Ngay lúc nhìn thấy cảnh này, đôi mắt của Vương Định An liền đỏ lên!
Tô thị thật sự được sủng ái đến mức có thể ngồi cùng một chỗ với Thánh Thượng?!
Hắn là lão thần tam triều, đã nhìn dáng vẻ của Độc Cô Đình từ nhỏ đến khi trưởng thành nhưng lại chưa từng gặp qua bất kì người nào có thể khiến vị Thánh Thượng tính tình lạnh nhạt tàn nhẫn sủng ái như vậy.
Nghĩ đến chuyện liên hôn mà hai nước cố gắng dựng nên lại bị sự xuất hiện đột ngột của nữ nhân trước mặt mà bị phớt lờ, Vương Định An hận không thể nhảy dựng hét lớn "yêu phi". Chỉ tiếc là hắn đang bị trói trên ghế dài, chỉ có thể run rẩy râu, dùng đôi mắt sắc bén như dao hung hãn nhìn Tô Chính Khanh bên cạnh.
"Con gái tốt của ngươi đấy!"
Thời tiết dần nóng lên, hai người ngồi chung một chỗ thật sự có hơi nóng. Tô Hà Y không thoải mái nên dịch qua dịch lại trên đùi Độc Cô Đình, không ngờ cái mông lại động đến một chỗ nhạy cảm, lỗ tai nàng lập tức đỏ bừng, ánh mắt nhìn vào trong đám người.
Mọi người đều đang chờ nàng lên tiếng.
"Thần thiếp thật sự không biết ngọn nguồn ra sao."
Tô Hà Y hắng giọng nói tiếp, "Nhưng Vương tiên sinh và phụ thân thần thiếp có nghĩa thầy trò, nếu nhìn thầy mình bị phạt, làm người thường sẽ không thể bỏ mặc. Cho nên cầu xin giúp ngài ấy là vì phụ thân của thần thiếp làm đúng đạo học trò, làm sao có thể xem đó là tội lỗi được?"
Lời này nói ra rất thuận tai, mọi người bên dưới bậc thang đều thả lỏng mặt mày. Tạ ơn trời đất, thì ra vị Tô nương nương này thật sự tới đây để khuyên giải!
Bọn họ đã bị trói đánh mười mấy hai mươi trượng đến mức đau cũng không đau nổi nữa, nhao nhao hy vọng lời nói của Tô Hà Y có thể như một gáo nước lạnh dập tắt tính tính bạo ngược này của Thánh Thượng.
Ngay cả ánh mắt khó chịu của Vượng Định An cũng đã thay đổi, đưa mắt mà nhìn Tô Hà Y, trong lòng dâng lên sự hài lòng.
Dù sao cũng xuất thân từ đại tộc thế gia, Tô thị này xem ra vẫn còn có liêm sỉ.
Hạ Yên Nhiên còn có các lão thần bọn họ ủng hộ, địa vị trong cung lại đặc biệt, nàng vẫn muốn tránh đi mũi dùi từ phía bọn họ.
Tay chân hắn động đậy, chờ người mở trói.
Đem vẻ mặt thay đổi của mọi người lúc này thu hết vào mắt, Độc Cô Đình lần nữa xoay mặt Tô Hà Y lại. Ai cũng biết Độc Cô Đình không đối phó với Vượng Định An là vì e ngại học trò hắn quá nhiều, danh vọng lại quá cao nên không thể xử tử vào lúc này. Nếu Tô Hà Y muốn lấy lòng hắn thì không thể ngu ngốc tới vậy, chẳng lẽ nàng nhớ thương hắn đã lâu mà chỉ có chuyện này cũng không thể tự mình hiểu được sao?
Độc Cô Đình gác một tay bên mặt, nói: "Ồ? Vậy ngỗ ngược với quân thượng thì nàng cảm thấy đáng bị tội gì?"
"Ngỗ ngược với quân thượng tất nhiên là đại nghịch bất đạo, nhưng người phạm tội là Vương tiên sinh chứ không phải phụ thân thần thiếp."
Tô Hà Y ngẩng đầu, đôi môi hồng nhuận cong lên, mỉm cười khôn khéo.
"Đêm qua Vương tiên sinh uống say, hôm nay lại không ở trong phủ nghỉ ngơi cho tốt mà lại đến trước mặt Thánh Thượng nói năng hồ đồ! Chuyện người nào làm người đó gánh, đây là đạo lý mà một nữ nhân không biết gì cũng hiểu!"
"Nói rất hay."
Độc Cô Đình tiếp tục hỏi, "Vậy theo ý của nàng, Vượng Định An không xem trẫm ra gì, rối loạn khó trị thì nên xử tội thế nào?"
Tô Hà Y nhìn nhìn Vương tiên sinh đang thổi râu trừng mắt, lại nhìn nhìn Độc Cô Đình có chút mờ mờ mong chờ.
Nàng quyết đoán nói: "Đánh, tiếp tục đánh."
- ----
Không cần biết Vương thừa tướng trợn trắng hôn mê thế nào, Thái Y Viện chẩn trị ra sao, Tô Hà Y vừa nói xong thì nhạy bén phát hiện Độc Cô Đình lại cười. .
||||| Truyện đề cử: Cậy Quân Sủng |||||
Nụ cười vô cùng quái dị, khiến nàng trong chốc lát không biết cuối cùng mình nói đúng hay không đúng. Nhưng Độc Cô Đình không nói gì nữa mà ôm nàng trực tiếp đứng lên, nói với Cao Phúc: "Đến Lan Y cung."
Lực tay của hắn rất lớn, ước chừng có thể ôm thân thể mảnh khảnh của Tô Hà Y lên mà không mất chút sức nào. Cảm nhận được điểm tựa bên dưới trống không, Tô Hà Y liền cuống quýt duỗi tay ôm lấy cổ hắn, sợ hãi đến mức tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
"Thần....Thần thiếp có thể tự đi được...."
Độc Cô Đình: "Lời của nàng lúc nãy thật không tồi."
Tô Hà Y: "Tạ...tạ Thánh Thượng khen ngợi."
Độc Cô Đình lần nữa sát lại gần nàng một chút, Tô Hà Y vội vàng dùng hai tay bịt chặt miệng.
"Bây giờ học đã học được rất nhanh."
Đây là muốn ta ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không có chuyện gì thì đừng lên tiếng sao?
Tô Hà Y ở trong ngực của Độc Cô Đình run rẩy mà nằm, mơ màng nhìn cái cằm cứng rắn sắc bén của Hoàng Đế bệ hạ.
Theo như nàng thấy thì lần này Độc Cô Đình sống lại tính tình có vẻ đã nóng nảy hơn nhiều.
Theo đúng lý thì vị Vương tiên sinh này qua đầu năm sau sẽ chết vì bệnh tật, cuối cùng cũng không thể cản trở được Độc Cô Đình thu hết quyền hành, tự mình nắm quyền, vậy nên chờ chút cũng không có gì. Có điều Độc Cô Đình lúc này dường như lại nóng lòng muốn giải quyết đối phương, từng bước ép dồn vào đường chết, vô cùng ngạo mạn.
Nhưng vì sao lại đối xử với nàng khoan dung đến vậy?
Kiếp trước chính nàng tận mắt chứng kiến Độc Cô Đình vô cùng sủng ái Hạ Yên Nhiên, dường như đã đem tất cả trân bảo tơ lụa có thể tìm được trong khắp thiên hạ ban hết nàng ta. Thậm chí vì để an ủi sự đau lòng của Hạ Yên Nhiên đối với tướng sĩ đã chết trận mà tìm cớ xử tử Tiêu Vịnh tướng quân chiến công hiển hách....Hoàn toàn là dáng vẻ hôn quân bị tình che mờ mắt.
Cho dù là vậy thì hắn của chưa từng công khai ôm Hạ Yên Nhiên từng bước từng bước đi trên con đường dài lát đá trong cung như vậy.
Muốn đi lại giữa Ngự Thư Phòng ở tiền triều và các cung ở hậu cung thì cần phải đi qua một cửa lớn có thị vệ canh giữ.
Độc Cô Đình không ngồi kiệu, chỉ để vài cung nhân đi theo phía sau, hiếm khi nhàn nhã mà ôm Tô Hà Y đi cả đoạn đường.
Người con gái trong ngực yên lặng dịu dàng, hết lòng hết dạ dựa vào hắn, tiếng hít thở nhẹ nhàng có vài phần kiềm chế, giống hệt với lúc nàng nhẹ tay nhẹ chân khoác thêm áo cho hắn ở thư phòng. Cảnh tượng này giống như ảo giác sau khi tỉnh lại trong mộng lúc nửa đêm, đẹp đẽ nhưng ngắn ngủi.
Một đời trước hắn đã đi rất nhiều đường vòng vậy mà đến lúc quay đầu thì tất cả chuyện của Tô Hà Y cũng không còn cách nào để cứu vãn.....
Nhớ đến chuyện cũ, cánh tay Độc Cô Đình càng thêm siết chặt, Tô Hà Y lại nghĩ rằng hắn đã mỏi, nhè nhẹ kéo ống tay áo của hắn.
"Thánh Thượng, người để thần thiếp tự đi nhé?"
Nàng thoáng nhìn qua thị vệ cách đó không xa, trên mặt nổi lên chút ửng hồng.
Đúng lúc hôm nay Tiêu Vịnh đang đi tuần trong cung này. Sau khi hắn lập công đại phá quân Nam Việt ở Nam Cương thì trở về nhận chức Thống lĩnh cấm vệ quân, tư thế vẫn phóng khoáng mạnh mẽ như xưa. Lúc này từ xa nhìn thấy Độc Cô Đình ôm một người con gái đi đến còn cho rằng có người bị thương, vội bước nhanh đến trước hành lễ.
Tô Hà Y càng thêm ngượng ngùng, gần như dùng hết sức sức lực toàn thân, giãy giụa nhảy xuống từ trong lồng ngực của Độc Cô Đình, thi lễ vạn phúc¹
"Tiêu thống lĩnh."
"Thỉnh an Quý Phi nương nương."
Tiêu Vịnh cúi đầu, Tô Hà Y chăm chú nhìn hắn, cảm thấy dường như đã qua mấy đời. Rõ ràng trong kí ức người này đã chết đi, vậy mà lúc này lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt nàng, thật vô cùng kỳ diệu.
Tướng mạo của Độc Cô Đình vốn đã đứng đầu, khí chất cao quý vô cùng, làm người ta cảm thấy vui mắt. Tiêu Vịnh lại là một vẻ đẹp khác, là bừng bừng sức sống lại rất oai vệ. Vị tướng quân tuổi trẻ tài cao này sau cùng chỉ vì sự chuyên sủng của Độc Cô Đình dành cho Hạ Yên Nhiên mà chết, thật quá oan uổng.
Không biết liệu Độc Cô Đình của hiện tại có chừa cho hắn một đường sống hay không?
Suy nghĩ của Tô Hà Y càng đi xa, chỉ là trong chớp mắt, ánh mắt Độc Cô Đình rét lạnh ôm nàng lên rồi bước nhanh về Lan Y cung.
Cao Phúc bước nhanh, "Tất cả lui xuống! Lui xuống!"
Trong chớp mắt, người trong ngoài Lan Y cung đều lui xuống, Tô Hà Y đầu óc choáng váng bị quăng ngã trên giường, bị quăng đến mức cả người đau nhức.
Độc Cô Đình này lại nổi điên cái gì vậy!
Nàng vừa mới đỡ người ngồi dậy thì người đàn ông đã trực tiếp tiến đến, một bàn tay to nhanh như chớp xé rách áo ngoài của nàng. Vải lụa xanh mỏng như cánh ve vang lên một tiếng chói tai, da thịt mềm mại trắng như tuyết bên dưới không có gì che chắn liền bị lộ ra.
Đêm qua đã tránh được một kiếp, không ngờ giữa ban ngày ban mặc như thế mà Độc Cô Đình lại đột nhiên nổi "hứng thú", Tô Hà Y yếu đuối run rẩy nằm sấp, sợ đến mức nói chuyện cũng không rõ.
Miệng lưỡi nàng lắp bắp nói: "Thánh Thượng,..... muốn muốn muốn làm gì?"
Hơi thở nóng rực phả vào sau cổ khiến nàng hơi rùng mình, sự tuyệt vọng trong lòng Tô Hà Y dâng lên, lo sợ người này quá thô bạo sẽ càng khiến tấm thân xúi quẩy của nàng có thêm tổn thương.
Độc Cô Đình chăm chú nhìn sống lưng tinh tế xinh đẹp kia, đường cong nhấp nhô run rẩy, trầm giọng nói: "Vừa nãy nàng nhìn Tiêu Vịnh như vậy là có ý gì hả?"
"Không lẽ nàng còn muốn xuất cung cùng hắn nối lại chuyện hôn sự chưa thành?"
Tô Hà Y ngây ngẩn cả người.
Lời này của Độc Cô Đình thật không thể hiểu nổi, từ khi nào mà nàng với Tiêu tướng quân lại có dính líu đến nhau vậy?
Chú giải:
1. Lễ vạn phúc: cách phụ nữ thời xưa chào hỏi.