Bạch Nguyệt Quang Đổi Tính Rồi

(Tiến vào doanh trại)

Tháng mười, Hoàng Đế bất ngờ xuất hiện ở quận Dương Thành, tam quân chấn động, tiếp theo sau là khí thế mãnh liệt thân chinh Nam Cương. Khi đó, Nam Việt vương cho rằng Tiêu Vịnh áng binh bất động là muốn trở mặt, đã phái người cố gắng móc nối xúi giục hắn đầu hàng, nhưng lại không ngờ, nửa đường bất ngờ xuất hiện biến cố như vậy, liên tiếp bị đánh bại phải tháo chạy.

Lúc này Tô Hà Y đã thay một bộ y phục bằng vải bố bị giặt tới bạc màu, ngồi trong đống lương thảo ăn đậu phộng rang.

Mùi thơm béo ngậy dễ chịu của đậu nành tỏa ra khắp nơi, có tiếng 'lách cách' vang lên giữa răng nàng. Tô Hà Y cũng không chê thức ăn sơ sài, nghiêm túc chọn lựa từng hạt từng hạt một.

Càng đi sâu vào lãnh thổ Nam Việt nguồn cung lương thảo lại càng thắt chặt. Nàng trà trộn vào trong đội lương thảo này, không muốn gây ra thêm phiền toái nào, vì vậy đồ dùng và ăn mặc đều giản lược hết mức, cũng không có gì có thể gây chú ý.

Nếu ở trong cung, e rằng sẽ không được ăn mấy món ăn vặt dân dã này đâu.

“Phía trước chính là Bạch Hổ doanh, Phương lão đại nói buổi tối sẽ đi đưa lương thực, nương nương... tiểu thư không đi gặp Thánh Thượng sao?"

Ninh Nguyệt leo lên xe lương thảo, thấy nàng đang ngồi ăn đậu, hốc mắt bắt đầu đỏ lên.

"Mười mấy ngày này liên tục đẩy nhanh tiến độ, đã làm tiểu thư chịu khổ...."

"Khổ cái gì? Nào có khổ như các tướng sĩ trong quân chứ?"

Tô Hà Y vươn vai một cái, ngã người nằm xuống đống rơm. Lương thảo bên dưới có hơi lộm cộm ngứa người. nàng chuyển vị trí một chút, tỏ ý Ninh Nguyệt cũng đến đây nằm.

"Gần đây Cao Phúc có tin tức gì không?"

Ngày đó nàng hao tâm tổn sức, rốt cuộc cũng thuyết phục được tiểu Cao công công mạo hiểm đánh một trận, cũng giúp nàng theo Độc Cô Đình nam hạ rồi vào quân doanh. Vì thế, Tô Hà Y không chút xấu hổ vẽ một cái bánh lớn cho hắn, hứa hẹn sau này sẽ để hắn trở thành Đại tổng quản Cửu Thiên Tuế*.

* Đây là tên tự của tổng quản Đông Xưởng Ngụy Trung Hiền, sống dưới thời Minh Hy Tông.

Cao Phúc cẩn thận suy nghĩ một hồi, đi theo Tô Hà Y, chẳng phải sẽ tốt hơn là đi theo Độc Cô Đình tính tình thất thường, khó đoán sao?

Huống hồ Thánh Thượng ôm con chó kia thật sự rất thân thiết, điều này chứng tỏ vị Tô nương nương này mặc dù bị cấm túc, nhưng cùng lắm chỉ do nhất thời nóng giận, sau cơn mưa trời lại sáng, vị này vẫn là nữ nhân được sủng ái nhất trong cung.

Hắn cắn răng, trong lòng dứt khoát quyết định, rốt cuộc cũng đồng ý.

Bằng không, làm sao Tô Hà Y có thể an toàn vượt qua ngàn dặm, ở trong đội lương thảo này ngắm mây trắng, cắn đậu rang!

"Nô tỳ đang muốn nói chuyện này!”

Ninh Nguyệt nhớ đến chính sự, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nhanh nhẹn ghé sát vào tai nàng.

"Tin tức trong kinh thành, có hơn 50 quan lại ở sáu bộ viện cớ Thánh Thượng đang ở biên cương, sống chết khó nói, dâng tấu thỉnh Thái Hậu lâm triều giải quyết chính sự để an định lòng người, muốn phản hết rồi!"

Động tác vươn tay của Tô Hà Y hơi ngừng lại, khóe miệng cũng khẽ cong lên.

Đến rồi!

Một tay nàng nắm chặt rơm rạ bên dưới, ngửa đầu nhìn lên trời xanh.

Độc Cô Đình rời kinh, quả nhiên Quách thị đã không nhịn được mà ngo ngoe rục rịch, muốn bước ra ngoài biệt viện Nam Sơn của bà ta!

Vào lúc Hoàng Đế đi xa, ra mặt ổn định lòng người, giúp đỡ xử lý triều chính, còn do một đám thần tử chủ động nhờ cậy..... thoạt nhìn, Quách thị đang danh chính ngôn thuận xuất sơn, như thể là chuyện hiển nhiên. Cho dù Độc Cô Đình thành công khải hoàn hồi triều, còn phải đa tạ bà ta đã cần cù vất vả, không thể lại giam lỏng bà ta nữa.

Chiêu này, có thể nói là cực kỳ khôn ngoan, diệu kế thuận thế hành động.

Có điều, đây chỉ là cách nói dựa theo lý thuyết, còn dựa theo tính cách của Độc Cô Đình, sẽ không có chuyện hắn giao lại quyền hành, ngồi nhìn một vị Thái Hậu ở hậu cung cản trở chuyện của mình.1

Vốn dĩ Tô Hà Y không định đi gặp Độc Cô Đình sớm, nguyên nhân sau cùng cũng vì nàng vẫn chưa nghĩ kĩ, bản thân nàng rốt cuộc phải đối mặt với hắn như thế nào.

Không có ai lừa gạt Độc Cô Đình mà còn khỏe mạnh sống sót lâu như vậy, cho nên cũng không có ai biết rốt cuộc thì lúc này cơn giận của Hoàng Đế lớn đến cỡ nào.

Lỡ đâu....hắn vẫn còn chưa nguôi giận thì sao đây?

Có điều, tin tức mà Ninh Nguyệt đưa đến, đã làm trong lòng nàng giật mình hoảng hốt, đột nhiên cảm thấy có điều không tốt.

Độc Cô Đình đúng là khó đối phó, nhưng Thái Hậu cũng đâu phải là hạng người bình thường?

Nếu bà ta muốn có được tự do, giữ được địa vị cao quý, vậy biện pháp tốt nhất chính là khiến cho Độc Cô Đình bị chìm xuống cùng trận chiến với Nam Việt, vĩnh viễn không thể quay về!

"Ninh Nguyệt, bây giờ chúng ta phải lập tức đi nhắc nhở ngài ấy!"

Cả người Tô Hà Y phát hoảng, bắt đầu cuống cuồng.

Bây giờ Độc Cô Đình gặp nguy hiểm, ở bên cạnh hắn nhất định còn có gián điệp hoặc thích khách do Thái Hậu sắp xếp!

"Aiiii, người chậm thôi! Mấy tin tức này chúng ta đều biết, có lý nào Thánh Thượng lại không biết được?"

Ninh Nguyệt vội vã lồm cồm bò dậy, giúp nàng gỡ sạch sợi rơm trên đầu.

"Tiểu thư bình tĩnh một chút, chúng ta cũng không thể tự làm rối loạn trận tuyến được."

"Cũng đúng..."

Tô Hà Y bừng tỉnh hiểu thông, cúi đầu ngượng ngùng cong cong khóe miệng, "Đây....đây là do ta quan tâm nhiều tâm bị loạn."

Bên người hắn có nhiều cao thủ hộ vệ như vậy, sao có thể kém hơn một câu nhắc nhở của nàng?

Nếu nói tới nguy hiểm, hẳn là nàng bị nguy hiểm, nàng và Ninh Nguyệt lúc tới nơi này đã thay tên đổi họ, cải trang thành nữ tử bình thường.

Lỡ đâu bị người khác nhận nhầm thành thám tử đến thăm dò, cho người chém đầu, e rằng Cao Phúc cũng không có cách nào chạy tới kịp, không có chỗ nào để giải thích rõ ràng!

Hiện giờ, chính là thời điểm quân đội đã sẵn sàng ra trận, tấn công Nam Việt, tấn công một cửa ải lớn cuối cùng bên ngoài kinh đô Nam Việt, Kinh Trí quan (荆棘关), bầu không khí trên dưới quân doanh đều đang căng thẳng, tâm trạng của Độc Cô Đình, e rằng của không được tốt.

Tô Hà Y lại ngồi xuống, chống cằm ngẩn người.

Giờ này khắc này, có lẽ hắn vẫn cắn môi đau đầu, lạnh mặt nghị sự cùng các tướng sĩ nhỉ....

Nàng định chờ đến lúc trời tối, sẽ đi theo xe vận chuyển lương thảo tới trước quân doanh rồi đi một vòng, cho dù không đi gặp Độc Cô Đình thì cũng có thể đứng ở xa xa, lặng lẽ nhìn hắn trước một chút.

Cho dù, chỉ có một ngọn đuốc trong quân doanh đi nữa.

Đúng lúc này, bên dòng suối nhỏ sau lưng truyền đến tiếng ồn ào của nữ tử, Tô Hà Y và Ninh Nguyệt đồng thời giật mình xoay người lại.

Hai người nằm trong đống rơm, che lại nửa người rồi nhìn bên cạnh dòng suối, chỉ thấy một nhóm nữ hầu đang cầm túi trong tay, dùng cái chày đánh vào trong túi đồ, đang cười nói vui vẻ giặt y phục.

"Là nữ hầu giặt y phục trong quân đội mà thôi, đều là mấy nữ tử được triệu tập tại chỗ."

Ninh Nguyệt nhìn một hồi, thở phào một cái, nhẹ giọng nói: "Không liên quan gì với chúng ta."

"Không đúng."

Tô Hà Y dùng khủy tay đẩy một cái nàng, chỉ chỉ vào một người trong đó, ánh mắt sắc bén.

Dáng người lả lướt, bước đi đoan trang, so với động tác thô lỗ của mấy nữ hầu chung quanh thì động tác của nàng ta giống như đang nặn bùn, hoàn toàn không giống.

"Ngươi nhìn kỹ lại xem, có phải người nọ có chút quen mắt không?"

Ninh Nguyệt tập trung tinh thần nhìn kĩ, trong lòng vang lên tiếng chuông báo động.

"Là Hạ Yên Nhiên!"

"Sao nàng ta lại ở chỗ này?!"

"Suỵt—— "

Mồ hôi lạnh trên trán Tô Hà Y rơi xuống, nàng đã nhìn vô cùng kỹ, sườn mặt tuy có hơi gầy nhưng dáng dấp lại vô cùng rõ ràng. Không phải Hạ Yên Nhiên đáng ra phải bỏ mạng trong trận hỏa hoạn kia thì còn có thể là ai?

Cái này là ban ngày gặp ma sao?

Trong đầu nàng nhanh chóng suy xét.

Hạ Yên Nhiên vẫn chưa chết, lại còn xuất hiện ở ngoài cung, số người có thể giúp đỡ nàng giấu giếm che đầu chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Là Cao Khang? Không thể nào, hành động của người này Độc Cô Đình đã hiểu rõ, đời này nhất định không có cơ hội phản bội nữa.

Là do Ôn Cửu đã lừa gạt nàng, thật ra phóng hỏa không thành công?

Càng không thể! Nhân phẩm của Ôn Cửu không cần nghi ngờ, hắn lại cần gì phải làm như vậy?

Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Hà Y chỉ có thể đổ chuyện này lên đầu Thái Hậu.

Không cần biết đã dùng cách nào, tóm lại Thái Hậu là người đã ở phía sau giúp đỡ Hạ Yên Nhiên, may mắn thoát được một mạng!

"Mau báo chuyện này cho đám người Cao Phúc biết! Nhất định phải bắt nàng ta lại."

Tô Hà Y nhỏ giọng, hiện giờ nàng đã không để ý tới chuyện thân phận bị bại lộ.

Trực giác của nàng nói cho nàng biết, nhân vật nguy hiểm như Hạ Yên Nhiên phải lập tức xử lý, nếu không nhất định sẽ nảy sinh nhiều rắc rối!

"Dạ."

Ninh Nguyệt mạnh mẽ nhảy khỏi đám rơm ra, lập tức chạy về hướng của quân doanh, mới chạy được mấy bước thì có một tiếng vang thật lớn, long trời lở đất.

Không khí nóng rực tụ thành một trận cuồng phong, từng đợt khói lửa nổ tung, mặt đất rung lắc mãnh liệt.

Tô Hà Y bị hoảng rơi từ đống rơm xuống đất, đầu óc bắt đầu kêu ong ong.

Một cái doanh trại cách đó không xa đã có khói lửa ngút trời bùng lên mãnh liệt, trực tiếp đốt cháy hàng quân doanh kéo dài không ngớt kia.

"Hỏa Khí doanh đi lấy nước!"

"Nhanh, nhanh chạy trốn theo hướng của gió đi."

Tiếng người gào thét, ngựa gào thét, chỗ kia lập tức rối loạn như một mớ bồng bông.

Nhóm nữ hầu đang giặt quần áo ở dòng suối nhỏ lập tức giải tán, Tô Hà Y vội vàng đi tìm, trong đám người đã không còn nhìn rõ ai là ai.

Một đống xô nước được nhóm binh sĩ xách lên, đưa đến chỗ cứu viện, Tô Hà Y cũng giúp xách hai xô nước, Ninh Nguyệt vội đến kéo nàng lại.

"Tiểu thư, nơi này quá loạn!"

Nàng lại gần hét to, "Thế lửa đang lan vào bên trong, chúng ta không giúp được!"

Nguy rồi, tình hình như vậy, phòng ngự bên trong quân doanh cũng dễ trở nên hỗn loạn.

Trong lòng Tô Hà Y kinh hoảng, nhìn về ánh lửa ở phía xa xa.

Vụ nổ mạnh này không thể nào giải thích được, Hỏa Khí doanh đang tốt đẹp, binh lính tuần tra trước giờ cũng không ít, sao có thể bị nổ?"

Có thể là có người đã cố ý tạo nên!

"Thích khách" ——

Trong đầu nàng đột nhiên hiện lên hai chữ lớn, Tô Hà Y vứt thùng nước trong tay, chạy về phía xa kia, lớn tiếng nói: "Tìm một con ngựa đến đây cho ta."

"Ngựa?"

Ninh Nguyệt chỉ vừa ngẩn người, đã thấy cách đó không xa có một cái chuồng ngựa ầm ẩm sụp đổ.

Cùng với khói bụi mịt mù, một con ngựa đen vừa hí vừa chạy đến, nhằm thẳng vào hướng hai người mà xông tới.

Mấy người binh sĩ muốn kéo lại cũng đều không thể giữ lại được, có một con ngựa đen tràn trề sức mạnh, chỉ mấy bước phi nước đại, ngắn ngủi nhịp thở đã xông đến bên cạnh Tô Hà Y.

Nó dừng lại một chút, cái bờm quăng thành hình vòng cung, vô cùng ngạo mạn phát ra tiếng thở phì phì trong mũi.

Tô Hà Y buông thõng cánh tay, ngẩng đầu vui sướng nói: "Mặc Lân!"

Con ngựa trước mặt này, chính là thần câu* Mặc Lân nàng đã từng cưỡi trước đó, dường như nó có tính người vậy, nó nhận ra Tô Hà Y là ai, còn cúi đầu cọ cọ đầu với nàng.

Thần câu: con ngựa vô cùng thông minh, mạnh mẽ.

Tô Hà Y đột nhiên có một loại cảm giác mơ hồ, đây có lẽ là do trời cao đã an bài.

Nàng cố hết sức xoay người lên ngựa, nắm chặt yên ngựa.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, con ngựa đen đột ngột chạy đi, giống như một ngọn gió, vọt vào trong Bạch Hổ doanh đang hỗn loạn như đám bùi nhùi.

Chú giải:

1. Nguyên văn 制肘 (cản khủy tay), ám chỉ những người muốn ngăn cản người khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui