Tôi hít một hơi thật sâu, vừa định bước lên thì bị một bàn tay kéo lại, quay đầu \tôi nhìn thấy Giang Lệ Hoài.
Gương mặt vốn luôn dịu dàng của anh ấy lúc này lại đầy vẻ nghiêm túc và có một chút giận dữ:
"Cô Vân Đóa, tôi có cách, giờ cô rời khỏi đây trước đi.
"
Tôi lắc đầu nói:
"Cảm ơn ý tốt của anh nhưng bố mẹ tôi đang ở đây, tôi không thể bỏ chạy được.
"
Giang Lệ Hoài nhìn sâu vào mắt tôi, một lúc sau mới nói:
"Cô Vân Đóa, cô yên tâm, tôi sẽ xử lý mọi chuyện, cô ra xe đợi tôi.
"
Tôi bị sự chân thành của anh ấy thuyết phục, ngoan ngoãn đi theo tài xế về xe.
Tôi thấy Giang Lệ Hoài dẫn theo vệ sĩ rẽ đám đông, đứng trước mặt bố mẹ tôi.
Đám phóng viên đang ồn ào bỗng chốc im lặng, có người đưa micro đến trước mặt anh ấy:
"Trợ! trợ lý Giang, anh không phải là trợ lý trưởng của Lục tổng sao, anh xuất hiện ở đây phải chăng là để đại diện cho Lục tổng đến đòi một lời giải thích từ cô Thịnh?"
Giang Lệ Hoài quét mắt nhìn, gương mặt điềm đạm mang một tia sắc bén:
"Các vị phóng viên, hôm nay tôi xuất hiện ở đây là bởi vì tôi từng là trợ lý trưởng của Lục tổng, tôi hiểu rõ toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.
"
"Tôi có thể khẳng định với các vị rằng, tất cả những gì bố mẹ Trần Niệm Khả nói đều không đúng sự thật.
"
"Ngoài ra các bạn có quyền khai thác tin tức nhưng xin hãy tôn trọng sự thật.
Nếu những lời nói không đúng sự thật như trên còn được truyền đi, tôi không ngại gửi công văn từ luật sư đến các bạn.
"
Mấy phóng viên ngơ ngác nhìn nhau, Tần Thích dưới sự che chắn của vệ sĩ đã đưa bố mẹ tôi rời khỏi hiện trường an toàn.
.