Bạch Nguyệt Quang Đổi Tính Rồi

Sau khi Tiêu Vịnh bắn mũi tên kia xong thì bước nhanh về phía trước, quỳ xuống hành lễ.

"Vi thần cứu giá chậm trễ!"

Độc Cô Đình ôm Tô Hà Y, lạnh lùng nói: "Hẳn là Hạ Yên Nhiên đã lẻn vào đây từ một con đường sông nào đó, sao ngươi lại không cho người phong tỏa chúng?"

Tiêu Vịnh bị hỏi đến sượng người. Số lượng sông ngòi trong vương đô này không một nghìn thì cũng tám trăm, kết nối ngang dọc, sao có thể phái người cẩn thận trông chừng từng chỗ một được?

Trước đó không lâu, vị Cao tổng quản kia còn có lòng tốt đề nghị hắn nên bỏ thuốc độc vào nước nhưng đã bị hắn quả quyết như chém sắt, thẳng thừng từ chối.

Sao có thể ngờ được Hạ Yên Nhiên lại tốt số đến như thế....

Không, nên nói là vận xui tận mạng mới đúng.

Tiêu Vịnh dời mắt khỏi cái xác kia, không hề biện hộ, "Mời Thánh Thượng trách phạt."

"Công và tội của ngươi sau này còn rất nhiều thời gian để tính."

Độc Cô Đình vốn định phạt hắn, cuối cùng nhìn thoáng qua Tô Hà Y đang dựa trên vai, nhíu mày một cái, vẫn bỏ qua.

Hắn rũ mắt nhìn Hạ Yên Nhiên trên mặt đất, mái tóc dài như tơ lụa đã bị máu thấm ướt, đôi mắt không chút sự sống đang nhìn vào không trung, dáng vẻ oán hận không cam tâm hiện rõ.

Mỹ nhân như ngọc, diễm lệ thê lương đến đáng sợ.

Độc Cô Đình im lặng một lát, trầm giọng nói: "Trước tiên tập hợp tất cả tù binh rồi thu hết vũ khí, tra xét kỹ càng toàn bộ thi thể, sau đó tới gặp trẫm."

Nói xong, hắn liền ôm ngang người Tô Hà Y lên, nhanh chóng sải bước rời đi.

Cơ thể bỗng nhiên bị nhấc khỏi mặt đất, Tô Hà Y nhỏ giọng kêu một tiếng, ôm lấy cổ hắn.

Ánh mắt Độc Cô Đình hướng thẳng phía trước, bước nhanh đến một cung điện chưa bị phá hủy. Khắp người hắn và Tô Hà Y đều bị máu tươi bắn trúng, trông rất đáng sợ, người hầu phía sau biết hắn muốn đổi y phục, liền nhanh chóng chạy tới, thu dọn sạch sẽ một chỗ trên giường lớn.

Tô Hà Y do dự một hồi, nhìn thấy bên cạnh không còn người nữa mới nhẹ giọng nói vào bên tai Độc Cô Đình.

"Vì....vì sao lúc nãy cả người chàng lại run lên vậy?"

Giọng nói của nàng êm ái, giống hệt như một cây cỏ lau đang bắt đầu khẩy nhẹ trong lòng hắn vậy.

Vừa hỏi xong mấy lời này, nàng lập tức cảm nhận được hai bàn tay kia đang siết chặt lại, Độc Cô Đình hơi cúi đầu xuống nhìn nàng, đáy mắt lóe lên một tình cảm phức tạp khó tả.

Tô Hà Y kinh ngạc nhìn hắn, cảm thấy trong đôi mắt kia đang chứa đựng gì đó, tựa như ánh sao lấp lánh phát sáng.


Độc Cô Đình.....đang sợ sao?

Nàng có hơi giật mình với suy đoán bất ngờ xuất hiện này.

Mặc dù Hạ Yên Nhiên đáng giết nhưng trước nay Độc Cô Đình đều không xem nàng ta ra gì, cùng lắm chỉ xem như một con chuột đáng ghét trong cái cống ngầm vậy, chê nàng ta vướng tay vướng chân mà thôi.

Vừa nãy Tiêu Vịnh xuất hiện kịp thời, một mũi tên đoạt mạng, gọn ghẽ. Một con chuột chết bên chân, hẳn cũng không phải chuyện gì đáng để tức giận.

Ở nơi cơ thể dán vào nhau, nhiệt độ từ trên người đối phương đang mãnh liệt truyền tới không ngừng.

Tô Hà Y được hắn cẩn thận đặt lên giường lớn, lúc này nàng mới thấy rõ vết máu loang lổ trên vạt áo của hắn, hệt như hoa đào trong tuyết vậy, một mảng vải lớn bị thấm đỏ vô cùng chói mắt.

Nhớ đến việc khi nãy Độc Cô Đình che mắt nàng để nàng không nhìn thấy cảnh kia, trong chốc lát Tô Hà Y đã hơi hiểu ra.

"Thánh Thượng đừng sợ, thiếp vẫn đang khỏe mạnh đứng ở đây mà."

Nàng trở tay giật giật ống tay áo của Độc Cô Đình, nghiêng đầu cọ cọ vai hắn, mềm mại nói: "Người nhìn này, đây là máu của Hạ Yên Nhiên, không phải của thiếp."

"Trẫm lại không mù."

Độc Cô Đình lạnh mặt giật đai lưng của nàng, Tô Hà Y giống như một con lăn, lăn một vòng trên giường lớn, đống quần áo dính máu kia lập tức bị ném vào một góc.

Hai người rúc vào trong chăn đệm, Độc Cô Đình gục mặt xuống, Tô Hà Y chỉ có thể đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu hắn.

Hồi lâu, Độc Cô Đình nói: "Nàng ta lại dám có ý giết nàng, ngày mai trẫm sẽ dặn dò đám thủ hạ, phải mang thi thể trở về kinh thành, trầm muốn nghiền xương cốt nàng ta thành tro bụi!"

"Được rồi mà, thiếp cũng không tức giận, Thánh Thượng cần chi phải nổi nóng? Người giận Tiêu tướng quân sao?"

Tô Hà Y cười khúc khích, toàn bộ cảm giác khẩn trương ban nãy lập tức tan biến.

Hiếm khi Độc Cô Đình thể hiện dáng vẻ sinh sự vô cớ như vậy.

Giọng điệu và dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi rõ ràng là đang trách mắng dọa dẫm, nhưng nàng nghe xong, lại đột nhiên cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Tô Hà Y nghĩ thầm —— xét ở một góc độ nào đó thì thật đúng là rất giống với Mãn Mãn.

"Trẫm tự giận mình. Trẫm sẽ không để nàng lại gặp phải tình cảnh như vậy nữa."

Độc Cô Đình xoay người lại nhìn nàng, đưa tay vuốt ve gương mặt Tô Hà Y.

Những ngày này đã chịu không ít khổ cực, gương mặt nàng đã gầy đi rất nhiều, vốn dĩ đã không có bao nhiêu thịt nay lại càng lộ rõ dáng vẻ mảnh khảnh.


Hắn nhắm mắt nói: "Quay lại kinh thành thôi, lập tức trở về."

"Nhanh vậy sao?"

"Đúng vậy, nhanh như thế."

Độc Cô Đình híp mắt, "Chẳng lẽ nàng không muốn quay về? Ở ngoài cung vui hơn sao?"

"Cũng không phải..."

Tô Hà Y ngẫm nghĩ ý tứ của hắn một hồi, thận trọng nói: "Chỉ là, dù sao thì vùng Nam Việt này vẫn còn chưa được bình định hoàn toàn..... Thánh Thượng yên tâm sao?"

"Bố trí quân đội khắp các quận huyện. Điều vài quan viên được việc về phía nam là được. Tiêu Vịnh cũng không cần quay lại, trẫm cứ lưu đày hắn ở Nam Cương."

Độc Cô Đình lại ngồi dậy, tìm vài món trang phục trong cung điện của Nam Việt rồi thay cho nàng.

"Khó nhìn, nàng vẫn nên mặc áo lụa mỏng1 thì tốt hơn."

Hắn cau mày, nhìn Tô Hà Y xoay một vòng, dường như hận không thể lập tức bay thẳng về Lan Y cung.

Ha, nam nhân.... Tô Hà Y kéo kéo cổ áo, không nhịn được thở dài.

Vùng đất khi không có được thì ngày ngày nhớ mong, lúc này đã có được rồi thì lại bắt đầu nóng lòng muốn nhanh hồi cung.

"Than thở cái gì?"

"Than thở cho dù Thánh Thượng có trở về, cũng chỉ sợ là không có chỗ để ngồi!"

Tô Hà Y cố ý chống cằm, gương mặt ra vẻ sầu lo.

"Nghe nói Thái Hậu nương nương gióng trống khua chiêng hồi cung giám quốc, thần thiếp hẳn cũng nên làm một nàng dâu sớm tối thỉnh an."

"Tự xưng 'ta' là được."

Độc Cô Đình lắc lắc cằm nàng, khinh thường hừ một tiếng, "Ám vệ và Ngự Lâm quân trong kinh thành đều do Lý Kế quản lý, hắn giống với Tiêu Vịnh, đều là người thuộc hạ của trẫm. Cứ cho là trong tay bà ta nắm giữ Ngự tiền thị vệ thì đã sao? Xưng vương xưng bá thì ý chỉ cũng không thể truyền khỏi kinh thành một bước."

Tô Hà Y không ngờ quân cờ chủ chốt của hắn lại là điều này, thật sự đáng sợ.


Điều này có nghĩa là Độc Cô Đình đã sớm có chóng chuẩn bị kỹ càng, vừa muốn một đường đánh đến Nam Việt, sau lại muốn một được đánh ngược về kinh thành!

Đoạn chuyện cũ “Trịnh Bá đánh bại Đoạn ở đất Yên”2 diễn thêm một lần cũng đã không còn gì hối tiếc, nhân cơ hội này, còn có thể giải quyết sạch sẽ đám triều thần thái độ không rõ ràng.

Trong khoảng thời gian này, bất kể là người nào cấu kết với Thái Hậu thì trong mắt hắn hết thấy đều là "phản tặc", dùng quân sĩ để diệt trừ là đang thanh trừng bè phái.

Nàng nghĩ đến cảnh tượng số người trong lần thượng triều tiếp theo đã ít đi một nửa, nghĩ một hồi, sau lưng đã đổ một lớp mồ hôi lạnh.

Suy cho cùng thì qua hai đời làm người của Độc Cô Đình, bản tính "bạo ngược tùy hứng" của hắn vẫn không thay đổi.

Tô Hà Y tính toán khả năng thành bại của lần hành động này một chút, quả nhiên phải thừa nhận rằng lần này nên trở về càng sớm càng tốt.

Chỉ là nàng vạn lần không thể ngờ được, xe ngựa hồi kinh vừa xuất phát thì Cao Khang đã mang đến một tin tức khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.

Tội thần Ôn Cửu tự tay đâm Thái Hậu Quách thị bên trong đại điện Quang Minh.

Nghe đồn là dùng một cây chủy thủ ngắn áp sát trước mặt rồi hành thích, máu văng năm thước, hệt như cái điện Tu La.

Nhìn thấy cảnh ấy, cung nữ thái giám chạy loạn khắp nơi, thậm chí còn bị dọa ngất xỉu tại chỗ. Mà đám triều thần nịnh bợ Thái Hậu lúc trước đang như rắn mất đầu, cuống cuồng mơ hồ.

Lại đột ngột nghe được tin tức chiến trận đại thắng từ Nam Việt truyền về, gần như chỉ trong nháy mắt, bọn họ liền cuống quýt phản bội, quay lại nhận sự sai bảo của Độc Cô Đình.

Nghe Cao tổng quản báo lại tin tức xong, Tô Hà Y cũng suýt chút nữa ngất xỉu.

Nàng chỉ biết là Độc Cô Đình vẫn có hơi điên một chút, nhưng mà sao đến cả một vị quân sư lòng dạ sâu thẳm khó lường như Ôn Cửu mà cũng muốn điên là điên vậy?!

Bên ngoài kinh thành, bến tàu Vị Hà.

Vương Học Nghĩa cùng một chúng bá quan mở tiệc nghênh đón bên bờ sông, từng chiếc thuyền chở sản vật Nam Việt đang vào kinh, khí thế cuồn cuộn như nước chảy, người đứng nhìn hoa cả mắt, hai chân run rẩy.

Kiệu liễn của Độc Cô Đình vừa đến trước mặt, Vương Học Nghĩa liền đi ra nịnh nọt nói: "Ôn Cửu và Lý Ân Thai lòng lang dạ sói, bí mật mưu hại Thái Hậu tử nạn, vi thần đã bắt hai kẻ đó lại, đợi Thánh Thượng xử lý!”

"Trẫm biết."

Độc Cô Đình từ trên cao nhìn xuống, liếc nhìn hắn một cái, "Tối nay trung thư gửi một bản án đi, buổi trưa ngày mai mang hai người họ ra xử trảm."

Vương Học Nghĩa thấy hôm nay Thánh Thượng lại dễ nói chuyện như vậy, chỉ vô cùng vui vẻ thưa vâng một tiếng rồi lui xuống.

Tô Hà Y ở bên cạnh nhẹ nhàng kéo tay áo của hắn một cái, "Thánh Thượng."

"Sao vậy?"

Tô Hà Y nhẹ giọng nói: "Bọn họ có thể không bị xử tử hay không?"

Chúng đại thần đều nháo nhào lộ ra vẻ mặt bất ngờ.

Lần đi Nam Cương này gian khổ như vậy, Tô thị kia lại có thể kiên trì bầu bạn với Thánh Thượng, thật sự là một điều không thể tin được. Lúc này, nàng lại còn nhân từ, hào phóng xin tha cho hai tên đại nghịch bất đạo kia!


Mặc kệ Ôn Cửu có phải giữ mật chỉ trong tay, phụng mệnh giết người hay không thì cũng đều đã phạm tội dĩ hạ phạm thượng, dựa theo luật định hắn nhất định phải chết.

Cho dù là Độc Cô Đình, cũng không thể nào vì một quân cờ mà phá hỏng quy củ.

Tô thị này bị ngốc sao?

Độc Cô Đình cũng mỉm cười nhìn nàng, duỗi tay xoa xoa vai nàng, cười nhạo nói: "Đã làm một hồng nhan họa thủy bên người trẫm thì không phải nàng nên nói là "làm rất tốt" hay sao?"

"Lý lão đại nhân chết, tiểu Lý đại nhân tất nhiên sẽ có khúc mắt, mà Ôn đại nhân mất, chẳng phải sẽ làm Tiêu tướng quân thương tâm hay sao?"

Tô Hà Y nghiêng người dựa vào ngực hắn, mỉm cười nói: "Thánh Thượng cũng nên có lòng suy nghĩ cho người khác chứ."

"Nói rất hay."

Độc Cô Đình cảm thán một tiếng, vỗ vỗ lưng của nàng.

Hai cái vỗ nhẹ này đã khiến trong lòng tất cả đều bồn chồn.

Hắn mang chuyện này đẩy cho kẻ khác, "Có lòng suy nghĩ cho người khác.... đạo lý này, Vương ái khanh có hiểu được không?"

Vương Học Nghĩa bị chỉ đích danh, sắc mặt bị dọa tái xanh, chân cũng đã mềm nhũn.

Nhưng hắn chỉ có thể nhắm mắt bước ra khỏi hàng lần nữa, cười không khác gì đang khóc.

"Vi thần... Không biết."

"Trẫm vừa có tang của mẫu hậu, phụ thân ngươi cũng vừa mất, phận làm con lại không thể thấu hiểu được phần tâm tình này sao?"

Độc Cô Đình tùy ý chỉ mặt mấy tên bè phái, lạnh lẽo thấu xương lên tiếng: "Ngươi, ngươi, còn có ngươi... mấy người các ngươi, nói năng nịnh nọt, tùy tiện bông đùa trước mặt trẫm... đều đáng chết."

Vương Học Nghĩa trợn tròn mắt. Ngay sau đó, đám người nhanh chóng bị bọn thị vệ lôi đi, kêu gào thảm thiết, bóng dáng biết mất trên chiếc xe người ở cuối đường.

Mấy người còn ở lại cũng không dám nhiều lời nữa, rối rít hành lễ, đồng loạt quỳ xuống nghênh đón.

Trên con đường thật dài, dáng vẻ nghiêm cẩn vạn phần, chỉ có cận trọng hành lễ quỳ lạy, lấp ló bóng dáng tường thành sừng sững.

Tô Hà Y nói thầm trong lòng: Nắm toàn quyền thiên hạ trong tay, độc tôn đứng trên đỉnh núi, chí lớn của Độc Cô Đình cuối cùng cũng hoàn thành.

Hắn đã hoàn toàn đại thắng, không phụ sinh mệnh thứ hai mà ông trời đã cho hắn.

Chỉ là, sau này thì sao đây?

Chú giải:

1. Bản gốc là 大袖, là trang phục thời Đường.

2. 郑伯克段于鄢: là một tác phẩm được viết vào thời Xuân Thu của tác giả Tả Khâu Minh, câu chuyện liên quan đến thời kì năm 722 trước Công Nguyên, Trịnh Trang Công và em trai ruột Cộng Thúc Đoạn vì tranh đoạt quyền vị mà trở thành kẻ thù không đội trời chung. Trịnh Trang Công cố tình dung túng Cộng Thúc Đoạn, khiến hắn trở nên ngạo mạn kiêu căng, sau đó Trang Công liền dùng cớ này để thảo phạt Thúc Đoạn. Trang Công giận mẫu thân thiên vị em trai nên đã giam lỏng bà ở đất Yên, sau này bản thân hắn hối hận nên đã đến chỗ mẫu thân thăm hỏi, tình mẹ con tốt đẹp trở lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận