh kia đấy.”
Lời đe dọa thốt ra từ miệng cô còn có vẻ phách lối kiêu ngạo.
“Dù sao thì anh ấy cũng theo đuổi em từ lâu lắm rồi, mà em cũng từ chối nhiều lần.
Nếu anh…”
Lời còn chưa dứt, nụ hôn của chàng trai đã ập xuống, mang theo hương bạc hà tươi mát, lạnh buốt hơn cô tưởng tượng nhiều.
Môi chạm môi mềm mại, nhưng nụ hôn lại mãnh mẽ, cuồng nhiệt tựa như muốn trả đũa.
Vì thế mà khiến viền môi của cô đau nhức.
Lúc chìm đắm vào cảm giác tê dại này, trong đầu Bạc Hạnh Nguyệt vẫn còn đang nghĩ rằng, nụ hôn đầu của cô đã bị cướp đi như vậy.
Sau cơn điên đảo, Quý Vân Hoài đỡ lấy vòng eo của người thiếu nữ, đôi mắt đen láy, sâu thẳm lộ rõ sự cố chấp: “Không được.”
Cô dùng mu bàn tay lau môi, dùng đôi mắt hồ ly ngấn nước cùng lồng ngực phập phồng hỏi anh: “Không được gì cơ?”
“Không được hẹn hò với tên đó.” Người con trai hạ thấp giọng, đầy cảnh cáo nói.
Anh thở dài, nới lỏng lực tay đang siết chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi: “Với lại… Ai nói là tôi không thích em?”
Một trận mưa bóng mây kéo đến, khiến cho ánh lửa bập bùng lúc sáng lúc tắt.
Điếu thuốc được châm lửa từ nãy, đến giờ tia lửa nhỏ bé cũng đã bị dập tắt.
Cơn tức giận được xoa dịu, chỉ còn lại trong vài giây ngắn ngủi.
“Xin lỗi.” Bạc Hạch Nguyệt trả lời đầy mơ hồ, hơi thở vẫn vững vàng và ổn định.
Nói rồi, cô đưa tay che mưa, làn khói trắng xanh từ điếu thuốc phả ra trong màn mưa.
Cảm giác yếu đuối không biết từ đâu bất ngờ xông đến, khiến cô như một chú cáo nhỏ, đang lạc lối trong rừng.
Thời thiếu nữ, cô chưa từng đụng vào một điếu thuốc nào, cùng lắm thì chỉ có thích ăn kẹo mà thôi.
Trừ kẹo vị sầu riêng ra, vị nào cô cũng thích.
Vân Hoài liếc trộm cô một lúc, anh định nói gì đấy nhưng lại thôi.
Hiện tại, anh lấy tư cách gì để mà quan tâm Bạc Hạnh Nguyệt cơ chứ? Còn cô vẫn như mọi lần trước đây, vừa cẩn thận trong từng bước một nhưng vừa tỏ ra lạnh nhạt, thờ ơ.
Giữa hai người họ có một ranh giới rõ ràng, một người là ánh sao sáng trên bầu trời, một kẻ chỉ là cỏ dại dưới bùn đất.
Vì vậy, khi Bạc Hạnh Nguyệt đề nghị chia tay, người thiếu niên không biết phải làm gì để giữ cô lại.
Vào khoảnh khắc bất lực nhất, Quý Vân Hoài thậm chí còn không thể đưa ra một lời hứa.
Món quà sinh nhật anh tặng cho Bạc Hạnh Nguyệt năm 18 tuổi là chiếc vòng cổ hiệu Swarovski mà anh đã tiết kiệm tiền trong suốt hai tháng mới mua được.
Mùa đông ở thành phố Giang rất lạnh.
Nhưng anh vẫn tranh thủ thời gian rảnh của mình để đi làm thêm.
Tiết trời giá rét, khiến đôi tay vốn chỉ cầm bút máy, cầm súng lạnh đến mức nứt nẻ.
Cậu thiếu niên không có nhiều hiểu biết về các thương hiệu xa xỉ cho lắm, chỉ vì nhìn thấy logo quen thuộc ở trung tâm thương mại, nên mới bước vào xem.
Sợi dây chuyền Swarovski kia thật sự rất đẹp.
Hệt như Bạc Hạnh Nguyệt năm 18 tuổi, luôn tỏa sáng rực rỡ.
Quý Vân Hoài lo mình thiếu tiền, số tiền cầm theo không đủ để mua nên muốn hỏi rõ giá tiền trước.
Nhân viên bán hàng liếc nhìn cậu, trả lời lạnh nhạt: “Hai nghìn.”
Cậu thiếu niên đang mặc bộ quần áo giặt đến phai màu không hề do dự nói: “Được, tôi mua nó.”
Để mà nói thì cậu đúng là nghèo thật.
Đối với Bạc Hạnh Nguyệt khi đấy, hai nghìn tệ chỉ là chi phí ăn uống hàng ngày.
Còn với cậu, thì đó lại là số tiền mà cậu bôn ba kiếm sống hai tháng.
Năm 18 tuổi, nhà họ Bạc đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật vô cùng hoành tráng cho Bạc Hạnh Nguyệt.
Bạc Diệu Chu là thị trưởng của thành phố Giang nên mời rất nhiều người có danh tiếng trong giới chính trị đến.
Trong bức ảnh chụp chung với họ ở cuối bữa tiệc, thiếu nữ vẫn đeo sợi dây chuyền pha lê tuy nhìn có vẻ lạnh buốt, nhưng lại ẩn chứa sự ấm áp.
Cuộc sống đã sớm dạy cho Quý Vân Hoài cách chịu đựng, kiên nhẫn cùng ý chí quyết tâm vươn lên và giữ khoảng cách với mọi người.
Nhưng, những việc đã trải qua khiến anh nhận rằng gai của hoa hồng sẽ làm cho đôi tay của người ta rỉ máu khi đến gần nó.
Đến cuối, mới phát hiện ra rằng hoa hồng vẫn hợp sống trong nhà kính, hơn là phơi mình dưới bão táp mưa sa cùng anh.
Cuối cùng, cô cũng hút hết điếu thuốc, hương rêu phong của thuốc lá vẫn còn vương vấn môi cô.
Quý Vân Hoài không nhìn cô nữa, xoay người lại ẩn mình trong màn đêm: “Về đi.”
Phía trước, vài đồng nghiệp tụ tập, giọng nói xen lẫn sự lo lắng, nét mặt ai cũng lộ rõ vẻ căng thẳng.
Bạc Hạnh Nguyệt bước đến gần họ, mới nghe thấy tài xế đã đưa bọn họ đến đây bối rối trả lời: “Hình như xe bị chết máy rồi, tối nay không đi được.” Một số đồng nghiệp lấy điện thoại di động kiểm tra thử có thể bắt được xe ở nơi hẻo lánh này được hay không.
Trời về đêm, vừa mới mưa xong nên có hơi lạnh, Bạc Hạnh Nguyệt không nói gì, chỉ kéo chặt vạt áo khoác lại.
Một người đồng nghiệp khác không biết đi đâu, còn nói với lại phía họ rằng chắc chắn sẽ có cách để mọi người về nhà ngay.
Chờ tầm năm phút, một chiếc xe Jeep xuất hiện, dừng lại trước mặt mọi người.
Quý Vân Hoài ấn nút hạ cửa sổ xuống, mắt anh đen láy như đá ngầm.
Anh cất giọng nói, vừa kiên quyết lại vừa khiến cho người ta hết sức tin tưởng nói: “Lên xe.”
Những đồng nghiệp khác đều đứng gần với xe hơn, nên không hẹn mà đều cùng nhau ngồi ở hàng ghế sau, chỉ còn dư lại ghế phụ lái ở phía trước.
Bạc Hạnh Nguyệt hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng ngồi ở phía trước.
Dù sao thì với tính cách của Quý Vân Hoài, dùng cách cứng rắn hay mềm mỏng cũng dều không có hiệu quả.
Hơn nữa, chuyện năm đó là do cô chủ động đề nghị chia tay.
Đêm hôm đấy cũng mưa như đêm nay, bả vai cậu thiếu niên kia run run tựa như lá khô xào xạc trong gió.
Nghe những lời cô vừa nói, cậu nghiến răng, khẽ lầm bầm: “Đùa cợt với tôi như vậy khiến cô vui lắm nhỉ?”
“...”
Dù nhìn thế nào đi chăng nữa thì cũng thấy anh không muốn dính líu gì đến cô nữa cả.
Thắt dây an toàn xong, cả xe im lặng như tờ.
Ngón tay thon dài của người đàn ông đặt lên trên tay lái, ánh sáng lập loè khiến khuôn mặt anh càng thêm cương nghị.
Người lính gác cửa nhìn thấy Quý Vân Hoài, liền lập tức cúi chào: “Thượng úy Quý.” Đèn xe nhấp nháy vài lần.
Anh chống tay lên bệ cửa sổ, bình thản giải thích vài câu.
Người đồng nghiệp nhờ Quý Vân Hoài giúp đỡ là bác sĩ Thích ở khoa cấp cứu.
Cô có tính cách thân thiện, được cả bệnh viện biết đến với cuộc sống hôn nhân đầy viên mãn, hạnh phúc.
Bác sĩ Thích nhớ lần trước Quý Vân Hoài cũng đã cứu người nên mới nhờ anh giúp đỡ, cũng coi như là bản thân đã nợ anh một ân tình.
Hiện tại cô cũng là người chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng này: “Đội trưởng Quý hình như vẫn độc thân thì phải?”
Quý Vân Hoài nhướng mắt, bâng quơ nói: “Đúng vậy.” Anh trả lời chỉ vì không muốn gây ra hiểu lầm không cần thiết mà thôi, chứ cũng không phải vì lí do đặc biệt nào cả.
Nghe thấy vậy, tâm trạng của Bạc Hạnh Nguyệt có chút rối bời, không thể kiềm chế được mà nhìn về phía Quý Vân Hoài.
Cúc áo sơ mi quân đội màu xanh lá nhạt được mở một nút, mái tóc được cắt ngắn gọn gàng, giữa mày mang theo nét sắc bén.
Cũng không biết là sáu năm nay anh ấy có quen ai không, hay chỉ độc thân trong giai đoạn này.
Nếu cả hai đều ăn ý, không hẹn hò với ai trong sáu năm này, thì nghe như thể cả hai vẫn còn đang vương vấn đối phương, không thể quên được.
“Bác sĩ Bạc của chúng tôi không tồi chút nào đâu, vừa xinh đẹp lại còn có năng lực nữa.”Bác sĩ Thích nhướng mày, ẩn ý trong lời nói vô cùng rõ ràng.
Thích Gia Hoà vẫn luôn rất thích cô bé Bạc Hạnh Nguyệt này.
Nhìn qua là thấy được cô xuất thân từ gia đình có điều kiện, xinh đẹp đến mức khiến người ta phải ghen tị, nhưng rất khiêm tốn, cư xử hết sức đúng mực.
Im lặng vài giây, những đường gân xanh nổi lên trên bàn tay đang đặt trên vô lăng của Quý Vân Hoài.
“Đội trưởng Quý, cậu nói thử xem, em ấy có xinh không?”
Câu nói này như đổ dầu vào lửa.
Bạc Hạnh Nguyệt xấu hổ đến mức cả đầu đều tê rần, vội vàng ngăn lại: “Chị Thích à, chị đừng trêu em nữa.” Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, cứu mạng cô.
Cô không kịp xem thử ai gọi đến, vội vàng nghe máy, thậm chí còn lỡ tay nhấn phải nút loa ngoài.
Chung Linh đi dạo phố một mình mệt muốn xỉu, vốn nghĩ hai người nói chuyện riêng với nhau nên cũng không có gì phải e dè, bèn trêu chọc: “Ánh Trăng à, chỉ vì muốn gặp lại bạn trai cũ thôi mà cậu lại bỏ rơi tớ…”
Bạc Hạnh Nguyệt: “...”
Cô sững sờ mất vài giây, lúc tỉnh táo lại chỉ muốn ngắt máy ngay lập tức.
Nếu mà nhớ không lầm thì cô đã nói với Chung Linh, rằng cô không ngờ lại có thể tình cờ gặp lại bạn trai cũ lúc đi tới quân khu.
Không ngờ qua lời bông đùa của Chung Linh, mục đích của cô lại thành đến đây tìm Quý Vân Hoài.
Ai trong trường hợp này mà chẳng sốt hết cả ruột.
May mà Chung Linh không nói tiếp, Bạc Hạnh Nguyệt ngượng nghịu cắn môi dưới, định nhân cơ hội mà cho qua: “Cậu chơi thật hay thách thua đấy à?” Chung Linh cảm nhận có gì đó không ổn nên cúp máy cái rụp.
Trong xe quá yên tĩnh, cuộc trò chuyện của hai người lọt hết vào tai Quý Vân Hoài.
Ánh mắt anh tối sầm lại, ẩn chứa sự hung ác, nham hiểm.
Màn đêm bao trùm lấy cả không gian, bầu trời được điểm tô bởi muôn ngàn ánh sao lấp lánh, cả thành phố như chìm trong dòng chảy rực rỡ của ánh sáng.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe Jeep quân sự đã dừng lại trước cửa bệnh viện.
Các đồng nghiệp ngồi ở ghế sau bắt đầu xuống xe, bước lên phía trước và lần lượt cảm ơn Quý Vân Hoài.
Bạc Hạnh Nguyệt vừa tháo dây an toàn, nhưng lại phát hiện cửa xe đã bị anh khóa trái.
Vẻ ngạc nhiên thấp thoáng hiện lên trong ánh mắt cô.
Chẳng lâu sau, Quý Vân Hoài tiến đến gần hơn, trong mắt anh như đang ẩn chứa một ngọn lửa.
Anh nắm lấy cằm cô, đầu ngón tay đầy những vết chai sạn vuốt ve làn da non mịn: “Bạc Hạnh Nguyệt, tôi không còn là tôi lúc 17 tuổi nữa.”
Bạc Hạnh Nguyệt vẫn luôn biết rằng tính cách của cậu thiếu niên kia chưa bao giờ lạnh nhạt như vẻ bề ngoài.
Thời còn đi học, đôi khi cô cũng cảm thấy run sợ khi tính chiếm hữu và kiểm soát của cậu lên đến đỉnh điểm.
Quý Vân Hoài buông tay, chỉ nói một câu: “Đừng có trêu đùa tôi.”