Ban đêm, Lan Y cung.
Tô Hà Y đang bưng một chồng áo trong màu trắng như trăng, lẳng lặng đứng hầu ở sau bức bình phong.
Trong Lan Y cũng có một suối nước nóng nhỏ có nước quanh năm, gần đây Độc Cô Đình rất thích đến chỗ này, gần như lúc nào không có việc bận, hắn đều sẽ yên lặng xuất hiện ở đó, còn đúng hẹn hơn cả chim yến làm tổ.¹
Ở sau bình phong nghe tiếng nước róc rách, trong lòng Tô Hà Y không yên, rốt cuộc vẫn do dự có nên đi qua đó hay không.
Vừa nãy Cao Phúc lặng lẽ tới mật báo, nói rằng Thánh Thượng đã đến thăm Hạ Yên Nhiên đang "sinh bệnh", thái độ bình tĩnh dịu dàng, Hạ Yên Nhiên khóc lóc kể lể một trận cũng không làm hắn chán ghét.
Không những vậy mà còn đặc biệt cho phép nàng ta triệu kiến xứ giả Nam Việt để an ủi nỗi nhớ nhà.
Tô Hà Y vừa nghe xong liền vội vàng chạy đến sau viện quan sát Độc Cô Đình đang ngâm mình, bởi vì nàng vô cùng tò mò tình hình của Hạ Yên Nhiên.
Bệnh này của Ninh Quý Phi hơn phân nửa là giả, nhưng vì sao Độc Cô Đình lại để nàng ta và sứ giả Nam Việt được gặp mặt?
Quốc chủ Nam Việt vô cùng yêu thương người con gái này, nếu không thì Hạ Yên Nhiên cũng không thể lấy danh nghĩa vì nước mà gả đến Đại Ngụy làm phi. Nhưng người vừa đến kinh thành, chỉ một trận bệnh đã sống dở chết dở, làm sao không khiến người khác nghi ngờ là bị hạ độc hoặc bị ám hại cho được!
Làm vậy không phải đang tạo cơ hội để nàng tìm người báo tin, cố tình châm ngòi để nàng gây sự hay sao?
Nhưng mà đi đến nơi, xung quanh im ắng đáng sợ, Tô Hà Y không dám đi tiếp nữa.
Ai cũng biết Độc Cô Đình thích yên tĩnh, trước giờ đều không để quá nhiều cung nhân hầu hạ bên người, hiếm khi nhàn rỗi, nàng lại đột nhiên xuất hiện quấy rầy, e rằng sẽ khiến hắn không vui....
Liếc trộm bóng người dưới ánh nến, nàng định đặt y phục xuống rồi lặng lẽ lui xuống trước.
Ngay lúc này liền nghe thấy một tiếng "ào", gợn nước sóng sánh, Độc Cô Đình từ hồ nước đứng dậy.
Nước hồ trong suốt bắn tung tóe, để lại một mảng ướt đẫm trên nền đá cẩm thạch.
Tô Hà Y giật mình, giày thêu vừa định lùi một bước tránh nước bắn, liền thấy bình phong trước mặt bị người ta đưa tay đẩy qua một bên, ngay sau đó liền nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị sắc bén của Độc Cô Đình.
Nàng mở to hai mắt, y phục trong tay run rẩy rồi rơi xuống đất.
Độc Cô Đình trời sinh tuấn tú, nhưng hằng ngày đều ăn mặc chỉnh tề, trên người luôn là long bào đai ngọc² không chút qua loa, uy nghiêm không thể nhìn thẳng. Tô Hà Y cũng không dám nhìn hắn một cách chăm chú.
Hắn lúc này tóc đen rối loạn, trên mặt dính nước, lại khiến gương mặt càng thêm anh tuấn. Tô Hà Y không nhịn được ngây người một hồi, lúc này mới lấy khăn vải từ bên người, tay chân vụng về muốn dâng lên.
Độc Cô Đình không có kiên nhẫn, bắt lấy cổ tay nàng.
"Vừa nãy truyền nàng, sao lại không thấy nàng đến?"
Ánh mắt Tô Hà Y rối loạn, không dám nhìn thẳng thân hình cường tráng của người đàn ông trước mắt. Nhưng dường như là Độc Cô Đình đang cố ý, hắn không truyền người vào mà ngược lại đầu càng cúi sát gần nàng hơn.
Tô Hà Y nhỏ giọng nói: "Vết thương của thần thiếp đã khỏi, không cần phải ngâm mình trong nước thuốc này...."
Một tay khác của Độc Cô Đình nhéo cằm của nàng, xoa nắn, Tô Hà Y ngậm miệng để mặc hắn vo tròn nắn dẹp, gương mặt vô cùng mịn màng bắt đầu nổi đỏ như hoa anh đào, duyên dáng đáng yêu.
Hoàng Đế nhìn nhìn, bên môi có chút ý cười hiếm thấy.
"Lại đứng ngốc ở đây làm gì?"
Vừa rồi Tô Hà Y đứng sau bình phong ước chừng phải nửa khắc, hắn chờ đến không còn kiên nhẫn vẫn không thấy nàng lên tiếng, vì thế phải tự mình ra bắt người.
Đối mặt với người này, Độc Cô Đình có một cảm giác thất bại hiếm thấy.
Hắn đối xử với nàng gần như đã rất tốt, ban thưởng rất nhiều vàng bạc, ngủ lại mỗi đêm, còn rất ân cần để nàng được nhàn rỗi dưỡng thương, cùng không chạm vào nàng. Dựa theo lẽ thường, nếu là nữ nhân trong hậu cung đều sẽ vui đến phát điên, tại sao Tô Hà Y vẫn còn cẩn trọng từng bước như vậy.
Ngẩn người, hắn nhìn Tô Hà Y, lại nhớ đến con mèo lúc nhỏ đã lén nuôi, lông trắng như tuyết, thông minh đáng yêu, vậy mà lại không cách nào thân thiết được.
Dù lúc đưa thức ăn đến sẽ biết cẩn thận đến ăn cơm, nhưng nếu hắn duỗi tay muốn sờ thì con vật trắng tinh đó sẽ sợ tới mức nhảy đi nhanh như chớp.
Lúc đó nội thị đi theo đều sẽ khen, trên người điện hạ có linh khí hoàng gia, tất nhiên làm cho tiểu súc sinh kia vô cùng sợ hãi, nhưng thật ra hắn lại không muốn nó sẽ sợ hắn.
Cảm nhận được Độc Cô Đình đang chờ, Tô Hà Y cũng không dám kéo dài thêm, nhanh chóng hít sâu một hơi rồi giải thích, "Đứng yên bất động là bởi vì.... bởi vì thần thiếp đột nhiên đau lòng!"
“Đau lòng?”
Tô Hà Y gật đầu thật mạnh, nhìn hắn tha thiết. Một tay còn đặt lên ngực, lộ ra dáng vẻ ưu sầu.
Mấy ngày nay dưỡng thương thế nào mà vết thương cũ mới lành thì lại thêm một tâm bệnh?
Độc Cô Đình nhướng mày, xoay người ý bảo nàng lau khô và chải lại tóc, lười nhác hỏi: "Vậy sao lại không truyền thái y?"
Tô Hà Y vừa nghe xong tinh thân liền hưng phấn, vội nói: "Không phải thái y đều ở chỗ của Ninh Quý Phi sao? Nàng ấy ở xa quê hương, bệnh tật đáng thương, thần thiếp tất nhiên không thể nói gì, nếu không thì có vẻ thần thiếp vô cùng nhỏ nhen."
Tô Hà Y lắc đầu mất mát, bắt đầu âm thầm nói xấu Ninh Quý Phi.
"Tâm bệnh của thần thiếp cũng không phải có thuốc là chữa được. Mấy ngày trước Thánh Thường đều đến dùng điểm tâm. Nhưng hôm nay đậu tô³ trên bàn cũng chưa có người dùng."
"Công thức làm đậu tô của Ngự Thiện Phòng chính là công thức trăm năm truyền thừa của 'Quý Cốc Trai' ở kinh thành. Hương vị mới mẻ, giòn xốp thơm ngọt vô cùng...."
Nàng ho nhẹ hai tiếng, yếu ớt nói: "Ai..... Vì vậy thần thiếp nghĩ, có lẽ Thánh Thượng đã ở ăn ở chỗ của Ninh Quý Phi rồi."
Độc Cô Đình rũ mắt, cầm lấy bàn tay đang cầm lược của nàng, "Chỉ vì chuyện này?"
Tô Hà Y ngẩn ra, yếu ớt giãy giụa, nhưng không thể tránh được. Giọng điệu của Độc Cô Đình đã lạnh đi, giống như có thể lập tức đóng băng ngay.
"Tô Hà Y mà trẫm biết lại không giống một người thích tranh giành sủng ái, huống hồ chỉ là một món điểm tâm, cũng không cần oán hận như thế. Vậy rốt cuộc thì nàng có ý gì?"
"Thánh Thượng chán ghét Nam Việt hàng năm quấy nhiễu biên quan, nên hết thảy những gì mang danh Nam Việt, thần thiếp đều chán ghét."
Tô Hà Y lấy lại bình tĩnh, chuyển qua tươi cười, lâu khô tóc của Độc Cô Đình. Ngón tay mảnh khảnh luồn qua chân tóc, từng chút một lau khô mái tóc dài ướt đẫm, mười phần kiên nhẫn.
"Vừa nghe được Thánh Thượng đi thăm nàng ta, trong lòng thần thiếp liền không thoải mái. Thần thiếp không những chán ghét Ninh Quý Phi mà còn chán ghét Vương tiên sinh cùng những lão thần chỉ biết hại nước kia! Bọn họ biết rõ Nam Việt là phiền não trong lòng Thánh Thượng, lại muốn nhẫn nhịn giữ gìn hòa hảo, thậm chí còn không tiếc lấy hôn nhân đại sự của Thánh Thượng ra làm tiền đặt cược để đổi lấy hòa bình ở biên quan hai nước."
"Kỳ thật trong lòng bọn họ nha, là muốn biến Thánh Thượng thành một người.... một người...."
Nàng cố tình tạo một nút thắt, động tác tay cũng chậm lại một chút. Hơi nước từ suối nước nóng bốc lên nghi ngút, Độc Cô Đình ngồi trên ghế, bị động tác của nàng làm cho có chút mơ màng buồn ngủ, đôi mắt hẹp dài khép hờ.
Tô Hà Y cố ý học cách lấy lòng, phương pháp xem ra cũng không tệ, ngay cả lời nói cũng rất hợp ý, so với Hạ Yên Nhiên khóc lóc sướt mướt lãng phí thời gian thì tốt hơn nhiều.
Xóa bỏ sự mờ mịt sau khi sống lại, hắn phát hiện công chúa Nam Việt này ngoại trừ nhan sắc hơn người, nhân phẩm tính tình đều không được chút nào. Ngược lại là Tô Hà Y hết lần này đến lần khác làm người ta có thêm cái nhìn khác, khiến hắn tò mò không biết con người thật dưới lớp mặt nạ trầm tĩnh ít lời của người con gái này sẽ ra sao.
"Một người thế nào?"
Hắn cố ý dụ dỗ Tô Hà Y nói tiếp.
"Hôn quân đắm chìm trong sắc đẹp!"
Tô Hà Y hơi run rẩy, giọng nói cũng cao hơn một chút.
"A... là Tô Chính Khanh dạy nàng nói."
"Không phải! Phụ thân là người thẳng thắn, nhưng làm người bảo thủ khuôn mẫu, làm sao có thể hiểu hết suy nghĩ của Thánh Thượng được?"
Thấy Độc Cô Đình không nổi trận lôi đình, Tô Hà Y ở bên cạnh lén lút thăm dò, nghiền ngẫm cảm xúc của hắn.
Độc Cô Đình nhắm hai mắt, hơi mím môi, có lẽ hắn cũng vì những rắc rối trong triều mà phiền não, có một giọt nước lăn xuống từ trên trán, trong suốt như pha lê, cuối cùng hơi rung động rồi dừng lại trên chóp mũi của hắn.
Trong lòng Tô Hà Y ngứa ngáy, nín thở dè dặt, duỗi tay muốn giúp hắn lau đi.
Khi đến gần nàng mới phát hiện dưới mắt Độc Cô Đình có quầng thâm nhàn nhạt.
Mấy ngày này Độc Cô Đình đều ôm nàng ngủ, dường như giấc ngủ của hắn vẫn không hề an ổn, đã nhiều lần gọi Cao Phúc vào thắp đèn.
Tô Hà Y luôn giả vờ ngủ, có lúc lại im lặng mở mắt nhìn, sẽ thấy Độc Cô Đình ngồi trước bàn viết rồi lại gạch, dường như đang tính toán sắp xếp gì đó, trên mặt là sự bình tĩnh và kiên định.
Đã từ rất lâu về trước, nàng luôn cảm thấy vào lúc Độc Cô Đình trầm tư vô cùng anh tuấn, sát khi và uy nghiêm thường ngày đều biến mất, giống như ánh trăng chìm vào đáy hồ, sâu không thấy đáy.
Nàng cũng chỉ có thể to gan nhìn hắn vào những lúc như vậy, dựa vào thói quen đó mà sau này Tô Hà Y gần như có thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
Không gì khác ngoài hoàn toàn giải quyết loạn trong, giặc ngoài, đem cái đinh Nam Việt nhổ khỏi bản đồ Đại Ngụy!
Bây giờ Hạ Yên Nhiên sẽ không có khả năng đảo ngược tình thế. Bởi vì Độc Cô Đình đã nhìn thấu nàng ta, nhất định sẽ sớm đưa chuyện xâm lược Nam Việt quốc ra bàn luận trên triều.
Vậy, Tiêu Vịnh thì sao?
Chú giải:
1. Chim yến mỗi năm đều làm tổ vào đúng một thời gian, câu này ý nói Độc Cô Đình đến chỗ suối nước nóng rất đúng giờ.
2. Đai ngọc: đai thắt lưng của đàn ông thời xưa.
3. Đậu tô: một món điểm tâm giòn xốp.