Bạch Nguyệt Quang Đổi Tính Rồi

Lâm An phủ, sau khi dứt những cơn mưa mùa thu, đất trời bắt đầu chuyển vào mùa đông.

Giữa núi rừng ở phía tây là phủ đệ rộng lớn hoa lệ của Tuần Diêm Ngự sử, Tô phủ chiếm chừng bốn năm trăm mẫu đất. Nơi này tách biệt khỏi thị thành, đình đài đan xen, sắc trời lại vô cùng tĩnh mịch, thanh tịnh, không bị huyên náo.

Nhưng vào hôm nay, cửa chính của Tô phủ lại mở rộng, đèn lồng giấy đỏ đầy đủ, nghênh tiếp sứ giả từ xa đến.

Cao Phúc dẫn một đội nhân mã khí thế tiến về phía nam, gió bụi mỏi mệt, mang theo lễ vật và Thánh chỉ tiến vào Lâm An. Vào lúc mệt mỏi rã rời thì lập tức nhìn thấy toàn bộ người trong Tô gia đã nghiêm cẩn đứng hai bên, dáng vẻ đã chuẩn bị xong, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu thái giám bên cạnh nhanh chóng nhận mệnh, "Tuần Diêm Ngự sử Tô Chính Khanh, tiếp chỉ —— "

Tiếng chiêng trống nổi lên vang dội, một bó hương trên bàn thờ bắt đầu được châm lửa. Mọi người trong Tô gia ba quỳ chín lạy, hoàn thành tất cả lễ nghi phức tạp, âm thanh chúc tụng của mọi người rất nhanh đã vang lên không dứt.

"Hà Y tiểu thư thật là có phúc!"

"Thật không ngờ, Tô gia chúng ta thế mà lại có thể sinh ra một vị hoàng hậu..."

"Biểu tiểu thư nhà chúng ta cũng có thêm mặt mũi, có thêm mặt mũi!"

"Trời đông rét lạnh, các vị đi đường xa cực khổ, cực khổ."

Tô Chính Khanh ở bên này nhận Thánh chỉ, tạ long ân, vô cùng cung kính chắp tay cúi đầu với Cao Phúc.

"Mời ngài vào phòng khách uống mấy chung rượu ấm, rồi dời bước nghỉ ngơi sớm..."

Vừa ngước mắt lên đã thấy ánh mắt Tô phu nhân ở sau lưng như một mũi dao, bà hung hăng nhéo hắn một cái.

Bà nhìn phu quân mình bằng ánh mắt oán trách, bên trong lại có chút trông mong và nôn nóng.

Sao lại không hỏi thêm về Hà Y nhiều một chút!

"Khụ."

Tô Chính Khanh bỏ qua mặt mũi, chỉ có thể thay đổi nét mặt, nhỏ giọng hỏi: "Xin hỏi Cao công công, gần đây Hoàng hậu nương nương...sức khỏe vẫn tốt chứ?"

Tô Tuấn thò cái đầu nhỏ ra từ sau lưng hắn, "Lần trước tỷ tỷ nói, vất vả đi lại từ bắc xuống nam, tỷ ấy đã gầy thành que củi rồi, thật vậy sao?"

Nhìn thấy trong mắt cả nhà này đều thấp thoáng lo lắng và bận tâm, Cao Phúc cười tủm tỉm cầm túi bạc thưởng, cúi đầu cất vào trong tay áo.

"Tiểu công tử đừng lo lắng, gần đây không có nhiều thư từ là do nương nương quá bận rộn. Đợi đến đầu mùa xuân sau Tô đại nhân hồi kinh báo cáo công việc, tất nhiên cả nhà sẽ được gặp nhau."

"Phải đến đầu mùa xuân ư?"

Tô Tuấn phồng má lên, đếm đếm ngón tay,, "Mười hai, một, hai..."

Mặt mày Cao Phúc khẽ động, dùng một ánh mắt thần bí khó đoán nhìn Tô Chính Khanh.

"Đúng vậy, để sau đầu mùa xuân lại tìm thời gian gặp, có lẽ sẽ hơi trễ một chút."

Thoạt đầu Tô Chính Khanh cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, dựa theo thông lệ, chức vụ của hắn nửa năm phải hồi kinh một lần. Nếu đợi đến mùa xuân năm sau, vậy chẳng phải là đã thay đổi thời gian trình báo công việc?

Hiện tại đã dẹp yên được Nam Việt, đám người Ôn Cửu trong kinh thành cũng đã bị xử trảm, Vương gia hoàn toàn rơi đài, vài chi thứ cũng bị đưa về quê nhà khai khẩn làm nông.

Lúc này lại muốn kéo dài thời điểm hồi kinh thêm nữa, vậy chẳng lẽ trong triều lại xảy ra sóng gió gì nữa sao!

Nhưng mà vị Cao Phúc này là người tâm phúc trong cung, lời nói sẽ không sai. Tô Chính Khanh nhìn từng xe lễ vật trân bảo, xe ngựa đi vào Tô phủ như nước chảy, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn tạm thời gác vấn đề kia sang một bên.

Cao Phúc chắp tay áo sau lưng, chậm rãi đi theo người dẫn đường vào Tô phủ, trong lòng cuối cùng cũng được thả lỏng.

Quá nguy hiểm, Tô Chính Khanh cũng không tiếp tục hỏi thêm, nếu không hắn thật sự sẽ không biết phải trả lời thế nào!

Lần này Cao Phúc mang tội xuất cung, Thánh Thượng đá hắn đi làm sứ giả là có ý để hắn lấy công chuộc tội, hắn phải làm thật tốt mới có thể quay trở lại trong cung.

Mà Hoàng Hậu nương nương trong kinh thành lúc này....

Cao Phúc thở ra một luồng hơi trắng, ngửa đầu nhìn trời.

Sợ rằng người vẫn còn đang ở chỗ của Thánh Thượng, đang bị giam lỏng đấy!

Xe ngựa ra khỏi kinh thành liên tục không dứt, Độc Cô Đình vun bút, ban ra rất nhiều phong thưởng.

Mà Tô Hà Y giấu hắn, cũng âm thầm phái người đi đến quận Nam Việt, cũng chỉ là đưa chút, chính là một hộp tro cốt đơn độc trơ trọi.

Nàng tự cho rằng hành động lần này kín đáo không ai biết, nhưng chỉ vừa phân phó người hầu xong liền nghe thấy một tràng tiếng bước chân.

Mãn Mãn điên cuồng cắn cắn sợi dây, dẫn theo Độc Cô Đình đến đây.

Hoàng Đế tinh thần phấn chấn bước vào trong điện, trùng hợp lại nhìn thấy cung nữ đang chạy ra ngoài cửa lớn, hắn quay đầu nhìn về phía nàng ta, trên mặt không hề có chút ý tốt.

Trong lòng Tô Hà Y hoảng hốt, vội vàng cười bước lên, giúp hắn cởi áo choàng xuống.

"Sao Thánh Thượng lại đến đây?"

"Kiểm kê tài sản với mấy loại tiền tham ô bị tịch biên của Vương gia, trẫm xem mà đau đầu."

Độc Cô Đình dùng một tay đẩy ngã Tô Hà Y xuống ghế lớn, thấp giọng nói: "Sao nàng lại hỏi nhiều chuyện như vậy?"

"Nhiều chuyện cái gì, ta lại không hiểu chàng đang nói gì."

Lông mi thật dài của Tô Hà Y rũ xuống, cong môi cười, vẻ mặt vô tội nhìn không ra thật giả.

"Vừa nãy nàng dặn dò người hầu đi thu gom hài cốt của Ôn Cửu, không phải sao?"

Độc Cô Đình cau mày nói: "Vốn dĩ đã hạ lệnh để cho người của Ôn gia tới nhận, cũng không đến mức khiến hắn phơi thây ở ngoài..... chút thể diện này trẫm vẫn để lại cho hắn."

Tô Hà Y hơi ngẩn ra, trong lúc nhất thời đã quên cứ động.

Nàng biết từ nhỏ Ôn Cửu đã không còn phụ mẫu, những thân thích của Ôn gia gần như đều đã chết, chỉ còn lại một vài thân thích xa bên dòng thứ. Cho nên dù có đến nhận tro cốt của hắn thì cũng sẽ không cẩn thận thờ phụng với một tội thần "đại nghịch bất đạo".

Nghe nói trước thời gian hành hình, Tiêu Vịnh đã ba lần dâng tấu cho Độc Cô Đình để cầu khai ân, nhưng không được hồi đáp. Sau cùng hắn biết được tri kỷ đã chết, sống trong mùa đông ấm áp của Nam Cương, lại ngã bệnh một trận.

Nàng nhiều chuyện xen vào chút việc không liên quan tới mình này chẳng qua chỉ muốn xoa dịu Tiêu Vịnh đang ở biên cương xa xôi một chút, như vậy thì có gì không đúng?

Hết lần này tới lần khác phải để Độc Cô Đình nói ra những lời như vậy, có vẻ như nàng là một người lòng dạ tính toán, hệt như có tâm tư muốn đoán Thánh ý nhưng lại đoán sai.

"Nói ngươi đó!"

Tô Hà Y lắc đầu tự giễu, đưa ra chân đá chân Mãn Mãn.

Nàng có chút tức giận nói: "Chó mà lại cầm cày, xen vào việc của người khác."

Mãn Mãn thấy nàng nổi giận, lập tức tủi thân kêu khẽ, lăn ra nằm ngửa giả chết, chân ngắn ngủn một khúc, cái bụng tròn tròn lộ ra.

“Không được xin tha.”

Độc Cô Đình vô cùng đắc ý kéo kéo sợi dây dắt chó, lệnh nó đứng dậy xoay một vòng, thấp thoáng ý muốn khoe khoang, nói: "Nàng dạy được con chó này thì trẫm cũng có khả năng dạy nó. Không có con chó nhỏ này đi đưa tin, nàng còn định chạy ra ngoài bằng cách nào?"

Tiếng chuông báo động trong đầu Tô Hà Y vang lớn, đang định nhân cơ hội đứng dậy chạy trốn. Nào ngờ Độc Cô Đình lại nhanh tay nhanh mắt chặn hết đường lui của nàng, một tay ôm nàng trở về, ấn vào trong ngực không cho động đậy.

Bàn tay to véo véo bên hông nàng, người đàn ông phía sau cúi thật sát rồi cười nói: "Đã béo lên một chút... lần này nếu không tự nuôi mình béo lên thì trẫm sẽ không để cho nàng được đi loạn khắp nơi đâu."

Tiếng đóng cửa trong ngoài Lan Y cung lần lượt vang lên, Tô Hà Y nghiến răng nghiến lợi tức giận.

Một đám cung nữ kia sao lại thành như vậy rồi, từ trước đến này lúc hầu hạ nàng ngày thường cũng đâu có năng lực xem mặt đoán ý tốt đến vậy nhỉ!

"Thánh Thượng xem thần thiếp là lợn sao?"

"Lợn?"

Độc Cô Đình liếc mắt nhìn hai bên tai đỏ ửng của nàng, trầm ngâm nói: "Nàng còn kém hơn một chút."

Câu này thật sự quá đáng, Tô Hà Y giận tới mức trợn to mắt, cả người giãy giụa muốn phản kháng.

Nàng xoay người, tay dùng sức đánh vào bả vai Độc Cô Đình, ánh mắt đảo quanh, "Khó trách người ta lại nói, nàng dâu đã vào cửa phải cúi đầu, nếu Thánh Thượng cảm thấy ta không bằng, vậy người đi tìm một con lợn đến làm hoàng hậu đi!"

Có điều, nàng càng giãy giụa thì lại càng khiến cho ngọn lửa trong lòng người nào đó cháy mạnh hơn, động tác giãy giụa cũng đã trở thành dáng vẻ phong tình mời gọi.

Độc Cô Đình dán sát vào trán nàng, trêu chọc, "Lục súc ngũ sinh, tế lễ ở Tông miếu, Hoàng Hậu định.... khi nào thì sinh một đứa con trắng trẻo mập mạp đây?"

Ngoài cửa sổ, bông tuyết lất phất rơi, bên trong phòng lại là cảnh xuân đầy phòng.

Bộ lông thật dày của Mãn Mãn bên dưới cái bàn lắc lư, không vui chạy ra khỏi phòng, để lại một chuỗi dấu chân như hoa đào trên nền tuyết.

Các cung nữ ở điện bên đang may y phục mùa đông, thấy thân ảnh nhỏ xíu của nó thì vẫy tay cười nói: “Mãn Mãn, mau tới đây!”

Nói xong còn lấy một miếng thịt khô tỏa hương thơm lừng để dụ dỗ nó.

Mãn Mãn vẫy đuôi kiêu ngạo chạy đến, "ẳng" một tiếng, nhảy phốc một cái, đáp xuống bên cái áo choàng màu đen được thêu chỉ vàng lấp lánh.

Một khối tròn trắng như tuyết cùng với một đống lông đen tuyền, thành công làm nổi bật lẫn nhau.

Các cung nữ kinh ngạc lên tiếng, rối rít khen nó thông minh hiểu chuyện. Một đôi tay nhỏ nhắn non mềm vươn ra, xoa đám lông trắng tinh đến rối tung.

Đây có lẽ là một mùa đông ấm áp nhất ở trong thâm cung này, mà từ nay về sau, sẽ ngày càng ấm áp hơn.

- Hoàn-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui