Tiêu Mạc kỳ thật không ở quốc nội từ thật lâu, hắn định cư ở Singapore, ở thành phố Z cũng không có phòng ở.
Tuy rằng Tiêu Nguyễn là em Tiêu Mạc, nhưng Tiêu Nguyễn đã thành gia, hắn cũng ngại cả ngày ở tại nhà Tiêu Nguyễn, thế là dọn ra khách sạn bên ngoài.
Mấy ngày qua, Thẩm Thư Vân cùng Tiêu Mạc có chút tiếp xúc, cũng nghe cái tên miệng rộng Tiêu Nguyễn kể không ít chuyện về Tiêu Mạc, tỷ như Tiêu Mạc kỳ thật là anh cùng mẹ khác cha, khi mẹ bọn họ ly hôn, Tiêu Mạc bị phán để mẹ nuôi, tuy 2 người không chung 1 nửa gen, hai vị phụ thân tuy khác nhau, nhưng hai vị thực vừa khéo đều họ Tiêu.
Tỷ như Tiêu Mạc đầu năm trước vừa mới ly hôn, vốn người phối ngẫu là nữ Omega, là một phụ nữ sự nghiệp cường nhân, hai người năm đó lúc mới kết hôn người khác đều nói bọn họ là Kim Đồng Ngọc Nữ, duyên trời tác hợp, ai biết bảy năm chưa đến, liền tan, bất quá cũng may không có hài tử, cụ thể nguyên nhân ly hôn là gì, Tiêu Nguyễn cũng không quá biết.
Thẩm Thư Vân câu được câu không lắng nghe, kỳ thật anh không cảm thấy hứng thú với Tiêu Mạc như vậy, hoặc là nói, hiện tại ai trong mắt anh đều không dậy nổi cảm xúc, luôn tỏ ra lười biếng, giống một chú mèo lúc sang xuân, dường như vĩnh viễn ngủ không tỉnh nửa rũ mắt.
Anh sửa sang lại bó hoa cát cánh trắng tinh, thuận miệng nói tiếp: “Anh cậu là Alpha đi? Mùi tin tức tố là gì?”
Thế giới này có đôi khi bản thân chính là một sự bất công, có một số người chú định sinh ra đã chẳng có quyền lực đấu tranh —— Omega sau khi bị Alpha đánh dấu vĩnh cửu, liền hoàn toàn thuộc về Alpha này, không chỉ có tin tức tố Omega sẽ bị “Che dấu”, nghĩa là vô luận là Alpha hay Omega khác, đều sẽ không ngửi được tin tức tố của Omega đó, và Omega đó hoàn toàn sẽ không bị tin tức tố của người khác ảnh hưởng, hơn nữa cũng không ngửi được tin tức tố Alpha khác, vì thế không thể phân biệt Alpha hay beta.
“Ừ, hắn là Alpha.” Tiêu Nguyễn híp mắt nghĩ nghĩ, “Anh ấy không là Alpha huyết thống thuần, tin tức tố cũng không thể chuẩn xác miêu tả…… Ừm, nếu mà ngửi kĩ, có hơi giống cà phê, nhưng cũng hơi có vị chua.”
Thẩm Thư Vân gật gật đầu, cúi đầu nhìn cát cánh trắng, đột nhiên nhớ tới, lúc anh làm lễ kết hôn với Ninh Vãn, trên ngực áo Ninh Vãn cài một đóa cát cánh trắng nở rộ, chính mình hỏi cậu vì sao không gài hoa hồng đỏ, Ninh Vãn cười hai mắt cong cong, như hai mặt trang được tất cả sao trời vây quanh, cậu nói, bởi vì ý nghĩa của cát cánh là tình yêu vĩnh hằng.
Tâm như bị một kim thô to một chút, Thẩm Thư Vân chớp mắt, đem những ký ức phong ấn trở lại trong một hộp gỗ, dường như không có việc gì cầm đóa cát cánh đưa cho Tiêu Nguyễn, nhẹ giọng nói một câu Tiêu Nguyễn nghe không hiểu: “Tin tức tố bình thường chút, cũng không phải chuyện xấu.”
Ngày 8 tháng 1, là ngày Tiêu Mạc về Singapore, Tiêu Nguyễn mang theo Thẩm Thư Vân cùng đi sân bay tiễn Tiêu Mạc.
Tiêu Mạc mặc một áo len cao cổ màu đen, ánh nắng bên ngoài chiếu lên người hắn như tô điểm cho dáng người cao ráo, Thẩm Thư Vân nhìn chằm chằm bóng dáng người đó, không biết thế nào lại thấy hơi cô tịch.
Tiêu Mạc đi đến chỗ in vé, kí gửi hành lý, Tiêu Nguyễn đứng bên lôi kéo Thẩm Thư Vân lải nhải nói chuyện.
Thẩm Thư Vân đứng lâu có chút mệt, nhưng không nói gì thêm, chỉ an tĩnh nghe Tiêu Nguyễn nói, chuẩn một người nghe nhiệt tình.
Chờ đến khi Tiêu Mạc đều làm thủ tục, thời gian bay cũng gần tới, Tiêu Mạc đi qua, dùng sức ôm Tiêu Nguyễn một chút, vỗ vỗ lưng cậu ta, như là mỗi lần ly biệt khi còn nhỏ, dặn dò nói: “Hảo hảo chiếu cố chính mình.”
Sau đó, hắn đi đến trước mặt Thẩm Thư Vân, khuôn mặt nở nụ cười sáng lạn, thực tự nhiên vỗ vỗ vai Thẩm Thư Vân: “Tiểu Vân cũng thế, hảo hảo chiếu cố chính mình.
Tiêu Nguyễn thích hồ nháo, đều hơn ba mươi tuổi còn giống như đứa con nít, cậu đừng chuyện gì đều chiều theo nó, chính mình thư thái là quan trọng nhất, biết không?”
Thẩm Thư Vân bị hắn nói thế có hơi ngượng ngùng, cho tới nay đều là mình sắm vai người lớn tuổi, vô luận là ở trường học hay ở nhà, rất ít có người sẽ dùng ngữ khí như vậy dặn dò mình.
Anh thấp giọng nói: “Cảm ơn Tiêu ca.”
Tiêu Mạc cười hai tiếng, cuốn tay áo lên, ánh mắt trầm tĩnh làm Thẩm Thư Vân dần thả lỏng lại: “Dự tính ngày sinh là khi nào?”
“Năm nay tháng ba.”
“Hảo, vậy đến lúc đó tôi sẽ gửi quà về mừng cháu.”
Thẩm Thư Vân vừa định mở miệng nói không cần mua, nhưng là đối diện với ánh mắt Tiêu Mạc, liền biết chính mình vô pháp cự tuyệt, đành phải gật đầu: “Vậy tôi thay mặt con cảm ơn anh.”
Tiêu Mạc ý cười trên khóe môi sâu hơn chút, hắn phất tay với hai người trước mặt: “Tiễn đến đây thôi, sang năm gặp.”
Dứt lời, hắn xoay người, tiêu sái đi, không có một chút do dự.
Giữa tháng một tháng, Thẩm Thư Vân bàn xong với Tiêu Nguyễn, không đi hỗ trợ cửa hàng bán hoa nữa.
Lúc này, anh đã mang thai bảy tháng, thân mình nặng nè, cũng không thích đi ra ngoài, cả ngày ở nhà làm ổ xem sách, ngủ một chút, chẳng có hứng thú làm cơm, sinh hoạt mỗi ngày này trong mắt người khác, khả năng coi như nhàm chán.
Nhưng chân chính tra tấn Thẩm Thư Vân không phải những ngày bình đạm như nước, mà là tin tức tố Alpha cực độ khuyết thiếu.
Bệnh viện tiêm thuốc tin tức tố nhân tạo không thể nào có hiệu quả như tin tức tố tự nhiên, thời gian mang thai càng lâu, Thẩm Thư Vân càng cảm thấy cố hết sức.
Hài tử thai động phi thường lợi hại, khiến ban đêm Thẩm Thư Vân thường thường suốt đêm không ngủ được, trạng thái tinh thần cũng vì liên tục chịu đau nên trở nên rất kém cỏi, cơ hồ toàn thân đều khát vọng kia mùi hương rượu Gin, mặc dù anh muốn quên Ninh Vãn, phản ứng sinh lý mỗi một giây đều đang nói cho anh: Anh làm không được.
Thẩm Thư Vân gầy rộc đi, toàn thân trên dưới tựa hồ chỉ cần một cơn gió có thể thổi bay, gò má cùng tứ chi đều gầy hóp mảnh dẻ.
Trên cánh tay gầy gò, chỉ còn lớp da mỏng bọc xương, đốt ngón tay lộ ra rõ ràng, mạch máu màu lam nhạt trên tay nhô lên, bên trong chảy dòng máu như sắp cạn.
Anh từ sô pha đứng lên, hơi lảo đảo đi đến phòng bếp, lấy ra một lọ rượu nhãn vàng, mở nắp, đặt dưới mũi, như tham luyến hít vào mùi rượu.
Mùi rượu ủ lâu năm quanh quẩn nơi đầu mũi, tuy rằng này cũng không phải tin tức tố Alpha, nhưng Thẩm Thư Vân như đang uống rượu độc giải khát dính vào bình rượu lạnh lẽo, thật sâu hít một hơi.
Hương vị quả cây bách xù lên men thành rượu làm đầu óc Thẩm Thư Vân tê dại, anh nhớ tới hương vị này từng che chắn anh trong cơn mưa to ngày ấy, nhớ đến hương vị này từng ở bờ biển, dưới tán dừa, trao anh một nụ hôn triền miên chẳng dứt.
Nhớ nhung chính là một dây gai, gắt gao quấn lấy yết hầu Thẩm Thư Vân, trong cổ họng máu tươi đầm đìa, nhưng chả kêu lên nổi một tiếng đau.
Qua thật lâu, cái đầu nặng nề choáng váng của Thẩm Thư Vân mới ý thức được cất rượu lên tủ, anh còn chưa kịp cất rượu vào tủ, thì điện thoại vang lên, giơ tay nhìn số, là ba ba gọi WeChat.
Nhấn nút gọi, bên kia truyền đến chất giọng quen thuộc lại ôn nhu: “Tiểu Vân, gần đây có khỏe không?”
Sự quan tâm trong câu nói làm mặt nạ ngụy trang bình tĩnh của Thẩm Thư Vân đều vỡ vụn, anh yếu ớt gục đầu xuống, sau cổ lộ ra làn da dần tái nhợt, gióng như một chú thiên nga đang dần mắt kẹt: “…… Vẫn tốt, không cần lo lắng cho con.”
Anh không muốn để hai vị phụ thân ở tuổi này còn thay anh nhọc lòng sinh hoạt của mình, cho nên không có nói cho bọn họ chuyện đã ly hôn, vào lúc này càng càng cảm thấy đau khổ nhưng phải nói dối: Anh vẫn rất yên ổn.
“Vậy là tốt rồi.” Giọng bên kia khẽ cười, “Năm nay ăn tết sớm, 28 tháng 1 chính là đêm giao thừa, con với Tiểu Vãn tính toán khi nào về nhà? Ba và phụ thân còn chuẩn bị.”
Thẩm Thư Vân nắm chạt tay, qua thật lâu mới trả lời: “Ba ba, con…… Con với Ninh Vãn năm nay không quay về ăn tết được, chúng con…… Chúng con xin nghỉ tết ra nước ngoài, tính toán ở ngoài đó ăn tết.”
Anh cũng muốn về nhà, chính là mang theo đứa nhỏ này độc thân trở về, không khác gì áp lực ăn tết, hà tất vào những ngày nên vui mừng phải rơi vào cảnh buồn rầu.
Chỉ có thể chờ sinh con xong rồi trở về.
“Nghỉ tết ra nước ngoài?”
“Vâng, trường học cho nghỉ đông liền đi rồi, hiện tại không thể quay về.” Thẩm Thư Vân nuốt xuống chua xót nghẹn ngào, nỗ lực giữ giọng bình tĩnh, “Chờ tháng ba đi, tháng ba con lại trở về thăm hai người.”
“Ừ được……” ba ba Thẩm Thư Vân dừng một chút, còn nói thêm, “Vậy chờ hai đứa tháng ba tháng trở về, đến lúc đó ba làm món ngon cho các con.”
Thẩm Thư Vân lưỡi căn đau khổ, anh nghĩ thầm, về sau sẽ không có “Các con”, trở về đó chỉ còn mình một người thôi.
“Dạ.” Thẩm Thư Vân nhìn ngọn đèn mọi nhà bên ngoài, ánh sáng lập loè, nhẹ giọng nói, “Ba ba, chúc mừng năm mới.”
“Con cũng thế nhé, chúc mừng năm mới!”
Hết chương 34.